Editor: Dâu Tây Nhỏ
Ninh ŧıểυ ŧıểυ bị Cung Đông làm tới khi bất tỉnh mới chịu buông tha cho cô.
Sáng sớm hôm sau, trên bàn cơm Cung Chính nhận được một cuộc điện thoại, hàn huyên hồi lâu, mọi người vừa nghe liền biết người gọi tới là Công Tử Lạc. Người này rất ít khi xuất hiện ở nhà họ Cung. Lúc đang trò chuyện, Cung Chính đột nhiên ngừng nói chuyện, quay đầu nhìn về phía Ninh ŧıểυ ŧıểυ, Ninh ŧıểυ ŧıểυ cũng ngẩng đầu lên trưng cầu nhìn về phía anh, nhìn đôi mày đẹp hơi cau lại tạo thành hình chữ xuyên, mỗi khi anh như vậy, cô đều muốn tiến lên giúp anh xoa đi nét cau có đó.
Một lát sau, Cung Chính mới nói " Ừ, ŧıểυ ŧıểυ..." anh lại nhìn thoáng qua Ninh ŧıểυ ŧıểυ, mới đem điện thoại trong tay đưa cho cô.
" Lạc." Ninh ŧıểυ ŧıểυ a một tiếng, nhận lấy di động đặt bên tai, còn chưa kịp chào hỏi, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng nói đầy từ tính của người đàn ông.
" Tôi đói bụng sắp chết, nhưng bọn họ không muốn cho tôi ăn."
" Vì sao nha?" Ninh ŧıểυ ŧıểυ khó hiểu hỏi, là một đại minh tinh chẳng phải sẽ có ngàn vạn sủng ái sao?
" Bởi vì cơm của bọn họ khó ăn muốn chết. Em không nghĩ tới tôi sao? Lâu như vậy cũng không đến tìm tôi."
" A?" Ninh ŧıểυ ŧıểυ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn mọi người, cô rất sợ Công Tử Lạc ăn nói không chừng mực lời vừa nãy nếu bị người khác nghe được coi như xong.
" Gần đây rất bận, tôi không thể rời khỏi nhà..." Đối mặt với sự chất vấn của Công Tử Lạc, cô sớm đã quên để ý tới sự mâu thuẫn trong lời nói của anh.
" Tóm lại, hôm nay em tới chỗ tôi, nhớ mang theo mấy món sở trường nhất của em, nếu không tôi liền ăn em..."
" Anh nói như thế nào thì thế đó sao?" Ninh ŧıểυ ŧıểυ nhíu mày, cảm thấy lời anh nói thật xấu xa, trong điện thoại liền truyền tới thanh âm đô đô tắt máy, cô khe khẽ thở dài, đem di động trả cho Cung Chính. Cung Chính cái gì cũng không hỏi, xem ra Công Tử Lạc đã thuyết minh cho anh trước, anh cũng cam chịu để Ninh ŧıểυ ŧıểυ đi tới đó.
Cơm nước xong, thời điểm Ninh ŧıểυ ŧıểυ đang rửa bát, Cung Chính đi vào, anh từ phía sau ôm lấy cô. Ninh ŧıểυ ŧıểυ cảm nhận được hương vị quen thuộc của người đàn ông, không cần nhìn, nghe tiếng bước chân cô cũng đủ biết là anh.
Cung Chính ôm cô, đem hạ thân dán sát, vật cứng rắn chống lên giữa hai cánh mông, anh cắn vành tai cô, hơi thở nóng bỏng phun ở trên mặt cô.
" Nho Nhỏ... Cha nuôi nhớ con muốn chết... Tùng Tùng đúng là xú ŧıểυ tử, mỗi buổi tối đều chiếm lấy con." Anh cũng không có ý tứ khác, nhưng vào trong tai Ninh ŧıểυ ŧıểυ, trong lòng cô lại lộp bộp một tiếng.
Cô xoay người ôm thắt lưng Cung Chính, ngửa mặt, mặc cho anh giống như mưa rơi hôn xuống mặt mình " Cha nuôi, con cũng muốn người..."
Hô hấp của Cung Chính trở lên dồn dập, có chút gian nan. Lúc này truyền đến tiếng bước chân, Cung Đông xuất hiện tại cửa. Cung Chính rất nhanh buông Ninh ŧıểυ ŧıểυ ra, cũng không xác định được đứa con của mình có thấy hành động vừa rồi hay không, tận lực thật tự nhiên hỏi.
" Thế nào đã trở lại?"
Mặt Cung Đông không biểu cảm " Con rơi đồ, cô đi với tôi tìm một chút."
Anh trả lời Cung Chính, ánh mắt bắn về phía Ninh ŧıểυ ŧıểυ. Ninh ŧıểυ ŧıểυ nhìn Cung Chính liếc mắt một cái, lên tiếng, đi theo Cung Đông vào phòng ngủ. Vừa vào cửa Cung Đông liền nhìn chằm chằm mặt cô.
" Thừa dịp tôi không ở đó, các người liền dán lấy nhau? Thật vô sỉ..."
Mặt Ninh ŧıểυ ŧıểυ lúc đỏ lúc trắng, lời này của Cung Đông nói rất khó nghe, cô lại vô lực trách móc, cô cũng biết bản thân mình căn bản bị anh nói cũng không quá.
" Ông ta thân cô chỗ nào rồi?" Ánh mắt Cung Đông lạnh thấu xương, toàn thân tản ra hàn khí. Ninh ŧıểυ ŧıểυ sợ tới mức thân mình dán tại trên cửa.
" Nói." Thanh âm của Cung Đông không cao, nhưng rất có lực uy hiếp, thân thể Ninh Tiểuŧıểυ run run, cảm giác bản thân giống như người phụ nữ ra ngoài yêu đương vụng trộm bị chồng bắt tại trận. Cô chỉ chỉ gò má. Cung Đông bắt lấy cằm cô, cứng rắn ngửa mặt cô lên, lấy mu bàn tay chà sát nơi cô vừa chỉ.
" A... Đau..."
" Còn có mặt mũi kêu đau... Nếu tôi không trở lại, các người liền lên giường?" Cung Đông dùng sức cọ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, lạnh lùng nói.
" Không, sẽ không... Cha nuôi căn bản không có thời gian..." Cô nói tình hình thực tế, Trương Nghiên đến, chờ ở bên ngoài đã lâu.
" Cô nói cái gì?" Cung Đông nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đột nhiên phát hỏa.
" Căn bản sẽ không." Ninh ŧıểυ ŧıểυ lắc đầu, trời mới biết cô có bao nhiêu muốn Cung Chính, nhưng cô không dám biểu hiện ở trước mặt Cung Đông.
Cung Đông hừ một tiếng, tựa hồ tâm tình tốt lên không ít.
" Chú hai gọi điện thoại nói cái gì?"
Ninh ŧıểυ ŧıểυ nghĩ một chút mới trả lời " Chú ấy nói thức ăn ở đó quá kém, muốn tôi đi đưa cơm tới."
Cung Đông trừng mắt nhìn cô một lát, con ngươi xinh đẹp mới hơi nheo lại " Cô... Sẽ không cùng chú hai của tôi có quan hệ?"
" Không có." Ninh ŧıểυ ŧıểυ vội vàng phủ nhận. Nếu cô cho anh biết chuyện cô cùng Công Tử Lạc, không biết Cung Đông sẽ đem cô biến thành thế nào.
" Thật sự không có?" Cung Đông tựa hồ không tin.
" Không có." Ninh ŧıểυ ŧıểυ gật đầu như giã tỏi.
Cung Đông đánh giá cô một lần " Cô hẳn không phù hợp với khẩu vị của chú hai." Anh còn nói " Không được đi tới đó, nghe không?"
" A."
" Có nghe hay không?"
" Nghe được." Ninh ŧıểυ ŧıểυ lập tức trả lời " Anh đến trường đi... Bị muộn rồi..."
" Cô đuổi tôi đi?" Cung Đông hỏi, ánh mắt lóe lên nguy hiểm.
Ninh ŧıểυ ŧıểυ vội vàng xua tay " Không phải... Tôi chỉ sợ chủ nhân đến muộn."
Cung Đông nghe xong, khóe môi tựa hồ câu lên một chút, anh cúi đầu, áp Ninh ŧıểυ ŧıểυ ở trên cửa, bắt đầu thân cô, anh để lại vài dấu ấn sau đó mới chịu buông ra.
" Cô thật gầy, lần sau ăn nhiều một chút." Anh cúi đầu nhìn Ninh ŧıểυ ŧıểυ " Cũng chỉ có tôi mới có thể nuốt trôi cô..."
Lời nói đầy ái muội của anh khiến cho Ninh ŧıểυ ŧıểυ đỏ mặt. Cung Đông còn nói " Lần sau còn để tôi thấy cô và ông ấy ở cùng nhau, ông ấy hôn chỗ nào, tôi liền một đao đem chỗ đó cắt bỏ..."
" A..." Ninh ŧıểυ ŧıểυ sợ tới mức hai tay che mặt, hoảng sợ nhìn anh.
Cung Đông hừ lạnh một tiếng, mở cửa rời đi. Giữa trưa, Cổ Di nhận được điện thoại của Công Tử Lạc gọi đến, trong nhà này trừ bỏ Cổ Di đối tốt với Cung Đông, người thứ hai chính là Công Tử Lạc.
" Được được, tôi kêu cô ấy đi ngay." Cười ngắt điện thoại, Cổ Di nói với Ninh ŧıểυ ŧıểυ " Cháu còn không làm nhanh lên? Lạc đang chờ đó."
" Cổ Di, cháu không muốn đi..." Ninh ŧıểυ ŧıểυ khó xử nói.
Cổ Di nhìn cô, ánh mắt kia tựa hồ chuyện gì cũng không thể gạt được bà " Thị trưởng Cung đều đã đáp ứng cho cháu đi, nếu cháu còn không đi Lạc không biết sẽ nháo thành cái gì đây."
" Nhưng mà... Cung Đông không cho cháu đi."
Cổ Di cười " Ngươi đứa nhỏ này rất thành thực, khi cậu ấy tan học thì cô cũng phải trở lại."
Ninh ŧıểυ ŧıểυ mở to mắt nhìn Cổ Di, cô cảm thấy rất kỳ quái, lần này Cổ Di lại không thiên về phía Cung Đông, Cổ Di ý vị thâm trường đối với cô cười cười.
" Mau đi đi, tính tình của Lạc mà bộc phát, ngay cả thị trưởng Cung đều không có cách trị."