Anh bật cười, những đường nét lạnh lùng, nghiêm khắc trên khuôn mặt đã bị gói đồ này làm cho mềm mại. Chỉ lả, sau khi mở gói đồ, mặt anh lại biến sắc.
Chết dở!
Áo sơ mi màu hồng!
Anh toát mồ hôi trán.
Cô đang trừng phạt hay thử thách anh? Cô vốn biết anh chưa bao giờ mặc đồ màu sắc sặc sỡ cơ mà.
“Chỉ cần em tặng anh đều mặc” – Thế nhưng, anh đã hứa với cô.
Anh cắn răng cầm lấy chiếc áo sơ mi màu hồng, bước vào phòng nghỉ trong văn phòng thay đồ.
Anh nhắm mắt, thực sự không dám nhìn hình mình trong gương. Còn bi thảm hơn cả khi còn nhỏ, khi đó mẹ anh thường mua quần áo đỏ về cho anh mặc, bảo trẻ con nên ăn mặc cho tươi tắn một chút.
Không được, anh thật sự không muốn mặc…
Đang định cởi nút áo.
Thế nhưng, anh đã làm cô giận cả mười ngày nay, tối nay nếu diễn ra tốt đẹp, anh muốn dỗ cô ở lại, không thể chưa đến tối mà đã làm hỏng mất không khí…
Anh thu chiếc tay đang định cởi cúc áo lại, mặc chiếc áo sơ mi đó, hít mạnh, đẩy cửa bước ra.
Bên ngoài, cả một thế giới đang ồn ào náo nhiệt bỗng chốc như ti vi mất điện, im phăng phắc. Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn anh không chớp mắt, miệng há to đến có thể đem cả quả trứng gà mà nhét vào.
Trong tất cả người đó có cô.
Khuôn mặt ngượng ngâp, anh phớt lờ ánh mắt của những người xung quanh, đi đến trước mặt cô.
- Ch… - Ngây người, cô đang định mở miệng, vội vã thu lại.
Trong phòng có rất nhiều người đang nhìn, cô quyết không thể gọi anh là chồng được! Thế nhưng, anh mặc áo sơ mi màu hồng… Trông rất đáng yêu!
Màu hồng ấm áp.
Cô vốn chỉ muốn tối nay ở nhà anh mặc cho cô xem thôi, đáng ghét, để cho nhiều người cũng được “nhìn lây” thế này. Miệng cô hơi hé mở, cảm động đến cay sống mũi.
Mặt anh đỏ như gấc, anh đã chịu hy sinh nhiều đến vậy mà cô vẫn chưa muốn trả lại chính danh cho anh. Anh có nên không khách khí mà lật tẩy lời nói dối của cô không?
- Ây! Đi pha cho tôi một ly cà phê nóng – Lúng túng một chút, anh buột miệng nói, vẫn chính là cái lý do khiến anh vô cùng vô cùng lo lắng, nếu như cứ mặc nhiên thừa nhận, cô sẽ lại nổi giận!
Anh cũng có “lính” của mình nhưng không sai mà lại lấn sân đi sai “lính” dưới trướng của luật sư Diêu. Thế nhưng, không một ai thấy có gì không thỏa đáng.
An Tử Minh không những pha cà phê ngon mà tính tình lại rất tốt, đối xử với người khác rất nhiệt tình, sớm đã thành một đồn mười, mười đồn trăm.
- Vâng! – Cô cúi đầu, nói nhỏ.
- Ha ha ha ha ha! – Cuối cùng, một cách kỳ dị, trong đại sảnh vang lên tiếng cười lớn.
Anh chàng luật sư Diêu tuổi trẻ tài cao, phong độ ngời ngời đang ôm bụng cười nghiêng ngả. Trời ơi! Đôi vợ chồng này thật thú vị.
- Lương Tử Tích, anh mặc đồ màu hồng đúng là “hồng” khủng bố! – Luật sư Diêu vừa cười ha hả vừa nói lên tiếng nói từ đáy lòng của tất cả những người có mặt.
Hay quá! Cuối cùng cũng chỉnh được cái anh chàng cứng nhắc này rồi. Không uổng công anh đã chi ra biết bao nhiêu tiền lại vắt óc suy tính mới nghĩ ra được cái diệu kế này, quang minh chính đại tặng người ta một cái công cụ chỉnh người.
Mọi người muốn gật đầu, lại vội vã sợ hãi lắc đầu.
