Chỉ Yêu Quỷ Nhãn Vương Phi

Chương 171: Làm sao có thể tàn nhẫn như thế

Trước Sau

break

Hoàng hậu nghe thấy vậy, trào phúng cười cười đột nhiên nhìn về phía nàng, lông mày chau cao nói: “Muội muội ngươi có từng biết Hoàng thượng thích ngươi?!”

“A? Cái gì?” Ngữ Diên hoàn toàn sửng sốt, Hoàng thượng thích nàng? Làm sao có thể?!

“Ngươi không cần giật mình như vậy, dựa vào trực giác của nữ nhân ta sẽ không đoán sai, ánh mắt hắn nhìn ngươi giống như là bảo bối, cũng chỉ có ngươi mới có thể làm cho hắn thoải mái cười to, cũng chỉ có ngươi mới có thể làm cho hắn nóng ruột nóng gan.” nàng theo bản năng nắm chặt tay nói.

Nàng nói như vậy làm cho Ngữ Diên căn bản không nghĩ tới, nhìn sắc mặt nàng có chút không tốt lắm, vì thế nói gấp: “Tỷ tỷ, người đừng có hiểu lầm, ta coi Hoàng thượng như ca ca, còn nữa, Hoàng thượng cũng chỉ coi ta như là muội muội.” nàng liền giải thích nói.

“Muội muội?” Nghe thấy vậy, nàng cười lạnh một tiếng, Muội muội là như vậy sao? Khi cùng ở một chỗ làm hắn như đi vào trong cõi thần tiên hư vô, phục hồi tinh thần lại hắn luôn nói cho nàng biết, truyện cười của Ngữ Diên là buồn cười cỡ nào. Ngữ Diên đặc biệt như thế nào, nàng có thể không ghen tị sao? Nàng có thể không bốc hoả sao?! Thành thân thì đã có sao? Phàm là nữ nhân trở ngại tiền đồ của nàng, nàng sẽ không bỏ qua!

“Tỷ tỷ. . . . . .” Ngữ Diên nhìn về phía khuôn mặt âm trầm trước mắt, trong lòng nhanh chóng xuất hiện một cảm giác mất mát, mí mắt của nàng bắt đầu nhảy lên không ngừng, cảm giác giống như sắp có chuyện gì xảy ra.

Hoàng hậu nghe tiếng nhìn về phía nàng đột nhiên cười cười, đi bước một tới gần nàng, Ngữ Diên theo bản năng lui về sau, “Tỷ tỷ ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì?” Tuy rằng nàng đang cười, nhưng ở trong mắt nàng lại có vẻ vạn phần âm trầm, trời ạ, nữ nhân trong cung thật sự là đáng sợ, vì sao vừa rồi vẫn còn thân ái, đảo mắt liền trở nên đáng sợ như thế? !

“Muội muội ngươi làm sao vậy?” Nàng ta chậm rãi tới gần nàng, vươn mười ngón tay màu đỏ nhìn nhìn nói: “Ngươi nói nhan sắc của Bổn cung có đẹp không? Ai, Bổn cung thì thích nhan sắc tươi đẹp, đặc biệt máu!” nói xong, nàng âm lãnh cười, lúc này, Bạc Chi liền vỗ vỗ tay, Hoàng hậu thấy thế liền đem Ngữ Diên hướng Thái tử đẩy qua.

“Đông” một tiếng, thái tử nháy mắt rơi xuống nước, Ngữ Diên lảo đảo một cái cũng thiếu chút rơi xuống trong nước, lại lung la lung lay vài cái cước bộ liền vững vàng.

“A, có ai không, cứu mạng a, Thái tử rơi xuống hồ!” Hoàng hậu đột nhiên lớn tiếng la lên.

Thái Hậu vừa vặn đi ngang qua bắt gặp một màn Ngữ Diên đánh về phía Thái tử, nhất thời kinh hãi cả người run run, liền bối rối gọi người ta đi cứu Thái tử, mà thân thể của bà lại tức giận ngăn không được run run.

“Mau cứu thái tử. . . . . .” Hoàng hậu nức nở kêu lên, đưa tay không lực hướng bên hồ với tới, nước mắt rơi xuống trên mặt đất càng khiến nàng trông có vẻ thê lương.

Bọn thái giám thấy thế toàn bộ nhào vào hồ cứu Thái tử.

“Thái tử, ô ô. . . . . . Ta không thấy ngươi, đáng chết đáng chết!” Hoàng hậu liền phát vào gương mặt của mình khóc nói.

“Nương nương nương nương. . . . . .” Bạc Chi cũng khóc la lên.

Ngữ Diên sớm ngây ngẩn cả người, một màn này phát sinh quá là nhanh, nàng căn bản không kịp suy nghĩ, Thái Hậu bước đi đến trước mặt nàng, bất ngờ “Ba “ một tiếng, bà hung hăng giáng cho nàng một cái bạt tai.

