Cô trợ lý nhỏ đã xông vào: "Chị Thẩm ơi, máy cà phê hư mất rồi để em xuống lầu mua cà phê..."
"Ủa, chị mua rồi hả?"
Thẩm Điềm mỉm cười giơ ly cà phê trong tay lên cao: "Chị biết rồi, chiều thứ sáu khi tan làm chị đã biết nó hư rồi."
Cô trợ lý nhỏ thở phào.
"Dạ vâng."
"Chị Thẩm, tối qua show thời trang đẹp lắm chị ạ vậy mà chị không xem, tiếc thật."
Thẩm Điềm chống cằm, mở máy tính ra và nói: "Không sao, em thấy đẹp là được rồi."
"À đúng rồi, ba trăm tập Đường thi bản mới công tác đối chiếu đến đâu rồi?" Cô nhìn sang cô trợ lý nhỏ, cô trợ lý khựng lại: "Em đi hỏi ngay đây ạ, tuần trước đối chiếu biên tập bảo sắp xong."
Thẩm Điềm cười tít mắt: "Đi đi, bên tranh minh hoạ của chúng ta cũng phải chuẩn bị rồi đấy."
"Ok ok."
Cô trợ lý nhỏ đưa tay lên "ok" rồi quay người đi, chạy tung tăng ra khỏi phòng.
Thẩm Điềm mở hộp mail lên.
Để kiểm tra.
Nhìn một lúc, Thẩm Điềm lại bèn sực nhớ đến cảnh tượng chạm mắt Quan Quốc Siêu ở dưới lầu lúc nãy. Con người như cậu ta vừa nhìn cũng biết là sẽ không thể nào xuất hiện ở những nơi như vậy. Chí ít cô đi làm hơn một năm nay chưa hề nhìn thấy cậu ta ở dưới toà nhà này bao giờ.
Bây giờ cậu ta lại đột ngột xuất hiện.
Còn nói những lời như vậy.
Cũng không biết rằng cậu ta có ý gì nhưng chung quy lại thì vẫn không phải chuyện gì tốt lành.
Cậu ta ở trước mặt Thẩm Điềm nói Chu Thận Chi hút thuốc, đánh nhau, đúng là buồn cười thật.
Đó là người con trai mà cô dành cả thanh xuân để thích.
Thẩm Điềm còn biết rõ những chuyện đó hơn cả cậu ta là đằng khác.
Việc yêu thầm nó giống hệt như một chiếc máy quay phim.
Một người đang ghi lại cuộc sống của một người khác và cất giấu cho chính mình.
Thẩm Điềm cảm thấy vẫn nên nói với Chu Thận Chi một tiếng.
Cô cầm điện thoại lên.
Đắn đo một lúc.
Thẩm Điềm:...Vừa nãy, em gặp Quan Quốc Siêu ở quán cà phê bên dưới chỗ làm. Cậu ta nói những lời rất khó hiểu.
Vài giây sau.
Thận Chi trả lời cô, anh gửi tin nhắn thoại với âm giọng thanh trong.
"Tên đó nói gì?"
Giọng nói của anh vào buổi sáng thật dễ nghe.
Đôi tay Thẩm Điềm chợt bừng đỏ, nói: "Cậu ta nói xấu anh, nói anh lúc học cấp ba hút thuốc, đánh nhau việc gì cũng làm qua hết."
Ở đầu bên kia.
Chu Thận Chi im lặng một lúc.
Sau đó, anh hỏi cô: "Em có tin không?"
Thẩm Điềm đỏ mặt: "Thì... em đã gặp rồi cơ mà."
Chu Thận Chi khẽ nhướng mày.
Mới sực nhớ ra, ngữ điệu uể oải, cười khẽ: "Ừm đúng, Điềm Điềm đã thấy rồi."
Anh nói tiếp.
"Đừng sợ, nó không dám làm gì em đâu."
Thẩm Điềm ừm ừm đáp lời.
Anh lại tiếp tục nói: "Có thể hôm nay anh về hơi trễ. Em về nhà ăn hoặc là gọi đồ ăn ở ngoài nhé."
Thẩm Điềm trả lời: "Được."
- -----
Nghe xong đoạn tin nhắn thoại Thẩm Điềm gửi qua, Chu Thận Chi bấm tắt màn hình điện thoại, tiện tay bỏ vào túi áo blouse trắng. Sau đó nhận lấy tài liệu mà Tiểu Tùng đưa sang.
Anh đi về phía phòng làm việc của giáo sư Vệ Vũ.
Tiểu Tùng bước theo, cười hỏi: "Lúc nãy anh gửi tin nhắn với chị dâu hả?"
Chu Thận Chi ừm một tiếng.
Tiểu Tùng mỉm cười: "Vừa nhìn phát là biết liền á."
Chu Thận Chi khẽ nhếch môi.
Anh không trả lời. Thận Chi đẩy cửa phòng làm việc ra rồi đưa tài liệu đến trước mặt giáo sư Vệ Vũ. Vệ Vũ tắt điện thoại, ông cầm lấy xấp tài liệu đó và nói: "Sau tết Trung Thu có một hội nghị chuyên đề về AI trong chăm sóc sức khỏe, đến lúc đó con dành thời gian ra đi cùng với ta."
Vệ Vũ vẫn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy miếng băng cá nhân trên tay của anh thì lại hỏi: "Con bị thương à?"
Chu Thận Chi nhìn vào ngón tay út, dùng tay sờ nhẹ vào miếng băng cá nhân đó, đáp: "Vết thương nhỏ thôi ạ. Vợ con lo lắng quá nên cứ bắt con phải dán cái này lên."
Tiểu Tùng đứng bên cạnh phì cười.
Chu Thận Chi ngước mắt lên.
Trừng nhìn cậu ấy.
Tiểu Tùng lại ho khụ một tiếng: "Miếng dán này đáng yêu lắm anh."
Vệ Vũ cũng bật cười.
"Người không biết còn nghĩ nhà con có con nít nữa đó."
Chu Thận Chi khựng lại.
Đôi mắt đào hoa tựa như đang cười, ngữ điệu chậm rãi.
"Để con cố gắng vậy."
Buổi chiều.
Chu Thận Chi bước ra từ phòng nghiên cứu.
Anh thay ra một bộ quần áo khác đi đến quầy rửa tay sát khuẩn để rửa tay. Sau đó lấy chiếc chìa khoá rời khỏi trụ sở nghiên cứu và phát triển. Tại bãi đỗ xe Chu Thận Chi bắt gặp Hứa Điện là chủ tịch của tập đoàn Giang Thị.
Hai người đứng cách nhau khá xa.
Nhưng vẫn khẽ gật đầu với đối phương.
Sau đó, Chu Thận Chi bước lên xe. Chiếc xe của anh chạy ngang qua xe của Hứa Điện.
Chiếc G-Class chạy được một quãng đường thì trời cũng đã chập tối, ánh đèn rực rỡ cũng đã được thắp lên. Anh lái xe đi và một khu biệt thự, tiếp đó anh đỗ hẳn xe ở phía trước của một căn biệt thự đang rực sáng ánh đèn.
Tiếng nhạc trong căn biệt thực vang lên đinh tai nhức óc.
Âm thanh vô cùng ồn ào.
Thận Chi bước xuống xe đi lên phía trước, anh đẩy mở cánh cổng sắt vẫn chưa được khoá lại và bước lên bậc thang.
Cánh cửa lớn ở bên trong cũng không đóng, đối diện bên trong là vài người đang ngồi đánh bài với nhau.
Chu Thận Chi bước vào đạp văng một cái bàn.
Quan Quốc Siêu đang đánh bài vô cùng hăng máu thì quát lên một tiếng: "Đứa nào."
Lập tức đưa mắt lên nhìn.
