Lâm Hiểu cảm thấy thẹn thùng đến nỗi hai má đỏ bừng, cậu bất lực nhìn người đàn ông nuốt hết thứ chất lỏng đó xuống, càng nhìn càng thấy toàn thân nóng như cái bánh bao bị hấp.
Phần thân dưới đã trở thành một mớ hỗn độn nhớp nháp, mắt cá chân vẫn nằm trong tay của hắn và hai chân dang rộng phơi bày tất cả những bí mật đáng xấu hổ cho hắn xem.
Lâm Hiểu càng thêm xấu hổ hơn, cậu cảm thấy mình đang làm những chuyện đáng xấu hổ trước mặt con mình. Cậu thở hổn hển rồi khẽ giãy giụa, vẫn dùng giọng điệu nức nở xin hắn.
"Ngài, ngài buông em ra đi..."
Người đàn ông đó vẫn nhìn chằm chằm vào giữa hai chân cậu, mặc dù đã làm rất nhiều lần và hiện tại cũng đã có một đứa con, nhưng cậu vẫn không thể chịu nổi khi bị hắn nhìn chằm chằm.
Cậu quay mặt sang một bên, cắn môi dưới từ từ bình tĩnh trở lại sau cơn cực khoái, nước mắt xấu hổ đong đầy trong mắt.
Tống Diêm liếc nhìn người đang ngại ngùng, thè đầu lưỡi chậm rãi liếʍ chất lỏng màu trắng ở khóe miệng rồi đưa tay vuốt ve từ mắt cá chân lên trên.
Lâm Hiểu mím môi phát ra một tiếng như mèo kêu, ngực phập phồng không kiềm nén được tiếng rêи ɾỉ.
"Ngài... Đừng mà..."
Trong khi cậu vẫn đang cố cầu xin hắn, thì người đàn ông đã banh đôi chân thon dài của cậu ra sang hai bên.
Cái bụng tròn lại cử động, đứa bé bồn chồn di chuyển trong bụng khiến Lâm Hiểu cũng có hơi hoảng sợ: "Ngài...con, con đang di chuyển."
Tống Diêm nhìn không chớp mắt vào cái bụng thỉnh thoảng nhô lên một cục, hừ một tiếng rồi hắn đưa tay ra nhẹ nhàng ấn vào đó.
Đứa bé đang loay hoay cử động bên trong dường như cũng cảm nhận được sự đụng chạm từ một người cha khác, không ngờ con lại ngoan ngoãn dán sát vào lòng bàn tay người đàn ông rồi dần dần bình tĩnh lại.
Đột nhiên, dưới lòng bàn tay cảm nhận được một cử động nhẹ, hai cha con như muốn "đánh nhau" qua một cái bụng.
Cảnh tượng kỳ diệu này khiến Tống Diêm giật mình, tuy lực không mạnh lắm nhưng cũng đủ khiến hắn ngỡ ngàng. Lâm Hiểu cũng chú ý tới, mím môi cố nhịn cười nhưng cuối cùng không nhịn được nữa bật cười thành tiếng.
Tiếng cười nho nhỏ dù đã được kiềm nén nhưng vẫn bị người đàn ông nghe thấy, hắn ngước mắt lên liếc nhìn cậu rồi cúi người đặt một nụ hôn lên cái bụng tròn.
Nói là ướt đẫm cũng không đúng vì nước dâm vẫn đang ào ạt chảy xuống, nếu dính vào ga trải giường chắc chắn sẽ làm ướt cả một mảng lớn.
Hai mép huyệt sưng tấy lên trông rất căng mọng sáng bóng, cái khe hẹp ấy vô thức mấp máy để lộ cái động đỏ sẫm bên trong, lúc này nó đang ngượng ngùng co rút chờ đợi sự xâm nhập của dương v*t.
Tống Diêm vừa nhìn một cái đã biết Lâm Hiểu đã nhẫn nhịn rất vất vả suốt thời gian mang thai, hắn mới an ủi một lát mà cậu đã đã ướt như thế này, không biết ngày thường cậu đã an ủi bản thân kiểu gì.
Hắn nhìn chằm chằm vào hoa huy*t đang run rẩy và từ từ nheo mắt lại.
Khi mang thai, Lâm Hiểu sẽ làm gì để thỏa mãn cơ thể? Cậu dùng mấy cái đồ vật khác đút vào cơ thể sao? Liệu cậu cũng sẽ run rẩy, rêи ɾỉ và la hét bởi thứ đó sao?
Chỉ cần nghĩ đến sẽ có mấy đồ vật mà mình không biết đút vào cơ thể này, và chiếm giữ những hoa huy*t mềm mại mà chỉ hắn mới có thể chạm vào thì Tống Diêm bắt đầu cảm thấy tức tối.
Không được.
Mọi thứ của Lâm Hiểu chỉ có thể thuộc về hắn.
Ngay cả những đồ vật vô tri cũng không thể xâm nhập vào cơ thể cậu.
