Người nằm trên giường đã ngủ thiếp đi trong cơn nghẹn ngào, cậu nằm nghiêng ở đó với hai mắt sưng đỏ, cả khuôn mặt vùi vào gối khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm non nớt vô hại.
Làn da dưới lòng bàn tay mỏng manh và mịn màng, giống như một viên ngọc quý khiến người ta không nỡ bỏ xuống. Dưới ánh trăng Tống Diêm cụp mắt nhìn đôi chân trong tay, bắp chân vốn thon gọn thẳng tắp có vẻ đã hơi sưng lên do mang thai.
Các đầu ngón tay vẫn có thể cảm nhận được sự co giật từ bắp chân, thỉnh thoảng lại có những cơn run dọc theo tĩnh mạch ở chân khiến người đang ngủ phải cau mày rêи ɾỉ.
Tống Diêm dùng chút lực vuốt phẳng nơi đang bị co rút, đồng thời dùng bàn tay ấm áp xoa bóp từng chút một, một lúc sau cơn co rút lắng xuống khiến lông mày của người nọ dần dần giãn ra, cậu lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong phòng tối, người đàn ông im lặng xoa bóp cho cậu đến khi không còn cảm nhận được bất kỳ cơn co rút nào nữa, mới rút tay ra nhét chân cậu vào trong chăn mỏng.
Hắn ngồi ở đầu giường lắng nghe tiếng thở yếu ớt bên tai, nhưng không còn buồn ngủ nữa.
Mọi kế hoạch đều bị trì trệ.
Trong kế hoạch cuộc đời của Tống Diêm, từ đầu đến cuối chỉ có một mình hắn.
Lâm Hiểu và đứa trẻ đột nhiên xuất hiện chỉ là việc ngoài ý muốn.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ dành ra hai vị trí trong kế hoạch cuộc đời của mình, một cho bạn đời và một cho con mình.
Con cái?
Đó là một từ ngữ xa lạ khó có thể thốt ra.
Hắn vốn tưởng mình sẽ cô độc đến suốt đời, nhưng không ngờ giữa chừng lại phát hiện ra một gánh nặng mà mình không thể trút bỏ được, gánh nặng này còn đeo bám rất chặt không thể sống thiếu hắn một giây phút nào.
Hai gánh nặng khó giải quyết.
Người đàn ông cụp mắt nhìn người đang ngủ say bên cạnh, đưa tay nhéo nhéo cái cằm nhỏ của cậu rồi lắc mạnh.
Gánh nặng lớn có gánh nặng nhỏ.
"Rắc rối."
***
Sau khi mang thai Lâm Hiểu trở nên bạo dạn hơn hẳn, học được cách vòi vĩnh rồi cũng không còn sợ ánh mắt lạnh lùng của đàn ông nữa.
Sau một đêm ngủ trên giường Tống Diêm, cậu nếm được ngon ngọt một lần thì ngay ngày hôm sau đã lặng lẽ chuyển hết đồ đạc của mình sang phòng hắn, nhất quyết nằm lỳ trên giường không chịu rời đi, tự mình chứng minh biệt danh dính người không phải nói ngoa.
Tống Diêm lười đuổi cậu đi, nên để cậu muốn làm gì thì làm.
Hai người thường xuyên nằm cạnh nên những thay đổi về thể chất khó mà thoát khỏi tầm mắt của nhau, nhất là sau khi Lâm Hiểu thở hổn hển tỉnh dậy nhiều lần vào lúc nửa đêm, cơ thể nóng bừng, ham muốn tăng vọt với chiếc qυầи ɭóŧ đã ướt sũng.
Người đàn ông dường như cũng tìm thấy điểm thú vị khi ngủ cùng nhau.
Lâm Hiểu ỡm ờ nằm xuống, thân thể yếu đuối nằm trong vòng tay người đàn ông, bị banh hai chân ra đi vào từ phía sau.
Toàn thân ướt át, nhớp nháp và nóng hổi, như sắp tan chảy trong lồng ngực của người đàn ông.
Ngày tháng trôi qua êm đềm, không có ai đuổi bắt cũng không còn phải trốn tránh nữa. Lâm Hiểu tận hưởng cuộc sống bình yên như vậy, giờ đây mỗi giây phút được ở bên ngài đều rất hạnh phúc.
Cuộc sống ổn định như vậy trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt Lâm Hiểu đã đến ngày dự sinh.
Nhờ có món canh tẩm bổ của Đỗ Duẫn mà cái bụng bầu của cậu ngày một lớn lên, đứa con nhỏ trong bụng cũng trở nên hoạt bát hơn, con cử động thường xuyên khiến Lâm Hiểu tò mò nhưng cũng có chút không chịu nổi.
May mắn đứa trẻ có vẻ rất thích được ở gần hắn, mỗi lần hắn đưa tay chạm vào bụng thì con cũng ngừng cử động và ngoan ngoãn cọ xát lòng bàn tay của người đàn ông.
