Nói xong những lời này, Nguyên Tử Triều cảm thấy cổ họng mình hơi nghẹn lại, y không dám nhìn vào mắt Lục Vân Tích, chỉ cảm thấy những lời đó tựa như đang để lộ tâm tư không nên có của y.
Lục Vân Tích muốn đến đỡ Lương Tông Hàn dậy, tức giận nhìn Nguyên Tử Triều: "Ta muốn kết bạn với ai, thân thiết đến ai, hình như cũng không đến lượt thế tử xen vào?"
Nguyên Tử Triều nhún vai: "Ngón tay nào của hắn dám đụng vào Lục ŧıểυ thư thì ta lập tức phế ngón đó."
Lương Tông Hàn là đích tử của bằng hữu phụ thân, đến kinh thành làm khách đã nhiều ngày, Lục Vân Tích biết phụ thân và bá phụ Lương gia đang thương nghị chuyện hôn sự của hai người, Lương Tông Hàn vừa ôn tồn lễ độ vừa biết pha trò, trong lòng nàng cũng không quá mức bài xích hôn sự này.
Nhưng Triệu Tĩnh An cứ dây dưa làm phiền nàng mãi, hôm nay thì hay rồi, trực tiếp động thủ với người ta.
"Triệu Tĩnh An ở đâu, ta muốn gặp hắn!" Lục Vân Tích nổi giận, lạnh lùng hỏi Nguyên Tử Triều.
Lương Tông Hàn đang nằm trên đất ho khan vài tiếng: "Vân Tích muội muội, đừng đi, ta chỉ bị thương nhẹ thôi, không bị sao hết."
Cái tên yếu đuối như gà rù cũng khiến nàng rủ lòng thương sao? Ánh mắt Nguyên Tử Triều âm u nhìn Lương Tông Hàn trên mặt đất, hận không thể một một chân dẫm chết hắn.
Ánh mắt Lục Vân Tích nhìn Lương Tông Hàn làm y khó chịu, vào giấc mộng hoang đường vào mỗi đêm, nàng cũng nhìn y dịu dàng như vậy.
Lúc có thể nhịn được, y sẽ nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, lúc không nhịn được, y sẽ đè nàng xuống điên cuồng giao hoan làm nàng khóc nức nở, trong mộng ấm áp có nàng bầu bạn, lúc tỉnh dậy lại lạnh lẽo trống trải chỉ có mình y.
Nguyên Tử Triều không thể chấp nhận được việc nàng cũng nhìn kẻ khác dịu dàng như vậy.
Triệu Tĩnh An ra lệnh dạy cho Lương Tông Hàn bài học nhớ đời, nhưng lúc đánh y cũng đang phát tiết sự bất mãn của mình.
"Ta muốn gặp Triệu Tĩnh An." Nàng nhìn y, ánh mắt không còn dịu dàng nữa.