Chu Thận Chi bế cô đến sofa và ngồi xuống nhưng tư thế vẫn không đổi.
Những ngón tay thon dài luồng vào vạt áo.
Cánh tay Thẩm Điềm khẽ rút lại, nhịp tim đập nhanh liên hồi, đôi môi cô vẫn được anh chiếm lấy, hàng mi cô khẽ run lên, bờ vai cũng run rẩy theo từng nhịp d ục vọng kéo đến rồi lại lẩn trốn đi. Tay của anh đang giữ lấy eo cô bên dưới lớp áo siết chặt. Bàn tay có đeo chiếc nhẫn ở ngón út vén tóc của cô lên, sau đó lại nâng cằm khiến cho nụ hôn sâu hơn nữa.
Đầu gối cô chống xuống sofa.
Chu Thận Chi khẽ mở mắt ra, ngoảnh đầu đang muốn nói gì đó bên tai cô.
Thì một tiếng chuông điện thoại đinh tai vang lên cũng làm cho bàn tay đang đặt lên vai của Thận Chi kia chợt khựng. Thẩm Điềm lập tức mở mắt, Chu Thận Chi nheo lại động tác cũng khẽ dừng lại, anh lùi sau một chút và nhìn vào cô.
Lúc này cô gái ấy xinh đẹp vô cùng.
Bờ môi đỏ hồng gương mặt cũng thế, đôi mắt đang ngấn nước trông mềm mại vô ngần. Ngay cả hàng mi đang khẽ run lên kia cũng như đang mời gọi anh.
Chu Thận Chi đấu đầu vào cô.
"Bắt máy không?"
Thẩm Điềm vừa nãy có chút mơ hồi, ngay lúc này con tim cũng như thể muốn nhảy cẩn ra ngoài. Nhưng chiếc điện thoại ở bên kia vẫn không ngừng đổ chuông, cô ngại ngùng trốn đi bèn gật đầu.
"Bắt máy đi."
Chu Thận Chi im lặng nhìn cô vài giây.
Sau đó lập tức ngả lưng ra sau, cả người uể oải tựa vào thành ghế sofa, chiếc cổ thon dài ngẩng cổ ra sau yết hầu cũng theo đó nhô lên.
Thẩm Điềm chớp chớp mắt.
Cắn môi.
Nhìn anh lấy chiếc điện thoại chết tiệt cứ đổ chuông liên hồi từ trong túi quần ra, anh ngoảnh đầu nhìn vào chiếc điện thoại rồi nhắm mắt: "Alo."
Ngữ khí không chút kiên nhẫn.
"Có gì nói nhanh đi."
Trần Vận Lương ở đầu dây bên kia vô cùng phấn khởi thốt lên: "Thằng kia, tới nhà rồi hả? Sinh nhật vui vẻ, tao là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật mày đúng chứ, vui không? Cảm động không nè?"
Chu Thận Chi nheo mắt.
Anh đưa điện thoại ra xa rồi thẳng thừng gác máy.
Sau đó, anh thả tay xuống cùng một lúc với điện thoại xuống sofa.
Thẩm Điềm im lặng nhìn điện thoại của anh một lúc, cô khẽ nói: "Chu Thận Chi, sinh nhật vui vẻ. Chúc anh sẽ vui vẻ bình an, mãi mãi an yên."
Giọng nói của cô dịu dàng.
Chu Thận Chi ngẩng đầu lên.
Nhìn vào cô gái đang ngồi ở trên đùi của mình.
Hàng mi cô rất dài, gương mặt hiện lên vẻ nghiêm túc.
Con tim của anh đột nhiên mềm nhũn.
Khoé môi anh khẽ cong lên: "Cảm ơn vợ."
Đôi gò má Thẩm Điềm bỗng đỏ ửng.
Cô muốn bước xuống lấy quà sinh nhật cho anh nhưng điện thoại của anh lại đổ chuông một lần nữa. Chu Thận Chi cụp mắt cầm chiếc điện thoại lên nhìn rồi định gác máy, Thẩm Điềm lập tức nói.