Luật sư Diêu tính tình hài hước thường pha trò cùng họ, thế nhưng luật sư Lương trước nay đều rất giữ khoảng cách với đồng nghiệp, rất nghiêm túc, không dễ pha trò.
Nghe thấy bên ngoài náo nhiệt như thế, Hà Huyên Na băn khoăn từ phòng làm việc bước ra.
- Oh! My God! Gặp ma! – Đúng là quá mất hình tượng, chút ham muốn cuối cùng về sex với anh cũng bị màu hồng đáng chết kia dọa đến bay luôn, may mà cô giờ đây đang rất ăn nhịp với anh chàng cao thủ tình trường đẹp trai nhỏ hơn bốn tuổi, đời sống về sex vô cùng mỹ mãn.
Phản ứng của tất cả mọi người đều nằm trong dự liệu của anh. Anh chẳng sợ mất mặt chút nào, đến giờ, liệu cái thành ý xin lỗi với cô đã đủ lớn chưa?
Anh làm ra vẻ trấn tĩnh, cố ý phớt lờ tình cảnh khó xử này, đôi mắt sắc bén quét tia nhìn cảnh cáo về phía người cộng sự.
- Ok, ok, anh cứ việc tiếp tục làm hoàng tử màu hồng, tôi không cười nữa, không cười nữa! – Dưới ánh mắt quyết liệt sắc bén, luật sư Diêu vội vã kéo cờ trắng đầu hàng, chỉ là vẫn không quên dìm thêm.
- Tự mình đưa cà phê đến phòng làm việc của tôi – Anh hướng vào cô nhẹ nhàng nói. Thở phào một hơi, cuối cùng đã có thể mặc chiếc áo màu hồng gớm ghiếc này mà trốn về tổ. Nếu như có thể, lát nữa anh muốn giải quyết luôn cả “mâu thuẫn gia đình”.
- Vâng. – Tiếng đáp lại càng nhẹ, khuôn mặt cô hạnh phúc đến ửng đỏ.
Phòng làm việc? Cô một mình đưa cà phê đến, lát nữa liệu anh có hôn cô luôn ở đó không?
- Ồ, tôi vừa mới ra nước ngoài một chuyến mà không khí ở văn phòng đã tốt lên thế này từ lúc nào?! – Xa xa ngoài cửa truyền đến giọng nói sang sảng của ông chủ lớn.
- Oa, Tích, hôm nay cậu ăn mặc mới mẻ thật! – Không hổ là ông chủ lớn, khả năng tiếp nhận luôn mạnh hơn người khác một bậc, hơn nữa khả năng quan sát cũng rất lợi hại - Ồ, có thêm một đồng sự mới à, vừa tốt nghiệp ra? – Thế nhưng, rõ ràng nhãn lực vẫn chưa đủ.
- Chào ông chủ! – An Tử Minh lễ phép chào.
Thực ra, trong hôn lễ của mình ba năm trước cô và ông chủ lớn đã gặp nhau một lần, thế nhưng khi đó cô trang điểm cô dâu rất đậm, trông rất già dặn ra dáng, không giống với hình dạng lúc bình thường.
Thế nên đối phương không nhận ra cô cũng là chuyện rất bình thường.
- Xin chào, hoan nghênh gia nhập đại gia đình của chúng tôi! – Ông chủ lớn không có chút nào lên mặt ông chủ, tỏ ra rất thoải mái. – Khi nào tôi mời cơm, hoan nghênh đồng sự mới tham dự!
- Hay quá, hay quá! – Mọi người hùa theo không mấy hào hứng. Ông chủ lớn nỗi tiếng là hay quên, mỗi lần có đồng sự mới đến, đều sẽ nói mời cơm, kết quả là vừa quay người liền quên luôn, cho nên chẳng ai để ý lắm đến lời mời xã giao này.
- Tích, cậu đến đây một chút, tôi giới thiệu đứa cháu gái này với cậu – Ông chủ lớn vỗ vỗ vào vai anh, nói nhỏ mà chỉ có hai người mới nghe thấy – Đứa cháu này của tôi nổi tiếng khó báo, ngang ngược! Vụ kiện cũng rất rắc rối, không có luật sư nào dám tiếp nhận, tôi là có giao tình với cha cô ta nên không thể từ chối, đành giới thiệu cô ấy cho cậu!
