Lâm Hiểu rêи ɾỉ, giãy giụa yếu ớt dưới thân người đàn ông, toàn thân vẫn bủn rủn yếu ớt, hai tay cậu giơ lên trên đầu chỉ cần hắn nắm nhẹ một chút là đã khiến cậu không thể cử động.
Đôi mắt Lâm Hiểu đột nhiên trở nên ươn ướt giống như những cánh hoa bị cơn mưa làm ướt, toát ra vẻ tươi mát và dịu dàng sau cơn mưa. Cậu mở miệng khe khẽ thở dốc, lồng ngực phập phồng, trong lòng ngoài cảm giác xấu hổ không tả xiết còn hiện lên một chút sợ hãi.
"Không... Ngài ơi...đau quá..."
Lúc đầu nó khiến cậu cảm thấy vừa tê vừa ngứa khi bị chiếc lưỡi mềm mại linh hoạt liếʍ láp núm vυ", nhưng khu hắn dùng sức mυ"ŧ mạnh một cái ngay lập tức cơn đau thấu tim ập đến.
Lâm Hiểu lập tức cúi đầu, run rẩy hét lên.
"Á...đau quá!"
Người đàn ông dừng lại, giọng nói khàn khàn và trầm thấp.
"Kiên nhẫn." Cuối cùng hắn nhìn thấy những giọt nước mắt trào ra trong đôi mắt cậu, đành phải nói thêm: "Nghe lời."
Hắn vừa đưa bàn tay còn lại xoa xoa bộ ngực hơi nhô lên vừa mυ"ŧ núm vυ", cảm giác sảng khoái trong phút chốc đã biến mất chỉ còn lại cơn đau nhức nhối khiến người ta muốn ngất đi.
"Ối... Không... Đừng... Mà ngài.. Ha!"
Lâm Hiểu vừa khóc vừa giãy giụa, trên khuôn mặt vô cùng đáng thương. Nhưng người đàn ông chẳng những không chịu buông ra, mà còn dùng bàn tay xoa bóp bộ ngực cứng ngắc cho đến khi chúng trở nên mềm ấm.
Lâm Hiểu khóc không ra tiếng, cậu quay đầu sang một bên nghiến răng chịu đựng cơn đau, toàn thân không khỏi run rẩy. Tiếng khóc của cậu nhanh chóng đánh thức đứa trẻ đang ngủ, con cũng bắt đầu khóc ré lên.
Tống Diêm tiếp tục mυ"ŧ cho đến khi thân thể bên dưới đột nhiên run lên, một dòng nước tanh tanh đột nhiên phụt ra trong miệng hắn.
Hắn nuốt chất lỏng đó xuống, cuối cùng cũng ngừng tra tấn cậu.
"Hừ..."
Lâm Hiểu khóc đến khó thở, Tống Diêm cụp mắt xuống một lúc rồi đột nhiên cúi xuống hôn cậu, lần này mục tiêu của hắn là đôi môi mím chặt. Hai đôi môi chạm vào nhau, đầu lưỡi xâm nhập vào khuôn miệng nhỏ nhắn mềm mại như đang muốn an ủi cậu.
Tất cả tiếng nức nở và tiếng khóc của Lâm Hiểu đều bị nhấn chìm trong nụ hôn. Cậu ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông trước mặt, đột nhiên tức giận cắn hắn một cái thật mạnh.
"Tê..."
Vị rỉ sét lạnh lẽo lập tức tràn ngập trong miệng người đàn ông, đôi mắt tối sầm, hắn chậm rãi đứng dậy phát hiện khóe môi đã chảy một vệt máu đỏ tươi.
Lâm Hiểu hít mũi, ấm ức lại tức giận nhìn hắn.
Tống Diêm bình tĩnh quay lại nhìn cậu, một lúc sau bỗng nhếch môi cười.
Hắn đưa tay lau vết máu dínhtrên khóe miệng cậu, xoa xoa đôi môi mềm mại rồi thì thầm: "Cắn đi, lát hồi em còn đau nữa."
Nói xong dưới đôi mắt ướt át mở to của Lâm Hiểu, hắn nghiêng người về phía trước ngậm đầu núm vυ" còn lại miệng, Lâm Hiểu chỉ kịp phát ra một tiếng kêu ngắn sau đó lại là một tràng những tiếng nức nở đau khổ khác.
Mãi đến khi hai bên đầu v* đều chảy ra sữa, người đàn ông mới liếʍ môi rồi đứng thẳng dậy.
Núm vυ" hồng hào lúc này đã chuyển sang màu đỏ thắm giống như quả mận đỏ đã nở hết cỡ, toàn bộ quầng vυ" đều dính nước cực kỳ da^ʍ đãиɠ, phập phồng lên xuống theo nhịp thở gấp gáp. Đôi tay của Lâm Hiểu cuối cùng cũng được giải phóng, lúc này cậu đang che mắt khóc thút thít, lời nói mơ hồ lên án người đàn ông.