"Anh bắt máy đi, cậu ấy có lòng lắm."
Chu Thận Chi nghe vậy, khẽ nhướng mày.
Bỏ đi.
Anh cũng bắt máy lên.
Nhưng không lên tiếng, Trần Vận Lương ở đầu dây bên kia khó hiểu: "Nè thằng kia, tao cố tình canh giờ để chúc mừng cho mày mà, sao mày lại đối xử với tao như vậy! Mé mày."
Chu Thân Chi ngữ điệu uể oải, có chút không kiên nhẫn.
"Nghe thấy rồi, sao nữa?"
Trần Vận Lương nói tiếp: "Tối ngày mai mọi người muốn giúp mày tổ chức sinh nhật, địa điểm cũng chọn xong xuôi hết rồi. Chúng ta sẽ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật thật lãng mạn ở bãi biển! Chút nữa gửi địa chỉ sang cho mày!"
Chu Thận Chi khựng lại.
Đôi mắt Thẩm Điềm như bừng sáng, cô vòng tay qua cổ anh và tiến lại gần: "Bãi biển à?"
Vì cô tiến lại gần khiến cho tim Chu Thận Chi đột nhiên đập nhanh hơn.
Anh nhìn thẳng vào cô: "Háo hức sao?"
Thẩm Điềm gật đầu.
Chu Thận Chi trả lời vào điện thoại: "Được, chút nữa gửi địa chỉ cho tao."
Trần Vận lương ở đầu dây bên kia vô cùng phấn khởi muốn nói gì đó nhưng chợt khựng lại. Vừa mới nãy Chu Thận Chi cũng ngừng lại một lúc có phải là đang nói chuyện với vợ của mình không? Vận Lương sững sờ vài giây rồi nhìn đồng hồ, sau đó nhớ lại ngữ khí lần đầu tiên bắt máy lên của Chu Thận Chi.
"Có gì nói nhanh đi."
Tuy anh không phải lại kiểu người nhã nhặn gì nhưng cũng không đến mức vừa mở miệng đã mắng người khác như thế.
Trần Vận Lương: "... Xin lỗi, người anh em."
Ngay tức khắc tắt máy.
Lần này cũng xem như được thanh tịnh rồi, Chu Thận Chi đặt điện thoại xuống nhìn về phía Thẩm Điềm. Thẩm Điềm khẽ mở lời: "Vậy là quyết định đến bãi biển để mừng sinh nhật anh đúng không?"
Chu Thận Chi ừm đáp.
Thẩm Điềm nghĩ bụng.
Cảm giác lại như ước mơ lại sắp trở thành sự thật rồi.
Buổi sinh nhật của lớp 12 bị hủy giữa chừng bây giờ lại tiếp tục. Những hồi ức quan trọng cũng dần dần được bù đắp. Đôi mắt cô khẽ cong lên: "Tốt thật đấy."
Chu Thận Chi mỉm cười.
Cọ mũi vào mũi cô và rồi chầm chậm hôn lên môi cô.
"Em vui là được."
Thẩm Điềm khoác tay vào cổ anh.
"Vui chứ."
Chu Thận Chi lại bắt đầu hôn lấy cô, bàn tay từ ban nãy vẫn không rời khỏi eo cô nhẹ nhàng di chuyển lên tấm lưng của cô. Có điều lần này điềm tĩnh hơn rất nhiều so với lần trước. Vậy nên hôn được một lúc, ngay khi điện thoại của Chu Thận Chi lại tít tít vang lên thông báo anh cũng buông cô ra, khẽ cọ sát vào mũi cô, nói: "Qua bên kia lấy chiếc hộp lớn đó sang đây."
Thẩm Điềm ngoảnh đầu xem.
Thì trong thấy có một chiếc hộp lớn ở trên vali của anh.
Cô đáp lời.
Gương mặt đỏ ửng kéo tay của anh ra.