- Cậu tự liệu mà làm, nếu thực sự không chịu được tính khí quái đản của cô ta và không muốn nhận vụ án nữa, cậu cũng không cần phải nể mặt tôi. – Rõ ràng ông chủ lớn rất tôn trọng ý nguyện của người cộng sự này, đồng thời cũng không có cảm tình cho lắm với cô cháu gái mà ông ta nói.
Đối với một luật sư mà nói, danh vọng rất quan trọng, luật sư Lương hiện nay đang là một “huyền thoại bất bại” và cũng là con át chủ bài của Văn phòng luật, ông không muốn cái “huyền thoại” này bị hủy hoại trong vụ kiện cáo của cô cháu gái.
- Tôi sẽ xem xét nên làm thế nào – Anh gật đầu, về căn bản anh thích những vụ án vừa có tính thách thức lại vừa có thể kiếm tiền.
- Thế chúng ta đi “nghênh tiếp” cô cháu gái của tôi đi! – Ông chủ lớn cười gượng.
Anh nhíu mày, ai mà lại phô trương đến vậy?
- Cháu gái, bác đã nói qua với luật sư Lương, mời cháu vào. – Một cách miễn cưỡng, ông chủ lớn khách sáo chạy ra ngoài cổng, nhiệt liệt nghênh đón nữ hoàng giá đáo.
Đáp lại sự nhiệt tình của ông bác, chỉ có một tiếng ừ hữ lạnh nhạt, thậm chí ngay cả một câu cám ơn cũng không, đôi giày cao gót mười mấy phân “lộp cộp, lộp cộp” một cách có tiết tấu tiến bước vào căn phòng khách yên tĩnh.
Theo sự dừng lại của tiết tấu mê hồn đó.
Mọi người ngây ra nhìn, một phụ nữ đẹp đến chấn cảm!
Toàn thân là một màu đỏ rực lửa, chiếc váy cô ta mặc giống như một đại dương hoa, những đường nét thanh thoát, những nếp gấp cong cong, cô giống một mỹ nhân ngư tôn quý đến làm cho người khác nghẹt thở.
Đôi mắt tất cả nữ nhân viên sành hàng hiệu trong văn phòng đều lóe sáng.
Người phụ nữ này mặc đồ thiết kế xuân hạ mới nhất của Versace, mẫu thiết kế này mới chỉ được nhìn bản phác họa trên tạp chí mốt, cho dù là ở nước ngoài nghe nói cũng phải đến giữa tháng ba mới bắt đầu được bày bán ở Pháp, thế nhưng bây giờ mới chỉ là đầu tháng ba mà thôi.
Logo của nhãn hiệu Versace là hình tượng nữ thần tóc rắn Medusa trong thần thoại Hy Lạp, nó đại diện cho sức hấp dẫn chết người.
Càng tuyệt hơn nữa, chưa từng thấy người phụ nữ nào có thể mặc đồ màu đỏ mà dung hòa một cách hoàn toàn với vẻ lạnh lùng và cao quý đến vậy, làn da thiên phú trắng như tuyết, chiếc cằm thon nhỏ cuốn hút, từng bộ phận trên khuôn mặt đều tinh tế đến từng chi tiết, mang đến cảm giác một sự kết hợp hoàn mỹ giữa băng và lửa, đệp đến chấn cảm!
Trong cơn chấn cảm như lốc xoáy đó, Lương Tử Tích toàn thân sững sờ, trong anh như có thứ gì đó đã bị khóa thật chặt trong một tòa tháp cao – là hồn phách của anh.
Y như khi anh nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt mỹ của năm mười sáu tuổi đó.
Anh và cô, cách nhau vài mét, bốn mắt nhìn nhau.
Không ai nhìn thấu được ai.
- Đến đây, tôi giới thiệu một chút, đây là cô Khương Du Tâm, thiên kim tiểu thư của Tổng giám đốc công ty X nổi tiếng toàn cầu, còn vị này là luật sư Lương, là luật sư về ly hôn trẻ và uy tín nhất trong nước. – Ông chủ lớn vội vã giới thiệu hai người với nhau.
- Cô Khương, rất vui được gặp cô. – Sau cơn sửng sốt, anh lấy lại tinh thần quay trở về vẻ mặt điềm đạm vốn có, đút tay vào túi quần âu, thông minh và hờ hững né tránh việc bắt tay với cô ta.
Khương Du Tâm cực kỳ ưa sạch sẽ, không thích bắt tay với người khác, cô cho rằng đó là một sự tiếp xúc rất dơ bẩn. Tất cả thói quen của cô, dù tốt hay xấu, đều đã khắc sâu vào tận xương tủy anh.