Bèn trông thấy một người con trai đang đứng ở kia cụp mi và khoanh tay lại.
Những người khác ở bên cạnh cũng ngơ ngác. Trong đó có một người đứng bật dậy như thể đang đối mặt với kẻ thù vậy.
Chu Thận Chi nhìn Quan Quốc Siêu.
Đôi chân dài giẫm lên trên bàn trà anh cúi người nói: "Đừng đến làm phiền Thẩm Điềm, làm phiền cuộc sống của tụi tao nữa. Bằng không không chỉ có mỗi chú Quan xử lý mày thôi đâu."
"Còn có cả tao nữa."
Sắc mặt của Quan Quốc Siêu có chút biến sắc.
"Con m ẹ mày, tao chỉ nói sự thật mà thôi!"
Chu Thận Chi cười nhạt.
Anh nhìn đăm đăm vào Quan Quốc Siêu.
"Cái ý đồ của mày, tao biết thừa."
Quan Quốc Siêu khựng lại.
Đôi phần chột dạ.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi: "Mày chỉ là một thằng đạo đức giả trong ngoài bất nhất. Lừa gạt người lớn cứ xoay vòng vòng với mày, vợ mày cũng bị mày lừa thôi đúng không!"
Chu Thận Chi đứng thẳng người, đặt chân xuống.
Gương mặt chẳng hề biến sắc.
"Nhớ cho kỹ, đừng bao giờ ló mặt đến làm phiền cuộc sống của tụi tao nữa."
Quan Quốc Siêu nghiến răng.
Nhưng cậu ta không dám động đậy.
Hôm nay cậu ta không uống rượu không vực nổi lá gan kia lên. Hơn nữa cậu ta cũng đã nghe rất rõ những lời mà Chu Thận Chi nói, người mà cả đời này Quan Quốc Siêu sợ hãi nhất chính là Quan Minh.
Cậu ta vừa sợ hãi vừa kính nể ba của mình.
Chu Thận Chi thân là "con nhà người ta", lời nói của anh có trọng lượng hơn đứa con trai như cậu ta gấp cả trăm lần. Quan Quốc Siêu có nói mười câu cũng không bằng một tiếng ho của Chu Thận Chi.
Mẹ nó.
Chu Thận Chi nhìn trừng trừng bọn họ một lúc thì quay lưng rời đi.
Trên người của anh vẫn hăng hắc mùi của nước khử trùng. Thứ mùi này làm cho đám vô công rỗi nghề của bọn họ có chút e dè.
Chiếc G-Class màu đen lái đi.
"Anh Quan, sao không đánh nó một trận!"
"Mày đánh có lại nó không?" Một đồng bọn khác đã thân với Quan Quốc Siêu từ cấp ba lên tiếng hỏi ngược lại.
"..."
Quan Quốc Siêu hậm hực quát lên: "Đánh bài tiếp đi, m ẹ nó."
"Đéo đánh nữa đéo đánh nữa!"
Cậu ta lại đẩy bài xuống đất.
- ------
Chiếc xe về đến bên dưới tiểu khu.
Chu Thận Chi gác tay lên cửa kính, lấy điện thoại ra gửi wechat cho Thẩm Điềm.
"Em đã ăn cơm chưa?"
Thẩm Điềm trả lời bằng một chiếc meme: /Ăn rồi nè/
Chu Thận Chi cười khẽ.
Nếu cô đã ăn rồi vậy thì anh cũng dừng xe ở đây, ăn một bát mỳ ở tiệm mỳ bên dưới tiểu khu sau đó mới về nhà. Vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Thẩm Điềm ngồi trên sofa, gập chân chơi ipad.
Thẩm Điềm nghĩ rằng anh sẽ về rất khuya.
Không ngờ lại về sớm như vậy.
Cô lập tức đặt chân xuống thảm, thốt lên bất ngờ: "Sao về sớm thế?"
Chu Thận Chi thay giày ra.
Ngữ điệu uể oải.