"Đáng ghét..."
"Em ghét ngài......"
Dù cậu đã nói không muốn nữa nhưng người đàn ông vẫn không chịu dừng lại, dù có van xin thế nào vẫn không chịu buông ra, cậu thực sự tức giận rồi.
Tống Diêm không để tâm, cũng không đặt nặng lời lên án bé nhỏ không đáng kể này. Hắn bế cậu ngồi vào lòng rồi đặt đứa trẻ đang khóc vào vòng tay cậu. Lâm Hiểu để mặc cho hắn làm vì đã sớm mất đi sức phản kháng, chỉ nhìn hành động của người đàn ông, bất lực nhìn hắn với đôi mắt to sưng tấy vì khóc.
"Cho con uống sữa đi."
Người đàn ông hất cằm ra hiệu cho cậu nên làm gì.
Lâm Hiểu ngơ ngác nhìn thân thể nhỏ bé trong vòng tay vẫn đang khóc, mặt cậu dần dần đỏ bừng, dù thế nào cũng không thể làm được bước tiếp theo.
Uống, uống sữa?
Bộ ngực hở hang lộ ra ngay trước mặt đứa trẻ, như ngửi được mùi thức ăn ngọt ngào, đứa trẻ vốn đã đói từ khi mới sinh ra lập tức im lặng không khóc nữa.
Con nấc một cái, ngập ngừng tiến đến nơi ấm áp và tỏa ra mùi hương ngọt ngào. Không cần Lâm Hiểu chỉ dẫn thì con cũng tìm được nơi mình khao khát từ lâu, mở cái miệng nhỏ mềm mại ngậm đầu v* ướt át vào trong miệng, rồi dùng hết sức mà mυ"ŧ theo bản năng.
Lâm Hiểu đột nhiên hít một hơi khí lạnh, toàn thân tê dại.
"A..."
Ở đó vẫn còn rất ít sữa tiết ra, nhưng đứa trẻ mới sinh ra dường như cũng không cần nạp quá nhiều thức ăn. Con theo bản năng muốn được gần gũi với "mẹ" của mình hơn, thông qua hành động nguyên thủy khiến mối quan hệ hai người một lần nữa được khắc sâu vào xương máu.
Những tia nắng sớm mai len lỏi từ tầng tầng lớp lớp lá cây chiếu xuống vai cậu, vệt sáng vàng tỏa sáng lấp lánh trên làn da trắng nõn khiến cậu trông như một vị thần đắm chìm trong ánh sáng vô tận.
Yên tĩnh và bình yên.
Tống Diêm ngồi nhìn, đầu ngón tay khẽ động.
Khi đầu óc kịp phản ứng, bàn tay to đã chạm vào gương mặt của người nọ.
Đôi mắt đỏ ươn ướt nhìn qua, trong veo không một hạt bụi trong ánh nắng ban mai.
Một giọng mũi nhẹ nhàng vang lên, mang theo một vẻ tức giận hiếm có: "Lần sau ngài còn làm vậy em sẽ rất tức giận."
Người đàn ông cười khẽ, bàn tay đang vuốt má quay sang véo mặt cậu.
"Ừ, anh sẽ cố gắng hết sức."
***
Lúc Tống Diêm lái xe trở về, Đỗ Duẫn đã tê dại.
Nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn nằm trong lòng Lâm Hiểu ngủ ngon lành, còn không ngừng chậc lưỡi thì y còn điều gì thắc mắc nữa?
Nhân lúc Tống Diêm không để ý, Đỗ Duẫn lén nhìn vào ngực Lâm Hiểu, khóe miệng giật giật.
Chậc, chậc, đúng là cầm thú không ai bằng.
Đại Hắc ngẩng đầu lên ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng trong không khí, nghiêng đầu bối rối đi vòng qua Lâm Hiểu một vòng cuối cùng nằm xuống bên chân cậu, buồn ngủ ngáp một cái.
Đoàn người đến một địa điểm ẩn náu khác vào buổi trưa.
Vết thương của Lâm Hiểu đã được xử lý, làm thêm một số chăm sóc sau sinh cũng mất một thời gian dài mới xong xuôi.
Tống Diêm bế Lâm Hiểu đang ngủ say rời khỏi giường, đặt cậu lên một chiếc giường mềm mại và thoải mái khác.
Đây là nơi hắn đã chuẩn bị từ lâu để ứng phó với tình huống khẩn cấp, có đầy đủ vật tư nên không lo lắng người lớn và trẻ em không đủ thức ăn. Sau khi sinh xong khiến cậu bị kiệt sức rất nhiều, cộng với lo lắng quá độ nên rất nhanh Lâm Hiểu đã chìm vào giấc ngủ sâu, ngay cả khi con quấy khóc cả đêm cũng không thể đánh thức cậu dậy được.