“Thái Hậu. . . . . .” Bị đánh Ngữ Diên hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nàng không ngừng lắc đầu, không phải, không phải như thế.

“Nếu Lăng nhi có chuyện gì xảy ra, đừng nói ngươi là Cung Vương Phi, cho dù ngươi là phi tử của Hoàng thượng cũng giống nhau ta sẽ xử tử ngươi!” nói xong, oán hận trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái.

Đúng lúc này, bọn thái giám ẩm Thái tử cả người ướt sũng, mà hắn giờ phút này giống như tử thi bình thường không có sự sống.

“Ta là oan uổng!” kịp phản ứng nàng nói gấp.

“Oan uổng? Ai gia tận mắt nhìn thấy mà còn oan uổng? Ngươi thật đúng là ngoan độc a!” Bà nhìn hướng nàng ánh mắt hung ác nói.

“Không phải, không phải như thế. . . . . .” Ngữ Diên vội lắc đầu nói.

Hoàng hậu thấy thế chảy nước mắt nói: “Thái Hậu, muội muội đích thị là vô ý nàng thiện lương như vậy, chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì!” nàng liền ‘hảo tâm’ nói.

Thái Hậu nghe vậy liền nâng Hoàng hậu đang khóc trong lòng nói: “Ngươi cũng đừng thay nàng biện hộ, ai gia không phải người mù, ai gia có thể nhìn rành mạch, người đâu đem Cung Vương Phi nhốt vào Thiên Lao chờ đợi xử lý!” Thái Hậu bỏ lại những lời này liền theo thân ảnh Thái tử rời đi.

Ngữ Diên nghe vậy ngã xuống mặt đất, Hoàng hậu lúc này liền được bọn nha hoàn Thái Hậu dìu đứng lên hướng Phượng loan cung đi, mà nàng cứ như vậy bị bọn thái giám áp hướng Thiên Lao, thời điểm đi ngang qua Hoàng hậu, khóe miệng nàng treo lên vẻ đắc ý tươi cười, cùng nàng đấu, ngươi còn non lắm!

Cho đến khi tiến vào đại lao một khắc kia, Ngữ Diên đều không thể tin được chuyện này có thể xảy ra, nàng làm sao có thể tàn nhẫn như thế, nàng làm sao có thể dùng đứa nhỏ như thế?!

Sở phủ

“Vương gia, Vương gia. . . . . . . Không xong xảy ra chuyện lớn!” Nhất Kiếm vội vã chạy tới, mọi người thấy hắn bộ dáng sốt ruột không khỏi hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện đại sự gì rồi?”

“Vương Phi. . . . . . Vương Phi bị nhốt vào Thiên Lao!” Nhất Kiếm thở hổn hển nói.

“Sao lại thế này?” Sở Hạo cùng Béo lão nhân đều khiếp sợ.

“Nô tài cũng vậy không biết rõ, nghe nói Vương Phi ra tay đẩy ngã Thái tử xuống hồ, mà Thái tử hiện đang nguy kịch!” Nhất Kiếm nói gấp.

Sở Hạo nghe thấy vậy nhìn về phía Béo lão nhân nói: “Gai gia người đừng sốt ruột, người hãy ở nhà, chờ con trở lại!” một giây sau, liền cùng Nhất Kiếm đi ra ngoài.

“Cung Vương gia thật sự rất xin lỗi, Thái Hậu có lệnh nơi này bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào!” mười mấy Cẩm y vệ đứng ở Thiên Lao một mực cung kính nói.

Sở Hạo nghe vậy liền hướng vườn Ngự Uyển của Thái Hậu đi đến, được Sở Thiên cho phép, hắn một thân một mình đi vào, vừa đi vào bên trong liền nghe được tiếng khóc đứt quãng cùng biện hộ của Hoàng hậu.

Mà Thái Hậu thì lạnh như băng bất vi sở động, bà ngồi ở trên ghế cả người run run không thôi, đây là huyết mạch duy nhất của Phượng Nhi lưu lại, bà quả quyết không thể để cho hắn gặp chuyện không may, nếu hắn tránh không được kiếp này, bà nhất định phải để cho nàng chôn cùng, dù ai cũng không cách nào khuyên bảo.

Sở Hạo mày sớm nhíu chặt lại, muốn đi mở miệng cầu Thái Hậu, nhưng trong ánh mắt Sở Thiên nói ngậm miệng lại, trong phòng trừ bỏ tiếng nức nở đứt quãng, chính là thanh âm của nhóm Thái y không ngừng bận rộn, mà trên giường Thái tử giờ phút này sắc mặt sớm trắng như tro bụi.