"Về với em chứ."
Thẩm Điềm đỏ mặt.
Trên người cô mặc một chiếc váy ngủ màu trắng mới. Vừa nãy lại ngồi gập chân lên, có chút tuỳ tiện, bây giờ vội vã đặt chân xuống rồi đưa tay vuốt chỉnh lại chiếc váy ngay ngắn.
Chu Thận Chi cũng ngửi được mùi của nước khử trùng trên người mình.
Anh nói: "Anh đi tắm đã, sau đó chúng ta cùng nhau xem phim, em chọn nha."
Thẩm Điềm khựng lại một lúc, đôi mắt cong cong.
"Được đó."
Xem phim phải chuẩn bị chút trái cây và đồ ăn vặt đã. Thẩm Điềm vừa nghĩ đến bèn lập tức bước xuống sofa, mang dép chạy vào mở tủ lạnh trong phòng bếp. Bên trong tủ lạnh có kiwi, lựu, nho và thanh long.
Cô lấy chúng ra và đặt lên tấm thớt.
Bắt đầu cắt gọt.
Cô cẩn thận cắt ra, sắp xếp thật ngay ngắn vào một đĩa trái cây nhỏ.
Sau đó gỡ chiếc tạp dề rồi rửa tay sạch sẽ, bưng dĩa trái cây ấy bước ra bên ngoài.
Vừa hay Chu Thận Chi cũng tắm xong và bước ra ngoài. Anh ngồi trên sofa lau tóc, ngón tay đang lướt máy tính bảng, anh đưa mắt nhìn lên: "Trái cây sao không đợi anh ra rồi làm?"
Thẩm Điềm cười tít mắt đi qua đó: "Em cũng chỉ cắt chúng nó ra thôi chứ không có gì cả."
Chu Thận Chi nắm lấy cổ tay của cô rồi kéo về bên mình.
Thẩm Điềm ngồi xuống cạnh anh.
Chu Thận Chi cầm lấy đĩa trái cây rồi đưa ipad cho cô.
"Em muốn xem phim gì?"
Thẩm Điềm cúi đầu, lướt xem.
Cô chợt nhớ đến bộ phim mà lần trước cô xem cùng với anh. Ký ức ấn tượng nhất lại là những cảnh bị tua đi sau khi nam nữ chính hôn nhau.
Tai cô lại khẽ bừng đỏ.
Sau khi chọn lựa thật cẩn thận cô chọn một bộ phim khá kích thích nhưng không có quá nhiều tình tiết yêu đương.
Bộ phim cô chọn là "Ogre".
Chu Thận Chi khựng lại.
Anh chống cằm tựa như cười khẽ: "Em chắc chứ?"
Thẩm Điềm đưa mắt nhìn lên, gật đầu: "Chắc chắn."
Chu Thận Chi khẽ nhướng mày.
"Tốt."
Anh cầm lên chiếc điều khiển, bấm chọn bộ phim đó.
Thẩm Điềm có đôi chút hồi hộp, là cảm giác hồi hộp khi xem một bộ phim kinh dị. Cô vươn tay lấy trái cây.
Cầm lấy vài quả nhỏ bỏ vào miệng.
Chu Thận Chi chỉnh lại ánh đèn trong phòng, điều chỉnh cho nó tối lại một chút. Ánh sáng từ đèn lưu ly tối dần, anh tựa lưng vào ghế, cúi đầu trả lời vài tin nhắn.
Thẩm Điềm cũng tựa lưng về phía cửa, bắt lấy chiếc gối ôm mà ôm chặt.
Trên màn hình bộ phim đã bắt đầu chiếu.
Khúc dạo đầu khá dài dòng.
Đại khái là có vài thanh niên không màn sống chết bước vào một ngôi làng không ai biết đến, họ bị thổ dân ở nơi đó đuổi đi. Sau đó không cẩn thận leo lên một kiến trúc tựa như Kim Tự Tháp, thổ dân thấy bọn họ leo lên trên đó cũng chẳng còn đuổi theo nữa mà nhìn bọn họ bằng đôi mắt sợ hãi.