Chỉ là, trong ánh mắt anh lúc này, ngoài sự xa cách như đối với một người lạ, càng nhiều hơn nữa là sự che dấu những hồi hộp trong lòng. Anh không ngừng tự nhắc nhở mình, phải cố tỏ ra vẻ điềm nhiên tự tại, phải cố ngụy tạo một nụ cười, anh của năm ba mươi tuổi đã là một người đàn ông thành công, điềm nhiên và biết kiềm chế.
- Cô Khương, cô dùng nước hoa gì vậy? Thơm quá! – Một nữ đồng nghiệp đầy vẻ ngưỡng mộ tiến lại.
Mùi hương thật dễ chịu, hương hoa thơm ngát nhưng lại không nồng nặc.
- Đừng có lại gần tôi! Mùi trên người cô còn khó ngửi hơn cả thuốc diệt muỗi! – Nhíu mày, Khương Du Tâm không chút khách khí nghiêm giọng ngăn lại.
Thuốc diệt muỗi…
Nữ đồng sự trước nay vẫn vỗ ngực khoe khoang là người đón đầu thời trang này làm sao có thể chịu được sự đả kích ấy:
- Cô…– Muốn trả miếng nhưng lại ngại thân phận khách quý của đối phương, đành tự kìm nén, kết quả, đôi mắt đẹp long lanh ngân ngấn nước.
Khương Du Tâm dường như không hề biết tới nỗi khổ tâm của đối phương, ngược lại tỏ ra chán ghét và khinh bỉ nhắc nhở cô ta:
- Son môi sẽ phai đấy, hơn nữa loại mascara cô dùng căn bản không phải là loại chống nước! – Loại người hơi một tí là rơi nước mắt để tìm sự thông cảm của người khác căn bản không nên vì thuận tiện tẩy trang mà dùng loại mascara không chống nước!
. . . Ngay cả khóc cũng phạm pháp sao?
Son môi phai màu, mascara không chống nước đâu có phải dùng đến tiền của cô ta, liên quan gì đến cô ta!
- Ghét nhất là loại phụ nữ không biết trang điểm nhưng lại cứ thích phấn son lòe loẹt! – Khương Du Tâm hạ kết luận, hất cái đầu ngạo mạn lại, dùng ánh mắt của một bà hoàng nhìn thẳng vào Lương Tử Tích:
- Luật sư Lương, phòng làm việc của anh ở đâu? – Giọng nói không chấp nhận từ chối và ánh mắt xa lạ.
Khương Du Tâm, không hề thay đổi…
Hơn nữa, có lẽ cô căn bản không nhớ anh.
- Mời! – Anh chỉ tay về phía phòng làm việc của mình, quét tia nhìn thoáng qua về phía người nữ đồng sự lúc này đang úp mặt vào bàn làm việc khóc và Hà hồ ly còn đang đứng nguyên tại chỗ với sắc mặt không được dễ coi cho lắm.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Người mang tai vạ đến tức là ông chủ lớn sớm đã lực bất khả kháng ôm đầu đi về phòng làm việc của mình.
Anh lại thở dài, quay người đi trước về thẳng phòng làm việc.
Khương Du Tâm, khi nào em mới có thể sửa đổi tính nết của mình? Ít nhất, cũng đừng để lộ trực tiếp sự yêu ghét của mình như thế. Hơn nữa, về phương diện này xem ra Hà hồ ly chắc cũng từng chịu đã kích không kém gì cô đồng nghiệp kia.
Sự lạnh lùng của anh làm Khương Du Tâm như bị giội nước lạnh, cô ta ngạo mạn dóng thẳng lưng, vừa bước về phía phòng làm việc của anh vừa dặn:
- Một ly cà phê Cubita, hãy nhớ là nhất định phải dùng sáu mươi hạt cà phê, không thừa không thiếu một hạt!
Người kén chọn đã gặp nhiều thế nhưng chưa từng gặp ai đến mức pha cà phê cũng yêu cầu đếm từng hạt một.
Đợi cô ta đã đi khuất vào phòng làm việc của Lương Tử Tích, lúc này An Tử Minh mới ngơ ngác quay đầu lại như cái máy, chỉ vào cái mũi nhỏ xinh của mình hỏi đồng nghiệp:
- Cô ta nói với tôi sao?
Dưới ánh mắt đầy vẻ thông cảm của đồng nghiệp, cô thấy đầu ù đi.