Bàn tay anh rời khỏi cũng mang chút nóng ấm kia rời đi, một luồng hơi lạnh thổi vào từ vạt áo cô khiến cô phải nhanh chóng chỉnh đốn lại chiếc áo. Bàn tay thon dài của Chu Thận Chi rợi xuống đùi mình, anh không cần giơ tay lên cũng vẫn có thể ngửi được mùi thơm ở trên tay, đó là mùi thơm trên cơ thể của cô còn vương lại.
Anh cầm điện thoại lên.
Lướt mở wechat.
Trần Vận Lương: /Địa chỉ/
Trần Vận Lương: Người anh em à, có phải là tao quấy rầy tụi bây rồi không?
Trần Vận Lương: Xin lỗi nha, một đứa độc thân như tao không có nghĩ được nhiều như vậy. Hai bây mới cưới cách biệt lâu ngày, củi khô lửa cháy, rồi là có thành công chưa?
Zsz_: Cút.
Trần Vận Lương khựng lại, sau đó nghĩ lại những hành động của mình.
Mé.
Lúc nãy cậu ấy nên lăn đi xa một chút chứ, vậy mà còn nhắn tin cho anh, tâm trạng có lên cao trào đến đâu cũng bị phá hết rồi nhỉ!
Trần Vận Lương.
Mày là heo sao!
Vận Lương không còn dám nhắn tin cho anh nữa.
Chu Thận Chi cũng lười trả lời, thẳng thừng thoát khỏi wechat.
- -------
Chiếc hộp to rất nặng, Thẩm Điềm ôm nó quay lại đặt bên anh trên sofa. Cô đưa mắt nhìn anh: "Gì thế?"
Chu Thận Chi xoay người, chống tay lên mặt, nhẹ cười.
"Mở ra xem đi."
Thẩm Điềm ờ đáp rồi mở chiếc nắp hộp ra.
Thứ đập vào mắt cô đó chính là mô hình nhân vật của Disney, Thẩm Điềm sững sờ, woa lên bất ngờ: "Mô hình á!"
Chu Thận Chi nhìn vào mắt cô.
Cười nói.
"Còn nữa."
Thẩm Điềm lấy ra từng con một, mô hình chiếm hết cả một lớp, ở bên dưới được lấp đầy bằng một lớp giấy màu mỏng. Cô lấy hết tầng giấy màu đó ra, tầng thứ hai là đồ ăn vặt còn là đồ ăn vặt nổi tiếng, đầy ắp, có que cay, có chân gà không xương... Thẩm Điềm kinh ngạc vội nhìn anh.
"Anh mua ở Bắc Kinh hả?"
Chu Thận Chi lấy một gói hạt sơn trà và xé ra, cho vào miệng cô, trả lời: "Ừm. Còn tầng thứ ba nữa."
Tầng thứ ba là hộp quà giáng sinh của một hãng son nổi tiếng, cô thốt lên ngạc nhiên: "Hộp quà này đắt lắm đấy!"
Chu Thận Chi khẽ cười, anh cũng ăn một hạt sơn trà.
"Còn nữa đó."
Thẩm Điềm mang hộp quà đặt ở bên cạnh và lấy lớp giấy màu ra.
Tầng thứ tư là ba chiếc túi, một chiếc là thương hiệu túi xách nữ tầm trung, hai chiếc còn lại là thương hiệu cao cấp. Tất cả đều là những thương hiệu mà bình thường Thẩm Điểm chỉ dám lướt xem mà không nỡ mua.
Hai chiếc túi cao cấp kia là cực kỳ cực kỳ đắt.
Thẩm Điềm sửng sốt, cô ngước mắt lên: "Sao anh lại tiêu nhiều tiền thế."
Chu Thận Chi chạm vào mũi của cô.
"Không nhiều đâu, lúc dạo phố tiện tay mua đấy."
Thẩm Điềm không biết nên nói gì.
Ba mẹ rất tốt với cô, muốn gì cũng có, cuộc sống của cô vô cùng đầy đủ. Tuy rằng không phải giàu sang phú quý nhưng cô rất thích cũng rất trân quý cuộc sống hiện tại.
Thế nhưng cô không thể nào ngờ được có một ngày có một người.
Sẽ lấp đầy bốn tầng quà một cách chu đáo như vậy.
Hơn nữa người này.
Lại chính là Chu Thận Chi.
Aaa...
Cứu...
Cô nói với anh: "Cơ mà, rõ ràng là sinh nhật của anh sao anh lại mua quà tặng cho em."
Chu Thận Chi kéo lấy tay cô và nắm chặt, nói: "Công tác lâu quá rồi, rất nhớ em nên muốn mua chút quà cho em. Lúc sau đi dạo phố thì nhìn thấy hợp với em nên mua cho em, vừa hay lại là những thứ em bình thường đắn đo không mua."
Khoé mắt Thẩm Điềm ửng đỏ.
Cô ồ một tiếng.
Cô nói: "Vậy quà mà em mua cho anh, anh không được chê đâu đấy."
"Em đi lấy ra cho anh."
Dứt câu, cô bèn chạy vào phòng ngủ chính. Sau khi bước ra trên tay cô cầm theo một hộp quà màu đen đi đến ngồi xuống bên cạnh anh. Chu Thận Chi có chút tò mò nhìn vào hộp quà đó.
Thẩm Điềm ho khụ khụ vài tiếng.
Rồi đẩy qua cho anh.
Chu Thận Chi nhận lấy, nhìn xuống mở ra.
Bên trong còn có một chiếc hộp nhỏ, mở chiếc hộp đó ra thì là một cặp kính. Nhưng lại không phải là một cặp kính bình thường mà là một chiếc kính bluetooth thông minh, nhãn hiệu mà cô lựa chọn cũng không phải là hạng phổ thông, nó là một nhãn hiệu kính sang trọng.
Anh cầm lên và nhìn cô.
"Em cũng mua đắt thế sao."
Thẩm Điềm cười tít mắt: "Đắt gì chứ, đẹp là được. Anh thỉnh thoảng có thể đeo lên, anh đeo kính thật sự là rất đẹp luôn."
Chu Thận Chi khẽ nhướng mày.
Khóe miệng khẽ cong lên.
Anh đang chuẩn bị cầm chiếc kính lên, ngón tay chợt chạm vào gọng kính, anh lật lên nhìn.
Chu Thận Chi, nhiều niềm vui, mãi an yên.
Trong phút chốc anh cảm thấy sáu chữ này có chút quen thuộc, anh đưa mắt lên nhìn cô và nói: "Lớp 12 em tặng anh chiếc tai nghe đó có phải cũng khắc sáu chữ này không."
Tim Thẩm Điềm đập vội.
Cô nhìn vào đôi mắt đào hoa của anh, khẽ gật đầu.
Trong tim của Chu Thận Chi như có một luồng suy nghĩ khác thường lướt qua nhưng nhìn sắc mặt của cô rất tự nhiên nên anh cũng không nghĩ gì nhiều. Anh đưa tay đặt lên mặt cô: "Cảm ơn em, Điềm Điềm."
Anh đưa người qua và hôn lên đôi môi cô một lần nữa.
Thẩm Điềm ngẩng đầu, chiếc cổ thon dài.
Khi được anh hôn, cô chống tay lên sofa, rất ngoan.
Anh hôn rất sâu, trong ánh mắt như tối lại đôi phần. Lúc rời khỏi, ngón tay của anh còn sờ nhẹ vào môi cô.
Thẩm Điềm nhìn anh, đôi mắt cong cong.
Hai người lặng nhìn nhau.
Bên dưới ánh đèn mập mờ, khung cảnh ấy rất đỗi ngọt ngào.
Anh nói: "Anh đi tắm đã, em có muốn đi ngủ trước không."
Thẩm Điềm cũng đã qua cơn buồn ngủ, cô lắc đầu: "Em đợi anh."
"Được."
Anh lấy quần áo rồi đi tắm.
Thẩm Điềm thu dọn lại quà ở bốn tầng trên sofa, cô do dự chốc lát sau đó cầm điện thoại lên chụp ảnh để giữ lại. Loay hoay xong một lúc, Chu Thận chi cũng tắm xong bước ra, anh lau tóc rồi kéo cô lên đi vào phòng ngủ phụ. Ở giữa mày của anh mang theo một chút mệt mỏi.
Thật ra những ngày qua anh đã rất bận.
Nếu không anh cũng sẽ không chọn bay vào khung giờ này, trước khi lên máy bay ba tiếng anh đã tiếp nhận lại hết tất cả những tài liệu trong tay của giáo sư Vệ Vũ.
Còn giáo sư Vệ Vũ thì bị viện nghiên cứu ở Bắc Kinh giữ lại.
Phải làm một thí nghiệm.
Giáo sư Vệ Vũ bắt buộc phải đích thân có mặt. Ông phải chặn hết miệng của bọn họ lại.
Thật ra thì bản thân anh cũng phải ở lại.
Nhưng anh ấy vẫn còn gia đình, anh phải về. Vậy nên Vệ Vũ cử một người khác qua còn anh lúc về sẽ quản lý phòng nghiên cứu giúp ông ấy.
Nằm trên giường.
Chu Thận Chi ôm lấy eo của Thẩm Điềm, ngửi hương thơm trên tóc của cô, cả người như được thả lỏng.
Thẩm Điềm gối đầu lên tay anh, cô cũng rất buồn ngủ.
- ------
Ngày hôm sau.
Hai người ngủ đến khi mặt trời đã lên cao. Thẩm Điềm tỉnh giấc phát hiện ra anh vẫn còn đang say giấc, vô cùng kinh ngạc, cô ngẩng đầu nhéo mũi của anh: "Anh cũng ngủ nướng rồi sao."
Chu Thận Chi một lúc lâu sau mới mở mắt.
Anh ậm ờ một tiếng rồi ôm cô vào lòng, cằm của anh cọ vào đỉnh đầu cô.
"Buổi trưa bà nội sẽ mừng sinh nhật cho anh, chúng ta về nhà một chuyến."
"Được!"
Sau đó, hai người bèn thức dậy vệ sinh cá nhân.
Mùa này thật ra rất lạnh rồi nhưng Thẩm Điềm không sợ lạnh. Cô mặc một chiếc quần ngắn và áo tay dài, đôi chân thon dài trắng ngần lộ ra. Chu Thận Chi uống một ngụm cà phê, ánh mắt dán vào đôi chân của cô, yết hầu chuyển động.
Thẩm Điềm lại đưa mắt nhìn lên thì thấy anh đang đeo cặp kính của cô tặng hôm qua.
Đẹp!
Trai!
Quá!
Đi!
Mất!
Aaaaa...
Cô bước qua đó và lấy chiếc kính của anh xuống.
Đôi mắt đào hoa của anh bất ngờ nhìn cô: "Sao vậy?"
Thẩm Điềm mang kính đặt ra sau lưng: "Anh... gần đây anh đừng đeo nữa, để em thích ứng đã."
Chu Thận Chi đặt chiếc ly xuống, nói: "Tối hôm nay cũng không được đeo à. Anh muốn đeo cho bà nội xem."
Thẩm Điềm nghe vậy.
Lại lấy kính ra và đeo lên cho anh.
"Vậy đeo cho bà nội xem, cho bà nội xem thì được."
Chu Thận Chi cụp mi nhìn cô.
Chốc sau, anh cúi đầu hôn lên chóp mũi cô, ngữ điệu có chút mệt mỏi: "Chẳng lẽ em ghen rồi?"
Con tim Thẩm Điềm đập vội.
Cô lập tức đáp: "Đâu có đâu có, kính này là em tặng anh sao em lại ghen được."
Anh chăm chú nhìn cô rồi uống thêm một ngụm cà phê nữa mới mang ly đi rửa. Sau đó anh bước ra, nắm lấy tay cô, cầm theo chìa khoá, hai người cứ thế bước xuống lầu lái xe.
Bà nội nấu cho Chu Thận Chi một bát mỳ trường thọ cùng với hai quả trứng, là mỳ ngọt, mùi vị giống hệt với Trịnh Tú Vân làm. Thẩm Điềm cũng ăn ké một ít mỳ, cô rất thích ăn ngọt vậy nên cảm thấy rất ngon. Bà nội trông thấy cô ăn vui vẻ như vậy bèn nói rằng năm sau sinh nhật cô sẽ nấu cho cô ăn.