Nhóm người thanh niên có được khoảnh thời gian yên tĩnh ngắn ngủi trên Kim Tự Tháp kia.
Bọn họ đang lợi dụng thiết bị để liên lạc với người ở bên ngoài, tìm kiếm cách để thoát ra ngoài.
Nhưng đáng tiếc tín hiệu không được tốt.
Bên trong loa chỉ toàn là âm thanh rè rè vang lên. Ngay lúc này, có một cô gái trong nhóm dường như nghe thấy ai đó đang gọi tên mình. Cô ta đứng dậy và tìm nơi phát ra âm thanh kia.
Rất nhanh sau đó.
Cô nghe được những âm thanh kia phát ra từ những bụi hoa màu tím rất đẹp.
Cô ta có chút nghi hoặc, ngồi xuống và đưa tay sờ vào những bông hoa đó. Kết quả ngón tay bị cuống hoa đâm xuyên qua, tiếp đó cuống hoa liên tục mọc dài ra mãi cho đến khi xuyên hết vào mũi, mắt, miệng và não của cô gái đó.
Thẩm Điểm sợ hãi.
Theo phản xạ siết chặt chiếc gối ôm.
Chu Thận Chi vòng tay ôm lấy eo cô, lòng bàn tay che lên mắt cô, giọng nói thanh trong nhưng mang theo nét cười khe khẽ: "Lúc nãy anh đã hỏi em rồi có thật là muốn xem không mà."
Thẩm Điềm tựa vào lòng của anh.
Giọng nói vang lên có đôi phần hoảng sợ.
"Lúc trước Tào Lộ bảo muốn cùng em xem bộ phim này nhưng mãi vẫn chưa xem nên em muốn thử."
Cô đưa tay lên.
Kéo tay của anh xuống.
Qua hết phân cảnh của cô gái đó mọi thứ lại trở về trạng thái về yên tĩnh. Thẩm Điềm thở phào, Chu Thận Chi cầm lên một quả nho đưa vào miệng cô. Thẩm Điềm mở miệng ăn nó nhưng đôi mắt vẫn nhìn vào tivi, vô cùng nghiêm túc.
Chu Thận Chi khẽ nhếch môi cười.
Cúi đầu chọn một vài quả nho lại tiếp tục đút cho cô.
Mỗi khi Thẩm Điềm sợ hãi.
Sẽ rút vào người anh, đôi mắt núp ở sau bả vai của anh, từ xương quai xanh hé nhìn lên.
Trên người Thận Chi thoang thoảng mùi thơm của sữa tắm, rất dễ chịu. Yết hầu của anh gần ngay trước mắt, khi Thẩm Điềm đưa mắt lên nhìn thì đôi tay bỗng đỏ ửng. Cô nhanh chóng di chuyển tầm mắt lên màn hình tivi, cô lại được đút cho một quả nho. Không hay không biết, chân của cô đã đặt lên hẳn trên sofa, cong lại, cả người đều tựa vào lòng anh.
Mỗi lúc sợ hãi sẽ ôm lấy chiếc eo rắn chắc của anh.
Chiếc váy bị kéo lên phía trên.
Bàn tay của Chu Thận Chi lắm lúc cũng sẽ đặt lên chân của cô.
Phân đoạn cao trào của câu chuyện cũng xem như kết thúc. Trong số bọn họ chỉ còn mỗi một cô gái sống sót, vượt qua mạo hiểm có thể bị thổ dân đánh chết mà xông ra, cô ta nói những lời thổ dân không thể nào nghe hiểu được. Cô ta quỳ rạp xuống đất cầu xin bọn họ tha cho cô rời khỏi đây, trưởng lão của đám thổ dân ấy cũng quay lại, ông đứng ở nơi cách đó không xa không biết là đã đàm phán như thế nào nhưng đến cuối cùng bọn họ cũng gật đầu cho cô rời khỏi đây.