Hà hồ ly đầy vẻ như đang xem kịch hay, nếu như nhất định phải “nhường” Lương Tử Tích ra, cô thà nhượng cho An Tử Minh, ít nhất cũng công bằng đôi chút, mình thì tìm được một “tiểu đệ” đẹp trai cái gì cũng tốt còn người tình cũ thì chỉ được “cô em” ngốc nghếch cái gì cũng chẳng bằng ai kia.
An Tử Minh đã nhận ra người phụ nữ kia, cô ta chính là người đoạt lấy chiếc túi xách của cô.
An Tử Minh ngây người nhìn bà hoàng đang thong thả ung dung thanh nhã hớp từng ngụm nhỏ cà phê, ly cà phê sau khi uống trên thành cốc xuất hiện từng vòng tròn màu nâu từ từ trượt xuống, giống như ký âm các nốt nhạc, giống như vách đá trầm tích, còn giống như mặt cắt của chiếc bánh táo bảy tầng, đây là những phẩm chất mà chỉ có cà phê tốt mới có thể có.
Nữ hoàng tỏ ý hài lòng.
Chỉ là, An Tử Minh tại sao lại nhu nhược như vậy? Cô thực sự, thực sự rất muốn cho cô ta một bài học.
Sao con người lại phải lớn lên? Nếu như là An Tử Minh của năm lên sáu, nhất định sẽ không do dự chút nào mà cho thêm nắm phân gián hoặc phân chuột, làm cho người đàn bà đáng ghét đó ngộ độc đến câm luôn, thế nhưng An Tử Minh của năm mười sáu tuổi đã bắt đầu học được hai chữ do dự, An Tử Minh của năm hai mươi sáu tuổi chỉ dám buồn bã mơ tưởng để hả nỗi giận tong lòng.
Con người phải lớn lên, lớn rồi sẽ không dũng cảm nữa, lớn rồi sẽ biết kiêng dè, đây đúng là một sự thực khiến người ta buồn nản.
- Sao cô còn chưa ra ngoài. – Nữ hoàng nhìn cô một cái rất kỳ lạ, át quyền chủ nhà hạ lệnh đuổi khách.
- Ồ, xin lỗi – Khi lớn rồi cần phải biết thế nào là lễ phép, xin lỗi và nhượng bộ.
- Luật sư Lương, cà phê của anh. – Cô nhẹ nhàng đặt xuống bàn anh ly cà phê Blue Mountain – loại cà phê mà anh ưa thích. Vốn nghĩ rằng ly cà phê này có thể mang đến cho họ cơ hội được riêng tư.
Anh vẫn cúi đầu xem tài liệu, không ngước mắt lên, chỉ đáp nhẹ một câu. Anh không giữ cô lại, cũng không dùng ánh mắt dịu dàng đầy bao dung chiều chuộng quen thuộc để nhìn cô. Dường như đã quên mất chỉ vài phút trước chính anh đã “ra lệnh” cho cô vào gặp.
Cầm lại khay, cô nhẹ nhàng đóng cửa, cũng nhẹ nhàng khép lại cái cảm giác khó chịu lấp đầy trong lòng. Không hiểu tại sao cô cảm thấy, khi nãy anh có một thứ lơ đãng mà trước nay cô chưa từng thấy.
“Bập” nhẹ một tiếng, Minh Minh cuối cùng cũng đã ra ngoài. Nhịp tim căng thẳng của anh cuối cùng cũng lỏng dần. Anh cũng không biết mình bị làm sao, đột nhiên lại có chút không thể đối mặt với vợ.
Sự tồn tại bất ngờ cùng một lúc của Khương Du Tâm và Minh Minh trong phòng làm việc khiến lòng anh như lửa đốt.
Anh có rất nhiều bí mật, nhưng cũng luôn tự thấy mình rất quang minh chính đại, sau khi kết hôn chưa từng làm điều gì không đúng với tư cách một người chồng. Thế nhưng, tại sao giây phút đó trong lòng anh lại có một tia bất an thoáng hiện? Dường như cảm giác hạnh phúc của cuộc sống hôn nhân sắp sửa lụi tàn.
- Phí tư vấn của tôi là tính theo giờ, mỗi giờ năm ngàn tệ – Anh đóng lại tập tư liệu đã xem xong, cái xung động mà Khương Du Tâm đem đến trong tâm hồn anh còn mạnh hơn dự liệu, cho nên, vì cuộc hôn nhân êm ả của mình, anh không thể tiếp nhân vụ án, cùng lắm chỉ có thể đưa ra một tiếng đồng hồ để tư vấn.