Giống như Lâm Hiểu.
Cách ngày sinh chỉ còn vỏn vẹn một tuần nữa, nên Đỗ Duẫn đẩy nhanh thời gian chuẩn bị vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao bọn họ cũng không phải dân chuyên nghiệp, nếu không cẩn thận tính mạng của Lâm Hiểu sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu hai mẹ con xảy ra chuyện gì, tên diêm vương Tống Diêm chắc sẽ đánh chết y đấy?
Điều bất ngờ duy nhất là khi y phát hiện ra thuốc gây tê không còn nhiều.
Sắc mặt Đỗ Duẫn không được tốt, ngay cả lông mày của Tống Diêm cũng nhíu lại.
Kế hoạch ban đầu của họ là cho Lâm Hiểu sinh mổ khi đến ngày dự sinh. Bởi vì bọn họ đều không có kinh nghiệm đỡ đẻ, cũng không biết cơ thể cậu có phù hợp với phương pháp sinh nở tự nhiên của phụ nữ hay không, lúc đó lỡ xảy ra tình huống bất ngờ sẽ không kịp trở nên sau một thời gian dài thảo luận họ quyết định sinh mổ.
Thuốc tê rất cần thiết trong phẫu thuật, nhưng trước đó bọn họ đã rất nhiều thuốc tê để khâu vết thương cho Tống Diêm, bây giờ muốn phẫu thuật cho Lâm Hiểu thì rõ ràng là không đủ.
Đỗ Duẫn bực bội châm một điếu thuốc, "Tôi đi mua thuốc, tôi biết mấy chỗ bán đáng tin cậy, mua một liều nhỏ chắc không sao."
Mua thuốc tê ở chợ đen không khó, cái khó là làm sao mua được mà không bị ai phát hiện. Ngay từ khi Tống Diêm bị thương và trốn thoát, đã có người bí mật theo dõi việc buôn bán thuốc tê ở chợ đen, nên việc mua thuốc vào thời điểm này là một việc rất mạo hiểm.
Nếu không cẩn thận tung tích của họ sẽ bị lộ.
Tống Diêm chậm rãi thở ra một làn khói, hắn nheo mắt lại, đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia sáng không rõ.
"Cậu ở lại đây bảo vệ Lâm Hiểu, tôi sẽ đi mua."
"Cậu biết rõ..." Đỗ Duẫn lắc đầu không đồng ý, "Nếu không có thuốc tê, cho dù có tôi ở đây cũng vô dụng."
Lời vừa dứt, cả hai đều im lặng.
Ngay cả khi có mặt của Đỗ Duẫn ở đây, nhưng không có thuốc tê thì Lâm Hiểu vẫn không thể sinh con.
Trừ khi cậu sinh đẻ tự nhiên.
Đối mặt với tình huống khó khăn vẻ mặt của Tống Diêm cũng trở nên nghiêm túc, mặt mày u ám trông càng lạnh lùng hơn.
Cuối cùng, Đỗ Duẫn vẫn là người đi mua.
Trước khi rời đi, y nhéo khuôn mặt tròn trịa của Lâm Hiểu và mỉm cười.
"Nhóc con, chờ tôi về sẽ giúp cậu sinh con."
Lâm Hiểu xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị véo chỉ có thể mong ngóng nhìn Đỗ Duẫn, ngoan ngoãn nói: "Mau về nhé, anh Đỗ."
Tống Diêm hất bàn tay độc ác của Đỗ Duẫn ra, liếc y một cái: "Đi sớm về sớm."
Đỗ Duẫn trợn mắt, đeo kính râm tức giận nói: "Biết rồi, có chuyện gì sẽ gọi điện ngay."
Nói xong y nhấn ga bỏ đi.
Lâm Hiểu ôm cái bụng to lớn của mình, nắm lấy cánh tay của người đàn ông, giọng nói rầu rĩ: "Có phải do em không..."
Tống Diêm quay đầu nhìn cậu: "Không phải."
"Lần này anh Đỗ đi có nguy hiểm lắm không?"
Lâm Hiểu chỉ biết Đỗ Duẫn đi mua thuốc tê, nhưng trực giác mách bảo cậu rằng chuyến đi này không đơn giản như vậy.
Tống Diêm liếc nhìn lớp bụi do xe để lại, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm thấp.
"Anh cũng không biết."
Cậu ôm cái bụng càng ngày càng to, cau mày thở dài.
"Con yêu, con phải ngoan ngoãn đó."
Đừng vội ra ngoài, đừng gây rắc rối cho người lớn.
Không biết có phải là do lo lắng của Lâm Hiểu đã trở thành sự thật hay không, nhưng đêm đó vẫn chưa thấy Đỗ Duẫn quay về. Tống Diêm dường như đã đoán trước được tình huống này, vẻ mặt bình tĩnh không hề hoảng sợ còn giục cậu uống sữa.