Cô gái nhanh chóng chạy đi.
Cô ta cũng nhìn thấy chiếc máy bay đến tìm bọn họ. Nhưng lúc này chỉ còn sót lại một mình cô, cô ta đuổi theo chiếc máy bay, khóc nấc bước lên. Về đến nhà, nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, cô lại gào khóc, tiếp đó thì chầm chậm đứng dậy và bắt đầu trở về cuộc sống bình thường, hơn nữa mọi thứ dường như đều trở nên tốt đẹp.
Thế nhưng.
Chẳng qua bao lâu, vào một buổi sáng tinh mơ khi mà màn đêm và ánh sáng đang thay thế cho nhau. Cơ thể của cô gái đột nhiên bị dây leo đâm xuyên qua, quấn lấy trên vách tường.
Bộ phim kết thúc.
Con tim như đang lơ lửng của Thẩm Điềm cũng lập tức được thả lỏng, cô ôm mặt, thốt lên một tiếng a: "Kinh khủng quá đi mất."
Chu Thận Chi mỉm cười cụp mi nhìn cô.
"Lần sau xem bộ nào nhẹ nhàng một chút nhé."
Thẩm Điềm nằm trong vòng tay của anh gật đầu.
Đôi mắt đào hoa của Chu Thận Chi tựa như đang cười, chống mặt nhìn Thẩm Điềm đang cọ vào lòng mình.
Hệt như một chú mèo nhỏ vậy.
Anh cúi đầu.
Đi tìm bờ môi của cô.
Anh tìm thấy nơi chóp mũi của cô rồi bèn đặt một nụ hôn lên môi cô. Đôi môi mang theo vị chua ngọt của nho, anh chiếm trọn bờ môi ấy, từng chút từng chút hôn lên nó.
Thẩm Điềm luồng theo cổ áo anh, ngẩng lên.
Thận Chi tựa người vào tay vịn sofa cúi đầu.
Càng hôn càng sâu.
Cơ thể Thẩm Điềm trượt xuống dưới. Đầu ngón tay của anh giữ lấy cằm của cô, nâng lên và tiếp tục hôn. Người con trai ấy cúi đầu, bờ vai nhô lên cao mang theo đôi phần chậm rãi và gợi cảm.
Rất lâu sau đó.
Thẩm Điềm vòng tay ôm lấy cổ anh.
Hàng mi run lên.
Chu Thận Chi cụp mắt nhìn cô.
Khẽ hỏi: "Chiếc máy mới mua sao?"
Thẩm Điềm gương mặt ửng hồng gật đầu.
Ngay cả cổ cũng đỏ bừng lên.
Chu Thận Chi tiếp tục cúi xuống chiếm lấy đôi môi cô.
Giọng nói có chút khàn.
"Xinh quá."
Tim Thẩm Điềm đập vội một nhịp, mới phát hiện ra chiếc váy của mình đã bị trượt cao lên đến bắp đùi. Cô bất chợt đưa tay kéo nó xuống. Nhưng anh lại tiếp tục một lần nữa hôn lên môi cô.
Thế là dẫn đến tình huống.
Thẩm Điềm một bên kéo váy mình xuống, một bên thì ngẩng lên theo tiết tấu nụ hôn của Thận Chi.
Cô ngượng ngùng đến nổi da thịt khắp nơi đều ửng đỏ.
Bàn tay của người con trai ấy đang ôm lấy eo của cô, cách nơi chiếc váy bị trượt lên chỉ còn một chút nữa thôi. Lại qua thêm một lúc, anh rời khỏi cô chốc lát rồi nhẹ hôn lên chóp mũi cô.
Hơi thở chậm rãi.
Thẩm Điềm tựa lên cổ của Thận Chi cũng dịu lại, cô đưa tay bắt lấy gối ôm muốn che chiếc váy lại.
Chu Thận Chi ngước mắt lên.
