Thiếu nữ đang ngủ trên giường, trông nàng thật sự ốm nặng, Nguyên Tử Triều đến gần nàng, trong phòng tràn ngập hơi thở của nàng làm y như không thể hô hấp được.
Nàng không tô son nhưng môi lại đỏ hồng bất thường, Nguyên Tử Triều nhớ lúc mẫu thân sắp mất môi cũng đỏ tươi như vậy, toàn thân từ nóng hổi chuyển dần sang lạnh băng.
Y hoảng hốt vô cớ, vội chộp lấy cốc nước trên bàn, rót nước vào rồi đưa đến môi nàng.
Lục Vân Tích cau mày, quay mặt đi không muốn uống, Nguyên Tử Triều sờ lên mặt nàng mới phát hiện nóng hổi doạ người, tay y run run không cẩn thận làm đổ cốc nước lên người nàng.
Nửa bả vai nàng ướt đẫm, vải dính chặt lên da thịt làm Lục Vân Tích khó chịu, tưởng người đang hầu hạ mình là tỳ nữ nên bắt lấy tay bị thương của y, yếu ớt nói: "Đổi xiêm y khác cho ta."
Nếu không phải cánh tay bị gãy hôm qua truyền đến cơn đau, chắc chắn Nguyên Tử Triều sẽ cho rằng đây là một giấc mơ, nếu không thì sao nàng lại an tĩnh nằm ở đó, để mặc y cởi đai lưng đang quấn eo.
Ngày hè nóng bức, Lục Vân Tích nằm trên giường bệnh, chỉ mặc một lớp áo mỏng, cả người nóng như lửa đốt, Nguyên Tử Triều dùng một tay cởi lớp áo trên vai nàng.
Mới hở nửa vai ngọc mà y đã cảm thấy có thứ gì đó sắp trào ra khỏi cổ họng.
Một tay bị thương nên động tác cởi đồ của y hơi chậm chạp, cả người Lục Vân Tích mềm mại dựa vào vai y, khi đầu ngón tay y lướt qua đường cong trên tấm lưng mịn màng của nàng, cảm thấy toàn thân như tê dại.
Trên xương bướm của Lục Vân Tích có một vết bớt hình cánh hoa, nằm trên da thịt tuyết trắng càng kiều diễm ướt át, Nguyên Tử Triều nhìn si mê, tựa như ngửi thấy hương hoa thanh ngát, tay y run run vuốt ve nơi đó không nỡ buông ra.
Mỹ nhân mình ngày đêm thương nhớ đang tựa vào vai mình, hàng mi dài che đi ánh mắt trong trẻo, nàng dựa sát vào như xem y là người tình thân mật nhất, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của nàng truyền qua lớp y phục lan vào da thịt y, Nguyên Tử Triều thấy cổ họng khô khốc, dục căn dưới thân lặng lẽ trỗi dậy.