"Uống đi."
"Ngài..." Lâm Hiểu ngẩng mặt bất an hỏi: "Anh Đỗ xảy ra chuyện gì sao?"
Tống Diêm liếc nhìn cậu một cái, "Đây không phải chuyện em nên lo lắng, uống sữa đi."
Lưng của Lâm Hiểu cứng lại khi nghe lời nói của người đàn ông, chỉ biết ngoan ngoãn uống sữa. Nhưng mãi đến sáng hôm sau vẫn chưa thấy bóng dáng của Đỗ Duẫn đâu, cậu không để ý đến cái bụng đang trụy xuống bất thường của mình mà căng thẳng chạy đến chỗ người đàn ông.
"Thưa ngài..." Giọng cậu căng thẳng, vẻ mặt hoảng hốt nhìn người đang sắp xếp súng ống.
Tống Diêm cũng không quay đầu lại: "Sao em không mặc quần áo?"
"Em......"
"Đi thay quần áo đi."
"Dạ..."
Hắn luôn có cách khiến cậu không thể hỏi thêm được gì, Lâm Hiểu bồn chồn trong lòng nên trong lúc mặc quần áo cũng có chút mất tập trung, lúc tay vô tình đụng trúng bụng mới đột nhiên giật mình một cái.
Lúc rời giường cậu đã có cảm giác không mấy dễ chịu, nhưng lúc đó chỉ lo lắng cho sự an toàn của Đỗ Duẫn nên không để ý phản ứng của cơ thể.
Lúc này cậu mới phát hiện ra cảm giác căng cứng ở bụng.
Cậu nghi hoặc sờ vào, quả thực cảm thấy bụng rất căng, hơn nữa... còn có cảm giác như có gì đó muốn rơi ra.
Chuyện gì đây?
Từ khi tỉnh dậy cậu đã thấy vùng thắt lưng đau nhức, càng lớn tháng thắt lưng cũng trở nên nặng nề hơn nên cậu cũng quen với cảm giác này, nhưng trong cơn đau nhức hôm nay có gì đó nặng trĩu như thể muốn xé toạc xương cốt cậu ra.
Đứa bé trong bụng lật người như đang cảm thấy bồn chồn, Lâm Hiểu mím môi dùng bàn tay chậm rãi vuốt ve cái bụng to lớn của mình, thấp giọng thì thầm: "Con ngoan nhé, hãy ngoan nhé."
Cậu chịu đựng cảm giác khó chịu rồi tiếp tục mặc vào quần áo, còn chưa kịp đi ra ngoài thì Tống Diêm đã đi vào.
Nhìn thấy khuôn mặt hơi tái nhợt của cậu, hắn giật mình và chậm rãi cau mày.
"Em thấy khó chịu à?"
Lâm Hiểu không muốn gây phiền toái cho hắn nên không nói gì về cảm giác lạ vừa rồi, chỉ lắc đầu nói: "Không sao đâu, con mới đá em thôi."
Tống Diêm nhìn chằm chằm cậu một hồi, sau đó giơ tay lau đi giọt mồ hôi mỏng trên trán Lâm Hiểu.
"Đỗ Duẫn đang bị theo dõi, nơi này có nguy cơ bị lộ nên chúng ta phải đi ngay."
Hai mắt Lâm Hiểu lập tức mở lớn, sắc mặt càng tái nhợt: "Hắn thế nào rồi, hắn không sao chứ?"
"Không sao."
Tống Diêm thu dọn những vật dụng thường dùng của Lâm Hiểu, "Hắn đã trốn rồi, không sao đâu."
Lâm Hiểu thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi cảm giác căng thẳng biến mất thì cơn đau ở bụng càng rõ ràng hơn, cậu mím chặt môi, sau lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Lâm Hiểu ôm chiếc gối ở bên cạnh nhẹ nhàng hừ một tiếng, Tống Diêm không nói một lời lập tức bế cậu lên.
"Ráng chịu một lúc, rời khỏi đây trước đã."
Khi đi ngang qua giường, Lâm Hiểu tự dưng kêu người đàn ông đứng lại để lấy chăn của chính mình.
Tống Diêm đặt người ngồi vào ghế sau xe, nhìn khuôn mặt tái nhợt yếu ớt của Lâm Hiểu nên giơ bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cậu, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên sự dịu dàng hiếm có.
"Cố gắng thêm một chút, anh sẽ đưa em ra khỏi đây."
Lâm Hiểu mím môi, nhìn thẳng vào người đàn ông, đôi mắt có chút đau nhức đột nhiên muốn bật khóc.
Cậu nặng nề gật đầu: "Dạ, em biết rồi."
Tống Diêm bước tới hôn lên khóe môi cậu, nhẹ nhàng như chuồn chuồn chạm nước.