Trông thấy vậy.
Bèn khẽ bật cười thành tiếng.
Anh ngoảnh đầu nhìn cổ cô, giọng nói uể oải: "Lần sau nhất định phải đổi sang một bộ phim nhẹ nhàng hơn."
Thẩm Điềm không hề biết anh đã nhìn thấy mình đang bắt lấy chiếc gối ôm che chắn chiếc váy lại. Thẩm Điềm cũng không biết anh đã nhìn ra tình huống khó xử của cô từ sớm, cô chỉ ừm đáp lời, tự nghĩ rằng chiếc váy là được che chắn kỹ rồi.
Trên thực tế thì đôi chân dài trắng nõn lúc này hệt như một bức tranh.
Người con trai kia chính là có chút xấu xa.
Không muốn nói cho cô biết.
Cô ngáp một hơi dài khi nằm trọn trong vòng tay anh, khẽ dụi mắt.
Chu Thận Chi ôm lấy cô, hỏi: "Buồn ngủ rồi ư."
"Có một chút." Thẩm Điềm lẩm bẩm.
Chu Thận Chi đặt đôi chân dài của mình xuống, vòng qua eo bế cô lên.
Đi về phía phòng ngủ chính.
Thẩm Điềm trong phút chốc chợt bừng tỉnh, cô có chút hồi hộp. Đột nhiên nhớ ra buổi sáng trước khi ra khỏi cửa cô đã dọn dẹp qua rồi thế là thả lỏng được một lúc.
Phòng ngủ chính từ lâu đã không còn giống với lúc mới chuyển đến nữa. Bên trong phòng ngay cả tinh dầu cũng là mùi thơm ngọt ngào, dịu nhẹ. Chu Thận Chi đặt Thẩm Điềm xuống giường, cúi người kéo tấm chăn lên vào đắp cho cô.
Thận Chi còn cúi đầu hôn nhẹ lên trán của cô.
"Ngủ ngon."
Thẩm Điềm kéo tấm chăn lên đến cằm mình, ừm đáp.
"Ngủ ngon."
Chu Thận Chi chạm khẽ vào mũi Thẩm Điềm.
"Không được xem điện thoại nữa đấy."
Thẩm Điềm: "..."
Giây sau, cô lập tức xoay người nằm quay lưng lại với anh, nói: "Biết rồi mà!"
Lại là thẹn quá hóa giận đây mà.
Chu Thận Chi khẽ nhướng mày.
Trong ánh mắt mang theo nét cười dịu nhẹ, ngữ điệu mệt mỏi.
"Nói mà không giữ lời là cún con."
Thẩm Điềm: "!!!!"
Niềm vui của cô mất rồi!!! Sau này, sau này lướt điện thoại trước khi ngủ nhất quyết không được nhấn thích nữa!!!
Cô hậm hực nói.
"Anh đi ra ngoài đi!"
Chu Thận Chi khẽ cười ngoảnh đầu, tắt chiếc đèn ngủ ở đầu giường cho cô.
"Được, anh đi ngay đây."
Một lúc sau, Thẩm Điềm bèn nghe thấy tiếng đóng cửa. Cô dự định xoay người tìm điện thoại, sau đó thì khựng lại và nhớ ra điện thoại của cô vẫn còn ở phòng khách!
Aaaaa!!!
Lần sau phải tự mình đi về phòng ngủ, không cần anh ấy bế nữa!!!
Không phải là anh ấy cố tình đấy chứ?
Cố tình bế cô vào đây để cô không mang điện thoại theo sao?!
Có lẽ khi nãy cô dường như đã đồng ý với anh là không chơi điện thoại nữa nên Thẩm Điềm cũng không có gan bước ra ngoài lấy điện thoại về. Thế là cô ở trên giường lật qua lật lại, lật đến lật lui, dần dần cũng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng có lẽ khi nãy xem một bộ phim kinh dị, nửa đêm Thẩm Điềm giật mình tỉnh giấc. Cô vội vã ngồi dậy mở chiếc đèn ngủ trên đầu giường lên, trông thấy ánh sáng mập mờ cũng như thể tìm được cảm giác an toàn. Sau đó cô lại nằm xuống, tiếng tích tắc tích tắc chầm chậm của chiếc đồng hồ trên đầu giường vang lên. Thẩm Điềm trong tiếng tích tắc này.