“Các ngươi đều đi ra ngoài đi” một lúc sau, Thái Hậu đột nhiên phát ra thanh âm, bà không hy vọng có người quấy rầy nhóm Thái y suy nghĩ, cũng không muốn thấy nhiều người như vậy.

Sở Thiên thấy thế liền bảo hắn đi trở về trước có chuyện gì đợi ngày mai nói sau, Hoàng hậu đã theo sau rơi lệ ly khai, nơi này chỉ còn lại có Thái Hậu cùng Sở Thiên.

“Thiên nhi, Lăng nhi sẽ bình an đúng không?” Thái Hậu run run hỏi.

Sở Thiên liền đi lên trước nắm tay bà nói: “Mẫu hậu yên tâm, Phượng Nhi trên trời có linh thiêng chắc chắn sẽ phù hộ Lăng nhi bình an vượt qua kiếp nạn này!” tim của hắn cũng lo lắng không thôi, càng hiểu được lo lắng của Thái Hậu, tiên hoàng sau này lại là cháu gái ruột của bà, sau khi gắng sinh hạ Lăng nhi liền tiên thăng rồi, mấy năm nay Lăng nhi cơ bản đều là Thái Hậu nuôi lớn, bởi vì hắn đến tuổi đọc sách, nên mới để cho hắn rời Tường Trữ Cung đi đến phòng đọc sách, sao biết mới đi không đến nửa năm liền đã xảy ra chuyện như vậy? !

“Lăng nhi trăm ngàn không thể có việc, nếu không, ta sẽ không bỏ qua cho người đàn bà kia!” bà hung tợn nói..

Sở Thiên nghe thấy vậy trong lòng cũng khó chịu không thôi, lý trí của hắn nói cho hắn biết, chuyện này nhất định không phải nàng làm, nàng thích tiểu hài tử như vậy, quả quyết sẽ không đem đứa nhỏ đẩy xuống hồ, nhưng mà, một màn này lại thật sự đã xảy ra, hắn nhìn về phía Lăng nhi trên giường mê man, trong lòng mặc niệm, đứa nhỏ, ngươi nhất định phải sống sót, nhất định!

Hoàng hậu cùng nha hoàn Bạc Chi chậm rãi về tới Phượng Loan Cung, vừa tiến vào trong phòng, nàng liền cho bọn hạ nhân toàn bộ đi xuống.

“Nương nương, Thái tử mà chết, Tam hoàng tử nhất định có thể ngồi trên ngôi vị Thái tử, Bạc Chi chúc mừng nương nương!” Bạc Chi liền cười cười vuốt mông ngựa nói.

Hoàng hậu nghe thấy vậy cũng cười cười, “Hắn sớm đáng chết rồi, nếu không phải lão yêu quái kia che chở hắn lâu như vậy, chỉ sợ, hắn sớm cùng nhị hoàng tử giống nhau đi đầu thai mấy lần.” nói xong, âm lãnh lạnh cười cười, nhị hoàng tử con của Nguyệt phi, sinh ra một tháng liền tim suy kiệt mà chết, chính là tất cả mọi người không biết, trước đó những thứ nàng đưa cho nàng ta tuy rằng đều không có hại, nhưng các loại mùi hỗn hợp ở cùng một chỗ sẽ sinh ra dị thường, bởi thế đứa nhỏ của nàng mới có thể sớm tử vong như vậy.

“Nương nương, đại hoàng tử này được trừ bỏ, Cung Vương Phi lại cõng tội danh này, thật sự là được cả hai a!” Bạc Chi liền tán thưởng nói.

Hoàng hậu nghe vậy nhìn về phía nàng hỏi: “Ngươi xác định không có sơ hở chút nào chứ? Đừng để đến cuối cùng đại hoàng tử có năng lực sống lại?”

Bạc Chi nghe thấy vậy vội cúi người nói: “Nương nương người yên tâm, nô tỳ ngay tại dưới nước an bài người, chỉ cần Thái tử vừa rơi xuống nước, bọn họ sẽ đem khăn mặt tẩm độc chụp vào mũi hắn, cho dù cứu lên cũng sẽ không sống sót, độc kia lại là hạc đỉnh hồng!” Bạc Chi âm lãnh nói.

Hoàng hậu nghe vậy cười ha ha, “Làm rất tốt, lão yêu quái mất đi cháu ruột nữ này nếu mất đi thêm Tôn Tử, bà ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta!” nói xong âm lãnh cười cười.

Mộng Ngữ Diên, Bổn cung cũng muốn nhìn xem, ngươi tiến nhập Thiên Lao, còn có thể bay chạy đi đâu?! Chỉ cần đại hoàng tử vừa chết, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Xem liệu ai có thể cứu ngươi! Hừ!
break
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc