Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Cuối cùng Hàn Diệc vẫn có được một chiếc bánh kem vị dâu như mình muốn.
Chỉ là trong đêm khuya tĩnh lặng, cậu không kịp đề phòng đã bị Trần Minh bịt miệng, nằm ở phía sau xỏ xuyên qua cúc huyệt. Hắn dường như đang kiềm nén cơn giận, thở hổn hển bên tai Hàn Diệc rồi từ từ đút dương v*t to lớn của mình vào trong cúc huyệt khô khốc.
Tiếng rêи ɾỉ đứt quãng của Hàn Diệc len lỏi thoát ra từ lòng bàn tay hắn, "A ha... Đau... Ưm..."
Cậu bị Trần Minh ôm chặt trong ngực, bị dương v*t xâm nhập từ phía sau đâm đến mức cơ thể không ngừng nhào về phía trước. Thân thể nặng nề không còn cách nào trốn thoát, chỉ có thể để cho dương v*t căng ra cúc huyệt tùy ý đâm vào rút ra.
"Buổi sáng không phải rất lợi hại sao? Bạn học nhỏ, bây giờ còn biết uy hiếp chúng tôi?"
Trần Minh thô bạo liếʍ vành tai đang run rẩy của Hàn Diệc, hắn mỉm cười đùa cợt rồi đâm mạnh dương v*t của mình trong hoa huy*t khít chặt, cảm nhận được cúc huyệt run rẩy mυ"ŧ lấy dương v*t khiến cơn cáu kỉnh mà hắn đã cả ngày cuối cùng cũng được giải phóng.
Hàn Diệc cố gắng thoát khỏi sự trói hắn của hắn, lại bị Trần Minh véo cằm kéo mặt lại. Trong bóng tối, cậu nhìn thấy đôi mắt hơi híp lại tỏa ra ánh sáng nguy hiểm.
"Tôi khuyên em không nên từ chối tôi vào lúc này."
"Ư..." Hàn Diệc nức nở chịu đựng hành động thô bạo của người đàn ông, đôi mắt ngân ngấn nước.
"Hôm nay tôi rất tức giận, em tốt nhất nên dùng cúc huyệt nhỏ của mình làm tôi sung sướиɠ. Nếu không ngày nào tôi cũng sẽ ** em không khép chân lại được..."
Trần Minh vùi đầu vào chiếc cổ mềm mại của Hàn Diệc, dùng răng cắn vào chiếc cổ yếu ớt của người nọ.
"Ôi...đừng, đừng cắn..."
Hàn Diệc chỉ biết dùng hai tay ôm bụng, vô tình đẩy cặp mông tròn vo của mình lại gần háng của người đàn ông hơn. Trần Minh nhấp hông để dương v*t của mình đâm vào sâu hơn, Hàn Diệc thậm chí không thể tạo ra nói hết một câu mà chỉ có thể phát ra tiếng thút thít.
"Còn dám nói không, chơi nát cúc huyệt của em!"
Trần Minh hung ác ngậm lấy vành tai Hàn Diệc, nhân lúc cậu đang nhỏ giọng khóc liền tới gần âm trầm nói: "Em tưởng Trần Túc đồng ý cho em học thì chúng ta sẽ đồng ý thỏa hiệp với em sao?"
"Em sai rồi, đó là phần thưởng cho một con chó ngoan ngoãn."
"Nếu còn gây sự nữa thì phần thưởng này sẽ bị thu hồi, từ nay về sau, sau này cũng chỉ có thể nằm trên giường dạng hai chân ra cho chúng tôi ***…" Hắn vừa nện vào trong cúc huyệt càng lúc càng ướt át vừa vuốt ve bụng của Hàn Diệc.
Đôi mắt của Hàn Diệc đột nhiên mở to, cơ thể không thể ngừng run rẩy mỗi khi chỉ nghĩ đến hình ảnh đó trong đầu, cậu sẽ chết ngạt mất.
Không không không...
Cậu lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt chảy dài trên mặt.
Trần Minh nhíu mày khịt mũi, nhéo đầu v* vốn đã cương cứng của cậu rồi nói: "Cúc huyệt nhỏ thật chặt..."
Dứt lời hắn lập tức nắm chặt Hàn Diệc, dương v*t nắc sâu vào cúc huyệt chật hẹp.
Tiếng rêи ɾỉ đứt quãng của Hàn Diệc vang vọng trong ký túc xá, xen lẫn với tiếng khóc mất kiểm soát.
Trần Túc không ở đây, không ai có thể cứu cậu.
Đều là những kẻ săn mồi, nhưng làm thức ăn của Trần Túc tốt hơn nhiều so với của Trần Minh.
Lần nào Hàn Diệc cũng bị Trần Minh bắt nạt triệt để, cậu thật sự không chịu nổi nữa.
Cậu bị hắn ôm trong vòng tay, người đàn ông hết lần này đến lần khác nhẹ nhàng xâm nhập vào cơ thể không cho phép cậu kháng cự. Hai chân banh rộng và cúc huyệt cũng bị kéo căng đến cực hạn như sắp bị xé toạc ra, độ sâu khủng khiếp đến nỗi Hàn Diệc từng tưởng rằng dương v*t sẽ đâm thủng bụng mình.
Trần Minh thở hổn hển cười nói: "Cái này có giống như đang thân mật với con không, tôi đâm đến chỗ con rồi."
Hàn Diệc xấu hổ không nói nên lời, chỉ biết nghiến răng khóc bất lực.
Sau khi ** cúc huyệt đến mềm nhũn thì hắn lại đâm dương v*t vào miệng Hàn Diệc, để cái lưỡi đang co rúm liếʍ láp dương v*t.
"Ừ, liếʍ nó như ăn bánh vậy..."
Hàn Diệc rưng rức nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào giữa hai chân Trần Minh khiến đầu mũi bị bao trùm bởi mùi vị tanh nồng. dương v*t dựng đứng trước mắt, gân xanh cuồn cuộn trên thân dương v*t làm cậu nhìn thoáng qua đã cảm thấy sợ hãi.
Cậu vươn đầu lưỡi vụng về liếʍ láp dương v*t nổi đầy gân xanh, lại bị hắn cạy môi ra đút cả dương v*t vào.
Hắn nặng nề nhìn thiếu niên đang quỳ giữa hai chân cố gắng ngậm hết dương v*t của mình, cơn giận dữ trong lòng cuối cùng cũng tan biến hết.
Nên là như vậy, cứ ngoan ngoãn như vậy không phải rất tốt sao? Hắn cong môi mỉm cười, đôi tay lại vô thức vuốt mái tóc bồng bềnh của Hàn Diệc.
Chỉ cần em ngoan ngoãn, sẽ không ai bắt nạt em.
Tại sao cứ phải như con mèo con xù lông, mọc gai khắp người chọc tức người khác, cứ ngoan nghe lời chẳng phải mọi chuyện đều sẽ tốt hơn phải không?
Nghĩ đến đây hắn đâm dương v*t về phía trước đút sâu vào cổ họng Hàn Diệc, để cho cổ họng đang co bóp quấn lấy quy đầu to lớn, tận hưởng nhiệt độ nóng bỏng bên trong khoang miệng.
"Ưm ưm..."
Hàn Diệc bị đâm đến mức không nói nên lời, miệng mở to làm nước bọt hai bên tràn ra, cậu nức nở nhìn Trần Minh như đang thầm xin tha.
Trần Minh khịt mũi, véo gò má đã trở nên phúng phính của cậu và cười xấu xa nói: "Càng làm tôi càng cương."
"Ngoan ngoãn mυ"ŧ đi, khi nào tôi bắn mới tha cho em."
Hàn Diệc cũng không biết mình đã vượt qua đêm đó như thế nào.
Cậu cầm dương v*t to nóng hổi rồi dùng môi và lưỡi liếʍ ướt nó, mυ"ŧ dọc theo quy đầu to lớn cố gắng làm cho Trần Minh xuất tinh. Thế nhưng nɠɵạı trừ tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề thì người đàn ông vẫn cứ cương cứng, không có bất kỳ dấu hiện bắn tinh nào.
Hàn Diệc thậm chí còn ngậm hai viên bi dưới dương v*t của người đàn ông trong miệng và mυ"ŧ chúng, cảm nhận hai viên bi nảy nhẹ lên trong miệng nên càng ra sức liếʍ mυ"ŧ.
Mới chỉ là lần thử đầu tiên mà cậu đã phải trả một cái giá giá đắt như vậy. Điều này làm Hàn Diệc vô cùng căm hận, nhưng đồng thời cậu cũng phát hiện ra một số quy tắc.
Cậu có thể đưa ra yêu cầu, nhưng cậu không thể từ chối bọn họ. Giống như lúc này, Trần Túc kết thúc buổi học và muốn đưa cậu đi nghỉ ngơi.
