"A ân..." Khi Ninh ŧıểυ ŧıểυ tỉnh lại thì ánh sáng đã theo khe hở rèm cửa sổ chiếu vào, cô nhìn thấy hai chân mình đang đặt ở bờ vai người đàn ông, mà anh đang ra sức ở trong thân thể cô cày cấy.
"Trương Nghiên... Ừ ừ..."
"Tỉnh?" Trương Nghiên đưa tay chống ở hai bên sườn cô, vừa co rúm thân thể vừa cúi người nhìn cô.
Ninh ŧıểυ ŧıểυ thẹn thùng, Trương Nghiên cúi đầu hôn lên môi cô, cặp vυ" không ngừng nhảy lên.
"Anh... Một đêm chưa ngủ?"
"Anh muốn đem thiếu sót trước kia đều lấy lại." Trương Nghiên đẩy nhanh tốc độ, không ngừng phát ra tiếng thở dốc ồ ồ, rốt cục anh ở trong cơ thể cô bắn ra.
Nằm xuống giường, dươиɠ ѵậŧ còn cắm ở trong cơ thể cô, Ninh ŧıểυ ŧıểυ nhào vào trong lòng anh, anh gắt gao ôm cô, hai người hai thân thể gắt gao quấn quít.
Ninh ŧıểυ ŧıểυ ngẩng mặt nhìn anh, đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, sờ mấy cọng râu đã hơi nhú ra ở cằm, có chút đau lòng nói: "Anh... Mệt muốn chết rồi đi?"
Trương Nghiên bắt lấy tay cô nhẹ nhàng vuốt: “Không mệt, hiện tại vẫn còn rất hưng phấn, ŧıểυ ŧıểυ, anh cuối cùng cũng biết cái gì gọi là tinh tẫn nhân vong (lao lực quá mà chết), nếu thời gian cho phép, anh cảm thấy anh thực sự sẽ chết ở trên người em..."
Ninh ŧıểυ ŧıểυ che miệng của anh: "Nói bậy bạ gì đó. Mau rời giường, em làm bữa sáng cho anh."
"Ân. Một lát anh muốn đi thị ủy một chuyến." Trương Nghiên nói.
"Không biết cha biết được... Sẽ không..." Ninh ŧıểυ ŧıểυ cắn môi, trong lòng thật mâu thuẫn.
"Không sao hết, chuyện không liên quan đến em, hết thảy đều tính lên người anh. ŧıểυ ŧıểυ, anh mặc kệ em có bao nhiêu đàn ông, em vẫn là đều là người phụ nữ duy nhất của anh, là người vợ duy nhất của anh."
"Trương Nghiên..." Ninh ŧıểυ ŧıểυ gắt gao ôm anh, đem mặt dán tại lồng ngực rộng lớn.
"Trước đi tắm rửa đi, chúng ta cùng tắm." Trương Nghiên nói.
Ninh ŧıểυ ŧıểυ ngồi dậy, phát hiện hai người còn ái ân, cô nhẹ nhàng động thân mình, chậm rãi rút ra, dươиɠ ѵậŧ vừa rời đi, chất lỏng trong cơ thể liền chảy ra. Trương Nghiên nhìn chằm chằm cô, cô vỗ hắn một chút: "Chán ghét, nhanh đi tắm rửa."
Kết quả lúc tắm rửa Trương Nghiên lại điên cuồng mà muốn cô một lần. Toàn thân Ninh ŧıểυ ŧıểυ vô lực, Trương Nghiên từ sau lưng ôm lấy cô.
"Bã xã... Gọi anh là ông xã."
"Ông xã..."
Anh ôm cô, nhìn cô bận rộn, trong lòng tràn ngập ôn nhu vô hạn. Thỉnh thoảng lại dùng hạ thể cứng rắn trêu chọc cô một chút, khiến Ninh ŧıểυ ŧıểυ càng không ngừng kháng nghị.
"Xem đi, anh đã bị em bức điên rồi, ŧıểυ đệ hiện tại cũng chưa mềm xuống nữa..."
"Không nghĩ tới anh cũng là kẻ háo sắc." Ninh ŧıểυ ŧıểυ lấy tay chọc anh một chút, "Nhìn thì thành thật, thực tế không hề thành thật."
Đem cơm mang lên bàn ăn, Trương Nghiên há mồm muốn cô đút, cô đem trứng gà chia nhỏ đút cho anh, Trương Nghiên lại đút cho cô, hai người ở trên bàn cơm đút qua đút lại, khiến khắp nơi ngập trong mật ngọt, làm cho người ta đố kị.
Cơm nước xong xuôi, Trương Nghiên đi thị ủy, vừa vào văn phòng Cung Chính, anh liền đem cửa khóa lại. Cung Chính vừa thấy anh, còn tưởng là anh có cái gì chuyện quan trọng muốn nói, đưa tay muốn anh ngồi xuống: "Thế nào, ở huyện có chuyện gì sao?"
Trương Nghiên lại đột nhiên quỳ gối trước mặt anh. Cung Chính ngẩn ra: "Huyện phó Trương, cậu làm cái gì vậy?"
"Ngài trừng phạt tôi đi, thế nào cũng được, nhưng đừng trách cứ ŧıểυ ŧıểυ. Tôi ngày hôm qua đã cùng phòng với ŧıểυ ŧıểυ, là tôi có lỗi với sự tín nhiệm của ngài, nhưng mà tôi không hối hận về những chuyện đã làm."
Qua một hồi lâu, Cung Chính mới thở dài, đi tới vỗ vai anh: "Đứng lên đi, không trách cậu, trách tôi, là tôi không lo lắng đến cảm thụ của cậu."
Trương Nghiên đứng lên: "Thật xin lỗi, thị trưởng Cung, ŧıểυ ŧıểυ thật sự là tốt quá, cùng cô sớm chiều ở chung, rất khó không đem lòng yêu thương, thực xin lỗi."
"Như vậy cũng tốt, vốn hai người chính là vợ chồng, nay đã là vợ chồng thật sự, tôi cũng không có gì để nói, cũng đỡ phải lo lắng đề phòng, Trương Nghiên, về sau mong cậu chiếu cố ŧıểυ ŧıểυ, về sau cũng rộng lượng một chút."
"Cám ơn thị trưởng Cung, chỉ cần ngài để tôi ở bên cạnh chăm sóc ŧıểυ ŧıểυ tôi liền thỏa mãn..."
Cung Chính nhìn anh, lại vỗ vai anh: "Nhìn thấy cậu, tôi như thấy mình lúc trẻ, ŧıểυ ŧıểυ cô ấy... Nhất định cũng rất thích cậu."
Trương Nghiên vội vàng nói: "Không, ở trong lòng ŧıểυ ŧıểυ, địa vị của ngài không ai có thể lay động."
"Nhưng mà cậu là chồng của cô ấy, có thể quang minh chính đại để cô ấy vì cậu sinh con đẻ cái..." Cung Chính mỉm cười, chỉ có Trương Nghiên có thể hiểu rõ trong tươi cười kia có bao nhiêu chua sót.
"Ông chủ..."
"Được rồi, không nói nữa. Vừa vặn tôi có việc tìm cậu, cậu sắp xếp công việc, dành ra ít thời gian cùng tôi đi lên tỉnh, trên tỉnh đã bắt đầu tuyển chọn nhân sự cho nhiệm kỳ mới, người nhắm vào vị trí bí thư tỉnh ủy không thiếu, ŧıểυ Từ là người mới kinh nghiệm còn ít, người trên tỉnh cậu đều biết, cậu đi cùng tôi sẽ tốt hơn, tôi lên tỉnh ủy, vị trí của tôi tự nhiên sẽ có người nhận." Cung Chính chưa nói hết, Trương Nghiên đã hiểu.
Hai người trước tiên về nhà Trương Nghiên, Trương Nghiên đi vào một phòng khác, để Cung Chính cùng Ninh ŧıểυ ŧıểυ có không gian riêng. Cửa phòng đóng chặt, anh không nghe được cái gì, nhưng trong lòng biết bên ngoài đang phát sinh cái gì. Trong lòng thật sự là ngũ vị tạp trần, làm chồng của Ninh ŧıểυ ŧıểυ, sẽ như vừa ở thiên đường vừa xuống địa ngục, nhẫn nhịn dày vò, ai kêu anh cam tâm tình nguyện ngồi ở vị trí này.
Gần hai tiếng sau, Cung Chính mới đi ra, Ninh ŧıểυ ŧıểυ cũng theo ra. Trương Nghiên nhìn vợ mình mắt sáng long lanh, mặt mày hàm xuân, quyến rũ vô hạn, thân hình mềm mại như nước, mà Cung Chính mặt đầy ý cười thoải mái, mặc kệ là từ tướng mạo đến dáng người đều đầy sức quyến rũ nam tính.
Cung Chính nhìn Trương Nghiên: "Tôi đi ra xe chờ cậu, cậu cùng ŧıểυ ŧıểυ cáo biệt."
"Không cần, ông chủ." Trương Nghiên nói, "Chúng ta lập tức xuất phát đi." Anh biết chuyện của Cung Chính càng quan trọng hơn.
"ŧıểυ ŧıểυ, em chăm sóc bản thân thật tốt, chuyện của cha xong xuôi, chúng ta sẽ trở lại." Trương Nghiên giữ chặt tay Ninh ŧıểυ ŧıểυ nói.
"Trương Nghiên..." Ninh ŧıểυ ŧıểυ vụng trộm nhìn Cung Chính, nhìn thấy trên mặt anh không có biểu cảm khác lạ, cô mới nhào vào trong lòng Trương Nghiên, "Anh cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, còn có cha."
"Ừ." Trương Nghiên gật đầu, "Em yên tâm đi." Nói xong ở trên trán cô hôn một cái.
"Cha." Ninh ŧıểυ ŧıểυ lại nhào vào trong lòng Cung Chính, Cung Chính đem cô bế lên, "Ngoan ngoãn, lại hôn cha."
Ninh ŧıểυ ŧıểυ chu cái miệng nhỏ nhắn lên, không ngừng hôn lên mặt anh, Cung Chính thoải mái cười rộ lên.
Xe chạy đi, bóng dáng Ninh ŧıểυ ŧıểυ càng ngày càng nhỏ đến khi biến mất không thấy. Cung Chính nhìn Trương Nghiên nói: "Nhìn thấy vợ chồng hai người tốt, như vậy trong lòng tôi mừng thay cho cả hai, nhìn ra được, ŧıểυ ŧıểυ thật sự rất thích cậu..."
"Cha... Người yên tâm, con vĩnh viễn sẽ không đi quá giới hạn, ở trong lòng ŧıểυ ŧıểυ, vị trí thứ nhất vĩnh viễn là của người, ai cũng không so được." Trương Nghiên sửa lại miệng gọi cha.
Cung Chính vỗ vai anh, gật đầu. Lời tuy nói ra miệng, nhưng mà trong lòng anh còn có chút ghen tị. Ninh ŧıểυ ŧıểυ đối với Trương Nghiên rõ ràng không giống với người khác, đối với người khác ŧıểυ ŧıểυ cũng có cảm tình, nhưng mà nhiều lúc là chấp nhận số phận, nhưng đối với Trương Nghiên thì khác, có thể thấy cô đã không tự chủ được mà thích Trương Nghiên. Mà Trương Nghiên quả thực rất giống anh, không biết đó là hạnh phúc hay là bất hạnh, anh nhẹ nhàng lắc đầu.