Kẻ đánh xe tông họ là một gã nam nhân cường tráng, hung hăng mắng hai chủ tớ Lục Vân Tích: "Mắt mù à? Cũng không nhìn xem đây là xe của ai, dám giành đường với ŧıểυ thư nhà ta, cũng không nhìn lại mình được vài phân lượng!"
"Ngươi —" Người sai vặt Lục gia cố gắng nhịn xuống, đối phương lại càng ngang ngược, hận không thể xuống đường đánh hắn một trận.
Chu Văn Quân vén rèm xe lên, nhìn sang Lục Vân Tích, cười lạnh, ra vẻ dạy dỗ hạ nhân: "Người khác không có mắt, ngươi cũng mù sao? Không nhìn ra đây là ŧıểυ thư Lục gia đại danh đỉnh đỉnh à? Giành đường của ngươi thì sao, đến hôn phu người khác nàng cũng dám đoạt mà."
Trên mặt gã xa phu Chu gia lộ vẻ khinh thường: "ŧıểυ thư dạy phải, sau này ŧıểυ nhân có thấy sẽ đánh ngựa chạy xa chút, kẻo trên người lại dính phải thứ không ra gì."
Hai chủ tớ châm chọc mỉa mai rồi nghênh ngang bỏ đi, tay Lục Vân Tích đang nắm cửa xe run rẩy.
Bị Chu Vân Quân kiếm chuyện nên cuối cùng nàng vẫn đến trễ, nàng cầm ô đi qua cổng, trong viện đã truyền ra tiếng đọc sách, hôm nay là lớp của Vương phu tử, người xưa nay rất nghiêm khắc, ghét nhất là học trò đến trễ, phu tử đã nói nếu đến muộn thì cứ về thẳng nhà đi, đừng ở lại nghe mình giảng bài nữa.
Nàng không dám vào quấy rầy, cầm ô đứng trong sân lắng nghe.
Cơn mưa ngày càng nặng hạt, một tiếng ho nhẹ làm nàng chú ý, nàng cầm ô vòng sang bên đó.
Là y, ŧıểυ nô lệ mới được Triệu Ngọc Nhi mua!
Y phục Nguyên Tử Triều bị rách vài chỗ, để lộ vết thương loang lổ trên da, vết thương bị roi quất đã bị mưa lớn cọ rửa trắng bệch, trên cổ mơ hồ thấy được hai chữ xanh lam mới khắc lên.
Ký Nô.
Y quỳ khuất nhục trong bùn đất, mặc cơn mưa trút xuống cả người.
Lục Vân Tích không tiện nhúng tay đi lo cho nô lệ nhà người khác, huống hồ nàng cũng hiểu rõ tính của Triệu Ngọc Nhi, nếu nàng mà cứu ŧıểυ nô lệ này, chỉ sợ lại làm y bị thương nhiều hơn.
Mưa lớn làm y không thể mở mắt, Lục Vân Tích nhìn khuôn mặt bị màn mưa che lấp vẫn kiên định như cũ, lại nhớ đến bộ dáng ngày đó y tay không đánh hổ.
Có lẽ y vẫn muốn sống, nếu không cũng sẽ không liều mạng như vậy.