Lục Vân Tích lo lắng nắm chặt váy áo, thiếu niên thân trên trần trụi, làn da lúa mạch loang lổ vết thương, tuy nhìn cường tráng nhưng cũng có tay không, không phải là đối thủ của mãnh hổ.
Không ngờ ngày nay mạng sống của con người lại bị đem ra làm trò vui!
Con hổ đã nhận ra sự tồn tại của chàng trai, không chút do dự phi lên vồ lấy, dã thú vồ mồi thường đơn giản trực tiếp như vậy, thiếu niên nhanh nhẹn lùi lại hai bước, di chuyển vòng vòng con hổ.
Nhưng trốn tránh không phải là cách, y nghiêng người chui vào trong chuồng hổ, chân hổ đập vào lồng vài cái, chiếc lồng bay tới mép hàng rào sắt, tay thiếu niên nắm chặt lồng gỗ, may mà không lăn ra ngoài.
Cục đá trong lòng Lục Vân Tích thoáng buông xuống, nhưng cách trốn tránh này lại không làm khán giả thoả mãn.
“Ra ngoài, kéo hắn ra ngoài cho ta!”
Một người hô to, lập tức dấy lên một làn sóng tán thành, dường như đã dự đoán trước tình huống này, gã trung niên vỗ tay, ngay sau đó một người hầu cầm cây đuốc đến ném vào lồng gỗ.
Hoá ra lồng gỗ đó đã bị bôi dầu lên, vừa gặp lửa liền bùng cháy ngay.
Thiếu niên kia bị đẩy vào đường cùng, ra sẽ chết, không ra cũng chết.
“Ra ngoài! Ra mau! Ra!”
Tiếng gào rống bên ngoài còn nóng hơn chiếc lồng đang cháy, Nguyên Tử Triều đá vào chiếc lồng vài cái, gỡ một cọc gỗ xuống, mím môi lao ra khỏi lồng, tay cầm cọc gỗ đang cháy muốn đẩy lùi mãnh hổ.
“Hay!”
Lại một làn sóng tiếng người ồn ào, lòng bàn tay Lục Vân Tích đổ mồ hôi lạnh, dưới ánh lửa rực cháy, trên mặt mỗi người đều toát ra vẻ hưng phấn khát máu, quan khách đến xem biểu diễn hôm nay đều là con cháu thế gia hoặc dòng dõi quyền quý, nàng cảm thấy bi thương trong lòng, hiện giờ thịnh triều thù trong giặc ngoài nguy cơ trùng trùng, đám người này vẫn còn sống phóng túng trong vàng son, không có một chút lòng trắc ẩn.