Khi Tống Diêm tìm thấy Lâm Hiểu, cậu đang ngồi trong góc ghế sô pha, hai mắt ngơ ngác nhìn về một nơi không xác định, vẻ mặt bàng hoàng yếu ớt, toàn thân toát ra một vẻ tái nhợt vô hồn.
Nghe thấy đứa trẻ đang ậm ừ trong tay nên cậu vỗ nhẹ rồi nhỏ giọng dỗ dành, sau đó tiếp tục im lặng nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó.
Một anh bạn bác sĩ đang thấp giọng nói chuyện với Đỗ Duẫn.
"Lúc tôi tìm thấy đã thấy đôi mắt cậu ấy trống rỗng, nhìn không hề có tý sức sống nào. Nếu tôi không bế đứa trẻ lên chắc cậu ấy cũng không thèm nhìn tôi."
Đỗ Duẫn cũng thở dài, quay đầu nhìn Tống Diêm thì phát hiện người đàn ông này đã im lặng đi tới.
Đứa nhỏ có vẻ đang đói bụng nên cứ kêu lên, còn dùng bàn tay nhỏ bé vuốt cằm cậu. Cậu hoàn hồn nhìn xuống đứa bé tội nghiệp trong tay mình.
"Con có đói không?"
Giọng cậu khàn khàn không có chút dao động, cả người như một cỗ máy chậm chạp cồng kềnh. Sau khi hỏi xong cậu chậm rãi cởi cúc ngực, lộ ra một chút ngực rồi kề vào bên miệng cho con bú sữa.
Tống Diêm cũng không có quấy rầy mà đi tới ngồi bên cạnh cậu.
Tiếng sofa lún xuống khiến Lâm Hiểu giật mình ngẩng đầu nhìn.
Người trước mặt có khí chất mà cậu vô cùng quen thuộc, Lâm Hiểu chớp mắt nhưng không hề lộ ra vẻ vui mừng hay kinh ngạc. Cậu chỉ lặng lẽ quan sát, đôi mắt đờ đẫn chợt sáng lên lúc Tống Diêm xuất hiện nhưng rồi lặng lẽ trở về vẻ u ám.
Cậu nhẹ nhàng nở nụ cười ngượng ngùng và bẽn lẽn.
"Ngài, ngài lại đến rồi à."
Cậu đưa tay vỗ nhẹ đứa trẻ đang bú trong tay, bộ ngực lộ ra không làm người ta cảm thấy khó chịu. Dưới ánh nắng toàn thân cậu như tỏa sáng, toả ra vẻ ôn hòa nhẹ nhàng như dòng nước chảy êm đêm.
Đôi mắt xanh thẳm loé lên ánh sáng như bãi cát lún dưới đáy biển, lặng lẽ nhưng đầy thâm tình.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Lâm Hiểu, người nọ như một con mèo vùi cả khuôn mặt vào lòng bàn tay ấm áp của hắn.
"Ấm quá..."
Cậu lẩm bẩm rồi nhắm mắt lại: "Em lại mơ thấy ngài, thật tuyệt..."
Tống Diêm tiến lại gần, đặt lên mí mắt cậu một nụ hôn nóng bỏng.
"Đây không phải là mơ đâu."
Hắn hôn cậu một lần rồi hôn thêm lần nữa, dừng lại ở đôi môi không còn chút máu của Lâm Hiểu khiến hơi thở của hai người đan xen vào nhau.
"Anh về rồi."
Hắn ôm lấy gáy Lâm Hiểu rồi áp trán của hai người vào nhau, nhìn cậu thật sâu.
"Anh đã nói là sẽ không để em một mình nữa mà."
"Anh đến đón em về."
Giấc mơ tan vỡ trong vô vọng, những gì hiện ra trước mắt chính là thứ mà cậu luôn mong mỏi nhưng chưa bao giờ dám kỳ vọng quá nhiều.
Lâm Hiểu mở mắt ra nhìn vào đôi mắt sâu thẳm y như trong ký ức của mình, nhìn thấy bóng mình hiện lên nhợt nhạt trong con ngươi xanh biếc.
Những hạt giống mới trong lòng dần dần đẩy đi những tảng đá đang đè nặng, lợi dụng ánh nắng mà đâm chòi nảy nở, cậu hình như nghe thấy tiếng hoa nở.
"Thật không?"
Cậu vẫn còn chưa tin.
Những ngày không có ngài, thời gian có khi trôi qua rất nhanh cũng có khi trôi qua rất chậm, cậu đã quên mất đã trôi qua bao lâu, có khi là vài ngày hoặc có thể là vài tháng?
Những ngày ấy chỉ cần nhắm mắt lại cậu đều mơ thấy ngài.
Người đàn ông trong giấc mơ đến đón cậu và nói rằng mình vẫn chưa chết.
Nhưng mỗi khi tỉnh dậy sau giấc mơ, niềm hy vọng lại hết lần này đến lần khác tan vỡ. Cậu trao trái tim mình cho người trong mơ, để rồi lại bị hiện thực nặng nề đập nát.
Thật đau đớn.
Cho nên cuối cùng Lâm Hiểu không muốn ngủ nữa, cậu cứ ngồi như thế cả đêm.
Mộng đẹp là liều thuốc độc, khiến con người đau khổ.
Tất cả những điều đang diễn ra trước mắt là tưởng tượng hay sự thật đây?