Tống Diêm đột nhiên cúi xuống dùng sức mυ"ŧ mạnh hoa huy*t ẩm ướt, hành động bất ngờ của hắn khiến Lâm Hiểu hét lên một tiếng.
"Á......"
Cậu vặn vẹo hông và vùng vẫy, "Ngài, ngài dừng lại đi!"
Cảm giác tê dại giống như một tia sét đánh vào người cậu, hoa huy*t vừa nhức và sưng, đặc biệt là âm vật nhạy cảm đến mức cậu chỉ muốn phun thứ gì đó ra ngoài.
Lâm Hiểu thở hổn hển và cố gắng kéo lấy tay người đàn ông ra.
"Ngài... A, đừng mυ"ŧ chỗ đó... thật sự không được..."
Sau khi liếʍ mυ"ŧ mạnh mấy lần, người đàn ông dần dần bình tĩnh lại. Hắn liếʍ láp chậm lại rất nhiều, nhưng đôi môi và chiếc lưỡi trơn trượt vẫn không chịu buông tha hai mép huyệt mềm mại, đầu lưỡi lướt lên xuống liếʍ không bỏ sót chỗ nào.
Chiếc lưỡi linh hoạt liếʍ láp theo hình dạng của âm vật, rồi thử đâm vào trong hoa huy*t.
"A... Ha... Hức"
Lâm Hiểu không khỏi duỗi thẳng eo muốn thoát khỏi sự trừng phạt ngọt ngào này, nhưng lần nào cậu cũng như đang nghênh đón hắn tiến vào.
Cậu nâng eo lên vô tình giúp môi lưỡi của người đàn ông dán sát vào hoa huy*t, khi hắn mυ"ŧ càng lúc càng cuồng nhiệt, cậu dần mất đi lý trí mà chỉ có thể nhắm mắt nức nở rêи ɾỉ.
Đôi môi ngậm hết toàn bộ hoa huy*t, vừa liếʍ mυ"ŧ vừa đâm rút khiến Lâm Hiểu không còn sức chống cự.
Cậu có cảm giác cơ thể mình đã bị hắn hoàn toàn khống chế, cậu đã biến thành một con điếm chỉ biết rêи ɾỉ, cứ dần quen với bộ dáng da^ʍ đãиɠ khi nằm dạng chân dưới người hắn.
Trong lòng có một giọng nói đang nói với cậu: Không sao cả, người đàn ông này đáng để mày dạng chân, thân mật là cách duy nhất để hai người tóm được nhau.
Lâm Hiểu thở hổn hển mở mắt ra, cảm nhận được dòng điện ngày càng mãnh liệt đang lan ra dưới thân. Hai chân cậu bắt đầu run rẩy, tiếng rêи ɾỉ thốt ra khỏi miệng càng lúc càng lớn.
Cậu cố gắng tập trung sự chú ý vào hoa huy*t đang được đầu lưỡi liếʍ láp, tưởng tượng cảnh Tống Diêm ngậm nó vào miệng, sự ma sát tinh tế do đầu lưỡi đút vào...
"À, ưm..."
Rất nhanh nước dâm nóng ấm trào ra, phần thân dưới trở nên nóng bức.
Lâm Hiểu hét lên một tiếng và nắm chặt ga trải giường bên dưới, tiếng rêи ɾỉ đã sớm biến thành tiếng khóc thút thít. Cậu run lên bần bật mỗi khi người đàn ông liếʍ nhẹ vào hoa huy*t, cuối cùng hoa huy*t cũng lên đỉnh chảy ra nước dâm trong suốt.
Đứa bé trong bụng bất an đạp chân, Tống Diêm ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn sang sau đó hôn lên rốn cậu.
"Yên lặng nào."
Hắn thì thầm với tên nhóc bên trong, Lâm Hiểu mơ màng buồn ngủ sau khi lên đỉnh cũng không nghe thấy những lời này.
Tống Diêm buông chân cậu ra, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào cái bụng tròn trịa của cậu rồi cụp mắt xuống.
"Ngoan ngoãn để hắn ngủ."
***
Trời còn chưa sáng, Tống Diêm đã bế Lâm Hiểu rời khỏi căn phòng trọ.
Khi họ rời đi, Lâm Hiểu vẫn đang ngủ say trong vòng tay của người đàn ông. Có lẽ đã lâu rồi cậu không có được một giấc ngủ ngon như vậy, cho nên khi hắn mặc quần áo rồi bế cậu rời giường thì cậu chỉ mở mắt ra ngơ ngác nhìn một cái, sau đó lại nhắm mắt ngủ thiếp đi lần nữa.
Khi thu dọn đồ đạc cá nhân của Lâm Hiểu trong phòng, Tống Diêm có nhìn thấy một lọ sữa bột và hộp thuốc axit folic rẻ tiền trên bàn. Hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng ném hộp axit folic lẫn sữa bột vào trong thùng rác.