"Tôi, tôi muốn học thêm một lát..." Hàn Diệc vẫn cầm quyển sách trên tay và không muốn đặt xuống.
Trần Túc khẽ mỉm cười nắm lấy tay cậu, thuyết phục: "Ngày mai rồi học tiếp, em đi nghỉ ngơi sớm một chút."
"Nhưng…" Cậu lẩm bẩm muốn cãi lại, nhưng nhìn vào đôi mắt đen láy của Trần Túc mà bỗng sững sờ không nói nên lời.
"Em phải nghe lời."
Đúng rồi, phải nghe lời.
Hàn Diệc bất lực buông sách xuống, đờ đẫn để Trần Túc dẫn mình đi đến bên giường. Y nhẹ nhàng cởi khuy áo của cậu, nâng cặp vυ" nhỏ lên xem xét kỹ lưỡng rồi dùng ngón tay ấn vào đó.
Hàn Diệc đau đớn cong lưng, muốn đưa tay ra che nhưng bị người đàn ông giữ lại.
"Đau không?"
Hàn Diệc cắn môi gật đầu.
Trần Túc tiếp tục cởi đồ của cậu ra, nhìn cậu rồi bình tĩnh nói: "Xoa bóp xong sẽ hết đau."
Đôi bàn tay thon dài nâng cặp vυ" hơi sưng lên rồi xoa nắn theo vòng tròn, hai đầu v* từ từ đứng lên tỏa ra màu sắc tươi đẹp.
"Hưm..." Hàn Diệc không khỏi đau đớn rêи ɾỉ một tiếng, ngón chân căng chặt và bờ vai gầy run lên.
Chiếc áo tuột xuống cánh tay phơi bày ra bộ ngực nhỏ, thân hình dị dạng với chiếc bụng bầu sáu thánh hoàn toàn trần trụi trước mắt người đàn ông.
Cậu ôm bụng đứng ở đó, tùy ý để Trần Túc xoa bóp bộ ngực của mình.
"Em sẽ có sữa." Người đàn ông nhìn núm vυ" sưng lên với đôi mắt sâu thẳm.
Hàn Diệc co rúm người lại và sợ hãi lắc đầu, "Không... không..."
"Đừng sợ, hút hết sữa thì em sẽ không còn khó chịu nữa."
Giọng nói nhẹ nhàng của Trần Túc vang lên bên tai mà Hàn Diệc cứ ngỡ như bầu trời sụp đổ, rất lâu vẫn chưa thể hoàn hồn lại.
"Không, không có sữa đâu..." Cậu nghẹn ngào nắm lấy tay Trần Túc, nức nở cầu xin không y.
"Đừng sợ, rồi em cũng sẽ quen thôi." Trần Túc hôn nhẹ lên má cậu, đỡ cậu nằm lên giường rồi đắp chăn mỏng cho cậu.
Mãi cho đến khi cậu thút thít ngủ thiếp đi thì Trần Túc mới chuyển hướng xe lăn đi đến phòng bên cạnh, lúc này Trần Minh đang đứng hút thuốc bên cửa sổ.
Cơn gió đầu xuân mang theo chút hơi ấm, từ từ thổi bay làn khói thuốc bên khóe miệng của hắn.
Thấy Trần Túc đẩy xe lăn lại gần, hắn thở ra một làn khói nhẹ rồi đứng tựa vào cửa sổ tùy ý hỏi: "Ngủ rồi?"
"Ừ."
"Chậc." Trần Minh bực bội rít một hơi thuốc, ánh lửa từ điếu thuốc lập lòe trong bóng đêm, "Gần đây cậu ta to gan lắm."
"Những biểu hiện bình thường trong thời gian mang thai thôi."
Trần Túc từ từ đứng dậy với sự trợ giúp của xe lăn, chống gậy và từng bước đi về phía Trần Minh. Gần đây y đang bắt đầu hồi phục, với đà này y sẽ có thể đi lại bình thường sau hai tháng nữa.
"Còn bao lâu nữa thì đứa bé chào đời?"
Trên trán Trần Túc toát ra một lớp mồ hôi lạnh, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh kiên định như thường ngày, "Cũng sắp đến rồi, dự tính là cuối tháng năm."
Vẫn còn gần ba tháng nữa, có lẽ đến lúc đó y đã có thể tự mình đỡ đẻ cho Hàn Diệc.
Nhưng không ai trong số họ nghĩ tới những chuyện xảy ra tiếp theo sẽ làm bọn họ trở tay không kịp.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.