Lâm Hiểu cố chịu đựng nhưng vẫn không thể.
Lông mi cậu chớp chớp, một dòng nước mắt trong suốt lặng lẽ chảy xuống. Cậu không dám nhìn người trước mặt, sợ rằng mọi thứ sẽ biến mất trong chớp mắt.
Cậu chỉ cúi đầu, để tầm nhìn mờ đi và lẩm bẩm.
"Ngài thật xấu tính."
"Biết em sẽ nghe lời nên làm em buồn mãi, đáng ghét..."
Cậu nói năng lộn xộn, nước mắt rơi xuống khuôn mặt đứa trẻ đang nằm trong vòng tay cậu.
Đứa trẻ ngừng mυ"ŧ phát ra âm thanh "ưm a".
Người đàn ông đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé lộ ra ngoài của con, vừa duỗi ra đã bị cậu siết chặt.
"A..."
Cậu mở to đôi mắt đen láy nhìn Tống Diêm nghiêng đầu, sau đó hưng phấn cười lắc đầu.
Người đàn ông cười khẽ phát ra âm sắc trầm trầm của riêng mình, nhưng Lâm Hiểu lại khóc đến mức nghẹn ngào.
"Nói dối! Kẻ nói dối!"
"Ngài luôn bắt nạt em..."
Trong lúc Tống Diêm chơi đùa với bàn tay nhỏ bé của đứa bé, hắn ôm lấy thân hình gầy gò đang khóc nức nở vào lòng, để cậu nhẹ nhàng dựa vào bờ vai không bị thương của mình.
"Bé khóc nhè."
Lâm Hiểu bỗng nhiên tức giận, quay đầu cắn mạnh vào xương quai xanh của hắn, sức lực mạnh giống như một con mèo giận dữ muốn dạy cho người khác một bài học.
Tống Diêm không né cũng không tránh mà để cho cậu cắn, răng đâm vào da thịt còn khiến hắn cảm thấy hơi đau.
Hắn kêu lên: "Mấy ngày không gặp mà em biết cắn người rồi."
Hắn bâng quơ nói một câu, lại khiến Lâm Hiểu càng nghe càng thấy ghét.
"Đáng đời!"
Sau khi cắn người chảy máu, Lâm Hiểu cuối cùng cũng tin rằng mình không phải đang nằm mơ. Đáng lẽ cậu phải khóc vì sung sướиɠ, nhưng trong lòng chỉ có sự tức giận và tủi thân vì bị lừa dối, nên nhất thời nín thinh không chịu mở miệng.
Lúc đầu cậu còn cắn, nhưng sau một hồi lại không cắn nữa mà chỉ ngậm miếng thịt vào miệng, còn cố tình nghiến răng cho hả giận.
Người đàn ông để cậu cắn, vẻ mặt không chút để ý xen lẫn vẻ cưng chiều.
Kế hoạch lần trước chưa có nói cho Lâm Hiểu biết vì không có thời gian và cơ hội, không biết anh bạn bác sĩ của Đỗ Duẫn có nói sự thật cho cậu biết hay chưa, nhưng nếu có nói thì chắc cậu cũng không tin.
Tóm lại là lừa cậu một vố đau.
Lâm Hiểu tức giận cắn hắn, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở, ngực run lên khiến đầu v* nhỏ trên ngực cũng khẽ đung đưa.
Đứa trẻ ngước nhìn hai người ba đang tựa vào nhau, con nghiêng đầu bối rối nhìn hai núm vυ" trước mặt rồi vô thức dùng đôi tay nhỏ bé nắm lấy.
"A..."
Lâm Hiểu đột nhiên kêu lên một tiếng.
Người đàn ông nhìn xuống thì thấy đôi bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm đang nắm lấy đầu v* tròn trịa, trên núm vυ" hồng hào còn có một chút sữa rỉ ra.
Lâm Hiểu lúng túng kéo bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ xuống, chiếc áo rơi xuống cũng được kéo lại lên vai cậu. Khóe mắt đỏ hoe của cậu hiện lên một vẻ xấu hổ, vỗ nhẹ vào người con rồi nhẹ nhàng dỗ dành.
"Đừng quậy nha con..."
Tiếng nói dù còn đang nức nở, nhưng dỗ dành con rất nghiêm túc.
Tống Diêm ngửa người ra sau, đưa tay xoa xoa dái tai Lâm Hiểu. Cậu ngước mắt nhìn hắn, mũi đỏ bừng, mắt cũng đỏ bừng.
Hắn chợt cười nhẹ, đôi mắt xanh lấp lánh.
"Bé khóc nhè, chúng ta rời khỏi đây thôi được không?"
Lâm Hiểu cắn môi, có chút bất mãn với biệt hiệu "bé khóc nhè", nhưng vẫn nói: "Dạ."
Cậu không bao giờ muốn quay lại đây nữa.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh ngài nhắm mắt lại cũng khiến cậu cảm thấy nghẹt thở.
Rời khỏi đây, chỉ có gia đình của bọn họ.
Ừ, một gia đình ba người, họ là một gia đình.
Tống Diêm nghiêng người hôn lên khóe miệng cậu.
"Ngoan quá."
(Hoàn chính văn)
P/s: Một hành trình edit dài với bộ này, còn 2 phiên nɠɵạı ngọt ngào nữa nha ( ´ ω ')