Đỗ Duẫn ngáp một cái, cảm thấy có chút choáng váng: "Đứa bé đói bụng à?"
Tống Diêm liếc nhìn Lâm Hiểu đang ngủ ngon lành trong chăn, hắn nhìn vài giây rồi vẫn quyết định không đánh thức cậu dậy.
Hắn dùng một tay bế đứa trẻ lên, tay kia cầm bình sữa và đưa núm vυ" giả vào miệng đứa trẻ đang mở to. Đứa trẻ đói bụng theo bản năng mở miệng muốn bú, nhưng mυ"ŧ vài cái phát hiện mùi vị không ổn bèn nhổ ra, tiếp tục khóc kêu trông chẳng khác nào một tên ăn vạ.
Đỗ Duẫn nhìn mà khóe miệng co giật dữ dội.
"Mới sinh bao lâu đã biết kén chọn rồi?"
Uống được vài ngụm sữa mẹ đã biết chê sữa bột rồi? Thực sự không biết học theo ai mà kén cá chọn canh thế.
Nghĩ rằng mình không giúp được gì nhiều, nên Đỗ Duẫn ngáp một cái rồi lặng lẽ lẻn đi. Chỉ còn người đàn ông và đứa trẻ bướng bỉnh không chịu uống sữa bột đang giằng co với nhau trong im lặng.
Bình sữa trong tay không hề mảy may di chuyển mà để ngay trước mặt đứa trẻ, một giọt sữa nhỏ xuống rơi vào miệng khiến đứa trẻ đang khóc chợt khựng lại, thè đầu lưỡi ra liếʍ một cái nhưng vẫn mím môi tiếp tục khóc.
Trong lúc ngủ Lâm Hiểu nỉ non một tiếng, Tống Diêm ngước mắt nhìn sang.
Đôi mắt đang say ngủ của cậu run lên có dấu hiệu sắp tỉnh dậy.
Người đàn ông cau mày nhìn đứa bé vẫn đang quấy khóc trong vòng tay mình, trong mắt hiện lên vẻ u ám.
Tấm chăn mỏng đang đắp trên người cậu được nhẹ nhàng vén lên, đầu ngón tay vén chiếc áo lên để lộ ra bộ ngực trắng nõn mềm mại cùng với một nụ hồng màu đỏ tươi diễm lệ.
Tống Diêm đặt đứa bé nằm vào trong ngực Lâm Hiểu, điều chỉnh thành một tư thế thích hợp, đứa bé vừa nắm xuống là cái miệng nhỏ lập tức mở ra ngậm núm vυ" vào miệng.
"Ưm..."
Lâm Hiểu đang ngủ bỗng run lên lẩy bẩy, phát ra một tiếng kêu như mèo kêu, lông mày hơi nhíu lại lộ ra vẻ mặt không chịu nổi xen lẫn bối rối.
Cậu không hề biết lúc mình đang ngủ say đã bị con uống sạch sữa, đợi đến khi đứa trẻ đã uống no nê đang mơ màng sắp ngủ thì người đàn ông mới bế con đi.
Trong màn đêm tĩnh mịch tất cả mọi người đều chìm vào giấc mộng sâu, chỉ có Tống Diêm còn đang bế con ôm ngồi ở bên cạnh Lâm Hiểu.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, người đang ngủ bất giác trở mình, cánh tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đặt lên eo người đàn ông. Tống Diêm nhìn một lát bất giác nhớ lại cảnh tượng hôm nay cánh tay này đã vùng vẫy dưới tay hắn trên xe như thế nào.
Chắc cũng bị ăn hiếp tàn nhẫn rồi.
Mới vài ngày ngắn ngủi đã khóc nhiều lần như thế, như thể nước mắt từ trước tới nay đều đã chảy ra hết.
Tống Diêm cúi đầu nhìn mí mắt hơi sưng lên của Lâm Hiểu qua ngọn đèn mờ ảo.
Khóc nhiều thật.
Hắn cười khẽ, trong màn đêm tĩnh lặng lại có vẻ trầm thấp và quyến rũ đến không ngờ.
Lâm Hiểu không biết gì cả, hít một hơi và rơi vào một giấc mơ ngọt ngào.
Trong giấc mơ, cậu trở lại căn hộ nơi hai người từng sống. Cậu ngồi trong lòng hắn tập viết chữ, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng cười non nớt của con phát ra từ chiếc nôi cách đó không xa.
Hắn chỉ cho cậu những chữ sai rồi thong thả đẩy nôi.
Cái nôi đong đưa, trái tim cậu cũng rung động theo..