Lại nằm mơ thấy ác mộng.
Lần này mơ thấy Chu Thận Chi dẫn cô đến du lịch ở một hòn đảo nhỏ, hai người đi đến một nơi đầy dây leo, sau đó đám dây leo kia bay lên quấn lấy Chu Thận Chi đi mất.
Cô sợ hãi đi tìm kiếm anh ở khắp nơi. Đến cuối cùng cô nhìn thấy Chu Thận Chi bị dây leo quấn chặt trên vách tường, cả người mọc lên đầy cuống hoa. Thận Chi không hề có bất cứ một vệt máu nào nhưng cứ như thế mà dính chặt trên vách tường.
"A..." Cô bật ngồi dậy hét lên.
Trán toát ra toàn là mồ hôi, nhìn thấy căn phòng quen thuộc của mình, dường như bản thân vẫn còn chìm trong giấc mơ.
Cô lật tấm chăn ra và bước xuống giường, lúc này bầu trời đã tối mịch, buổi sáng mùa thu rất lạnh. Tim của Thẩm Điềm vẫn đang đập rất nhanh, cô nhìn vào căn phòng khách trống trải thế là cô bước vào phòng ngủ cho khách, mở tay nắm cửa.
Phòng ngủ của khách sẽ nhỏ hơn phòng ngủ chính một chút, tấm rèm cửa màu xám, chiếc đèn đặt dưới đất cũng là một màu đen xám. Chiếc giường một mét chín được đặt làm đã chiếm hầu hết không gian trong căn phòng.
Thẩm Điềm đi về phía giường ngủ, nhìn thấy người con trai đang nghiêng mình ngủ.
Cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ấy vẫn ở đây.
Chu Thận Chi khẽ cau mày, mở mắt ra, đôi mắt đào hoa ngước nhìn lên thì trông thấy một cô gái đang đứng cạnh giường mình.
Thẩm Điềm nhìn thấy anh tỉnh dậy cũng bị doạ một phen.
Cô đang muốn rời đi.
Cổ tay đã bị anh giữ lại.
Giọng nói của anh khàn khàn: "Gặp ác mộng sao?"
Thẩm Điềm tủi thân ừm đáp.
Chu Thận Chi khẽ khựng lại.
Anh nhích người về sau.
"Lên đây."
Thẩm Điềm chớp chớp mắt nhưng không hiểu tại sao nhìn thấy vị trí trong vòng tay anh bèn cảm thấy vô cùng hấp dẫn. Ngay lúc này ý thức của cô cũng vẫn còn rất mơ màng, hơn nữa vẫn còn trong cơn hoảng sợ nên không cũng chẳng thể suy nghĩ một cách tỉnh táo được.
Thế là.
Cô cứ vậy đến nằm bên cạnh anh.
Chu Thận Chi đặt cánh tay thẳng ra, Thẩm Điềm nằm lên cánh tay của anh. Thận Chi ôm lấy eo của cô kéo cô vào tròng lòng mình. Chiếc cằm để sát vào mái tóc cô, ngữ khí mang đôi phần dịu dàng.
"Ngủ thêm một lúc nữa đi."
Thẩm Điềm yên tâm nhắm mắt lại.
Chẳng mấy chốc sau.
Cô cũng chầm chậm thở đều và ngủ thiếp đi.
Chu Thận Chi trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, bàn tay ôm lên eo cô lại kéo cô đến gần mình hơn. Mái tóc dài của cô xoã ở phía sau, rơi xuống cánh tay đặt trên giường của anh, vô cùng mềm mại.