Kế đó là những con gấu bông do Lâm Hiểu bán, hắn vốn định vứt đi hết nhưng khi ngón tay lướt qua khuôn mặt đáng yêu đó, người đàn ông nghĩ tới điều gì đó nên vẫn giữ lại vài con.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, hắn bế Lâm Hiểu đi qua hai con phố tìm xe. Dưới bầu trời sắp trắng xóa, hắn nhẹ nhàng đặt người đang ngủ say vào ghế sau, đắp chăn mỏng cho người đó.
Chiếc xe chạy rất êm, quán ăn sáng ở góc đường đã bắt đầu một ngày bận rộn, mùi thơm bay vào qua khe cửa sổ khiến Lâm Hiểu chậm rãi mở mắt ra sau giấc ngủ say.
Người đàn ông nhìn cậu qua gương chiếu hậu.
"Em có thấy đói không?"
Lâm Hiểu nhẹ nhàng rúc vào trong chăn nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái, khóe môi nhếch lên.
"Hơi đói ạ."
Tống Diêm quay đầu xe lại, giọng nói đều đều hỏi: "Muốn ăn gì không?"
Lâm Hiểu dụi dụi mắt cảm thấy đã tỉnh táo hơn, ký ức tối qua hiện lên trong đầu khiến cậu xấu hổ trốn trong chăn, giọng nói cũng trở nên ỉu xìu.
"Em muốn ăn bánh bao ở góc phố."
"Ừ." Người đàn ông đáp lại.
Lâm Hiểu nằm đó, qua một cánh cửa xe cậu có thể nghe thấy đủ loại âm thanh hỗn tạp ồn ào trên đường phố. Lúc này cậu mới nhận ra mình sắp rời khỏi nơi mình đã ở một tháng, cậu đột nhiên choáng váng và rồi cảm thấy hơi hoảng hốt trong giây lát.
Cậu nhớ lại lần đầu tiên mình tới đây phải mặc cả tiền thuê với chủ nhà, lần đầu tiên đi bán hàng còn bị những chủ quán khác chen lấn. Cảnh tượng trước đây hiện lên trước mắt, dù chỉ là mấy chuyện vừa xảy ra không lâu nhưng cậu cảm giác mọi thứ đã trôi qua rất lâu rồi.
Lâu đến nỗi đã để lại cho cậu rất nhiều kỷ niệm, dù vui dù buồn đều in sâu vào tâm trí không thể nào quên.
Tống Diêm đã đi mua bánh bao ở góc phố về, Lâm Hiểu vừa ăn vừa nói chuyện với người đàn ông, đôi mắt sáng ngời trông rất vui vẻ.
Người đàn ông vừa lái xe vừa nhìn người phía sau qua gương chiếu hậu, vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại trầm lặng, có lẽ chỉ hắn biết rằng không có khoảnh khắc nào khiến lòng hắn thấy bình yên như vậy.
Xe vừa lái đi không bao lâu, Lâm Hiểu lại rúc vào ghế sau ngủ say. Tống Diêm quay đầu nhìn lại, xe cũng quay đầu đi về một hướng khác.
***
Trong căn bếp ồn ào, mọi người đều bận rộn đến mức không ngẩng đầu lên được. Con dao chặt liên tục trên thớt phát ra âm thanh thình thịch, dầu nóng được cho vào nồi phát ra tiếng xèo xèo khiến khói dầu bốc lên nghi ngút bay ra ngoài cửa sổ, bên ngoài nhà hàng bị làn khói dày đặc bao phủ.
Đầu bếp cục cằn thúc giục mọi người dọn đồ ăn, nhìn thấy ông chủ lại mò vào bếp bèn cau mày nhưng cũng không nói gì. Không ai để ý đến ông chủ chơi bời lêu lổng, tất cả đều tập trung làm tốt việc của mình.
Ông chủ nhìn ngó xung quanh, trên trán có một vết sẹo rất nổi bật khiến khuôn mặt mập mạp càng trở nên gớm ghiếc và xấu xí.
Gã nhìn quanh, bĩu môi rồi bước ra cửa sau hút thuốc.
Đây là lúc nhà hàng bận rộn nhất, sân sau cũng không có ai, lúc này chỉ có kẻ nhàn rỗi như gã mới ngồi xổm dưới góc hút thuốc.
Nhưng chưa kịp hút hai hơi, gã chợt phát hiện trước mắt mình đã tối sầm.
Gã ngẩng đầu lên nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đeo khẩu trang không biết đã đi vào từ khi nào, người đó đứng quay lưng về phía ánh đèn trước mặt và im lặng nhìn xuống gã.
Gã bối rối một hồi, ngồi xổm ở chỗ đó ngẩng đầu, đang muốn sốt ruột hỏi hắn là ai lại đột nhiên bị người đàn ông nhấc bổng lên.
Một cú đá thẳng vào cằm khiến gã ngã nhào lên đống gạch vỡ dưới góc tường.
Sau khi kêu lên một tiếng thảm thiết, gã ôm cằm rồi đau đớn quỳ xuống đất.
Người đó bước đến gần, một giọng nói cực kỳ lạnh lùng vang lên.
"Nếu không muốn bị cụt tay, thì sau này đừng chạm vào bậy bạ."