Vu Mi và Chu Hải Quân không về nhưng Vu Mi bảo trợ lý tặng cho con trai mình một phần quà.
Là một chiếc G-Class mẫu mới.
Thẩm Điềm nhìn chiếc xe, đoán tầm giá khoảng tám trăm vạn.
Thẩm Điềm giật mình một phen. Lần trước cô còn nghe Tào Lộ nói chiếc xe này có một nữ diễn viên mua về xong thì thay đổi nó thành toàn là màu hồng, đẹp vô cùng vậy nên cô mới nhớ ra chiếc xe này.
Có điều Chu Thận Chi lại chẳng mấy hứng thú. Anh chống tay lên mặt chẳng màng quay đầu nhìn chiếc xe kia, chỉ trò chuyện cùng bà nội và Thẩm Điềm, anh còn đưa tay vuốt ve lông của Tucker.
Lần này Tucker không theo Chu Hải Quân ra ngoài. Sau khi được Chu Thận Chi vuốt ve xong thì lại chạy đến bên cạnh Thẩm Điềm, muốn Thẩm Điềm chiều chuộng nó một lúc.
Thẩm Điềm mỉm cười vuốt ve lông của Tucker.
Tucker thoải mái cọ vào lòng bàn tay của cô.
Chu Thận Chi đặt tay lên đầu gối, ngữ điệu uể oải chỉ vào Tucker: "Một lúc là được rồi."
Tucker nhìn anh.
Nghe lời lùi về sao.
Bà nội bật cười khúc khích nói nhỏ với Thẩm Điềm: "A Chi ghen rồi sao?"
Thẩm Điềm chớp chớp mắt: "Không phải đâu ạ."
Ghen với một chú chó? Nghĩ thôi cũng thấy không thể!
Bà nội nhìn về phía Thẩm Điềm.
Điềm Điềm.
Con còn ngây thơ lắm.
A Chi là cung Thiên Yết đấy.
Cơm trưa là do Chu Thận Chi nấu, bà nội ăn rất vui vẻ, chỉ có ba người bọn họ thôi. Nhưng ăn xong bữa trưa, bà nội phải đi ngủ, Thẩm Điềm đi cùng bà nội.
Bà nội nắm lấy tay Thẩm Điềm, nói: "Nó đeo kính trông rất đẹp, món quà này của con tốt lắm nhưng mà sau này bảo nó ít đeo thôi."
Thẩm Điềm tức khắc vui lên.
Bà nội đúng là gần giống với anh hùng mà cô thường thấy.
Cô dạ vâng hai tiếng rồi gật đầu.
Bà nội mỉm cười, rất nhau sau đó cũng ngủ thiếp đi.
Thẩm Điềm cẩn thận đóng cửa phòng lại rồi bước xuống lầu. Chu Thận Chi nghe một cuộc gọi của Trần vận Lương, nhìn thấy cô đi xuống bèn nắm tay cô: "Trần Vận Lương bọn họ năm giờ sẽ xuất phát. Chúng ta tầm giờ đó cũng xuất phát là được."
Thẩm Điềm ừm đáp.
Cô nói: "Chúng ta về siêu thị một chuyến nhé. Ba mẹ em cũng chuẩn bị quà cho anh rồi."
Chu Thận Chi nhướng mày.
"Được."
Sau đó, chiếc xe của Thận Chi khởi động mang theo cô chạy về phía siêu thị. Còn về chiếc G-Class mới mua kia thì anh không lái, anh chỉ lái mẫu xe cũ này. Hai người đã đến siêu thị, Trịnh Tú Vân nhìn thấy cặp kính của Chu Thận Chi còn được biết thêm đây là do Thẩm Điềm tặng.
Bà nhìn Thẩm Điềm đăm đăm, khoanh tay lại.
"Bộ sợ người ta không biết nó đẹp có đúng không."
Thẩm Điềm thốt lên một tiếng rồi khoác tay Trịnh Tú Vân: "Kìa mẹ..."
Trịnh Tú Vân đẩy cô một cái.
Chạm lên mũi cô.
Bà cũng không biết làm sao với cô.
Bọn họ chuẩn bị cho Chu Thận Chi một bữa trà chiều, hơn nữa đây còn là đích thân Thẩm Xương Minh làm. Bên trong đó có rất nhiều chiếc bánh có ngụ ý bình an khoẻ mạnh, tiền đồ như gấm đều là do Thẩm Xương Minh bắt đầu chuẩn bị từ hôm qua. Những chiếc bánh mà ông làm lúc trước còn rất nổi tiếng ở quê ông một quãng thời gian cơ, biết được buổi tối hai người họ phải đi ăn sinh nhật.
Ông còn cố tình đựng bánh vào hai hộp.
Chu Thận Chi tuy rằng không thích ăn ngọt nhưng rất cảm động. Món quà thế này là rất đặc biệt, đặc biệt hơn hẳn chiếc xe xa xỉ đẹp đẽ kia.
Anh nói: "Cảm ơn ba mẹ."
Thẩm Xương Minh mỉm cười khoái chí.
Thẩm Điềm cũng cong cong đôi mắt.
Anh! thích! là! được!
Vui! quá! đi! thôi!
Hai người bước ra từ siêu thị cũng đã sắp năm giờ rồi. Hai người nhanh chóng quay về Lam Nguyệt, chuẩn bị một chút. Thẩm Điềm gỡ kính của anh xuống, anh cũng chẳng hề gì.
Thận Chi thay một bộ quần áo màu đen, rồi lại bảo Thẩm Điềm cũng thay ra một bộ quần áo có thể dễ giặt rửa.
Thẩm Điềm mang theo chiếc túi nhỏ ra ngoài, bên trong đựng không ít đồ đạc, có cả đồ ăn nữa có điều không nặng lắm.
Nhưng anh lại đem ra hai chiếc mũ bảo hiểm.
Thẩm Điềm ngơ ngác: "Cái này?"
Chu Thận Chi mỉm cười, nắm tay cô bước ra cửa và nói: "Hôm nay không lái xe bốn bánh nữa."
Thẩm Điềm bèn sực nhớ ra chiếc motorcycle trong hầm giữ xe của anh, hình như chiếc xe đó cũng là của BMW. Thẩm Điềm có chút lo lắng, Chu Thận Chi đặt một chiếc mũ xuống, trên tay vẫn cầm một chiếc mũ rõ ràng là kiểu dáng dành cho nữ nhưng là mũ mới, ở bên trên vẫn còn một lớp bọc mỏng chưa được xe ra. Sau khi Thận Chi xe lớp màng bọc đó ra thì đội lên cho cô.
Thẩm Điềm chớp chớp mắt: "Tụi mình phải lái chiếc xe đó đi thật sao?"
Chu Thận Chi nhéo mũi của cô.
"Ừm."
"Đừng sợ." Anh cầm lên chiếc mũ của mình rồi đội lên. Thận Chi cúi đầu chỉnh lại găng tay sau đó thì vòng qua eo bế cô đến bên cạnh xe và đặt cô lên.
Thẩm Điềm vẫn có chút hồi hộp. Cô ngồi ở trên xe, chỗ ngồi hẹp hơn nữa còn rất cao.
Chu Thận Chi cũng bước lên xe, anh cúi người nắm lấy tay ga, ngữ khí chậm rãi: "Xong chưa?"
Thẩm Điềm ngồi vững hơn một chút, ừm đáp.
Tay của cô đặt lên vai anh, đôi chân dài của Chu Thận Chi giẫm lên bàn đạp, sau đó thì chiếc xe được khởi động, âm thanh vang ầm lên mạnh mẽ của chiếc xe khiến cho Thẩm Điềm càng hồi hộp hơn.
Cô siết chặt tay lên vai của anh.
Chốc sau, tay của Thận Chi đưa ra sau nắm lấy tay cô đặt lên eo của mình.