Khóe miệng Khương Du Tâm lạnh lùng nhếch một cái, giống như những lời anh nói là vô cùng thừa thãi.
Anh chờ, nhưng chờ mãi chưa thấy câu hỏi của cô.
Cô chỉ đưa đôi mắt lạnh lùng, lạnh nhạt nhìn anh.
Ba phút trôi qua.
- Cô Khương, thời gian của tôi rất quý. – Nếu không có gì cần tư vấn, cô có thể đi về.
Cô vẫn lạnh lùng nhìn anh.
- Vậy, cô Khương, cô có vấn đề gì cần tư vấn? – Khương Du Tâm mà anh quen biết thực ra là một cô gái ít nói, thế nên anh không thể không chủ động dẫn dắt.
- Sơ mi. – Đột nhiên cô hé miệng thả ra hai từ hoàn toàn không liên can.
Anh ngây ra một lúc…
- Màu sắc tệ khủng khiếp!
Anh thừa nhận, màu hồng đúng là rất khủng khiếp, thế nhưng có liên quân gì đến vụ án ly hôn của cô?
- Tôi ngồi trước màu hồng, không có tâm trạng nói chuyện! – Khương Du Tâm cuối cùng cũng nói lên cái ý muốn của mình.
Anh lặng lẽ hít vào một hơi, cười khổ não.
- Được rồi, tôi sẽ đi thay đồ! – Anh đứng dậy, màu sắc chiếc áo này đúng là khủng khiếp thật, ngay cả anh cũng không có hứng làm việc.
Chỉ là, trong lúc đối diện với chiếc gương trong phòng thay đồ để đổi áo, nhìn vào cái hình ảnh đã không còn trẻ trung của chính mình, anh đột nhiên lại bị một dòng hồi ức thời niên thiếu bám lấy thật chặt.
- Bạn học Khương, bạn lại đến muộn rồi!
- Bạn học Khương, bạn lại không nộp bài tập!
- Bạn học Khương! Những lời tôi nói bạn không nghe thấy câu nào?
- Lớp trưởng, màu sắc y phục của bạn khủng khiếp quá, tôi không có tâm trạng nói chuyện!
Anh chỉ có hai bộ đồng phục phổ thông để thay đổi, hôm nào cũng mặc, vải áo mòn cả đi, lâu ngày biến thành một thứ màu ngà ngà, hoàn toàn khác biệt với bộ đồng phục trắng tinh mà ngay đến cổ áo cũng được là cẩn thận từng ly của cô.
Từ đó trở đi, mỗi bộ đồng phục của anh cứ cách một thời gian lại được dùng thuốc tẩy tẩy đến tắng tinh…
- Bây giờ có thể bắt đầu được chưa? – Anh quay trở lại bàn làm việc, mặc trên người chiếc sơ mi màu sẫm, mặt không chút biểu cảm, chững chạc dứt khoát.
Cô lạnh lùng gật gật đầu, chậm rãi nói:
- Tôi muốn ly hôn! Nhưng tôi phải lấy lại được số tiền thuộc về tôi!
- Nếu như hai bên đồng ý ly hôn, vợ chồng có quyền lợi được bình đẳng phân chia tài sản chung. – Anh đọc thuộc lòng cái điều khoản mình đã quá quen thuộc.
- Thế nhưng, anh ta nói công ty hiện nay đang ở tình trạng bị thâm hụt, không thể rút tiền ra! – Cô mặt không biểu cảm nói, giọng không hề có chút nào kích động như những người ủy thác khác. – Anh ta lấy sổ sách giả để đối phó với tôi, trên sổ sách anh ta ghi đầy những nợ nần…
- Cô có thể đưa ra chứng cứ chứng minh anh ta căn bản không ở trong tình trạng nợ nần không? – Anh sớm đã xem trên báo, chồng của Khương Du Tâm ở công ty thương mại, thật khó tưởng tượng một công ty thương mại khổng lồ như thế mà sổ sách thường niên lại đều báo tình trạng thua lỗ.
- Không có, anh ta quá tinh ranh, dù tôi đã thuê công ty điều tra nhưng cũng không có kết quả gì! – Khương Du Tâm lạnh nhạt lắc đầu.
- Nếu như là như thế, vợ chồng cũng có nghĩa vụ bình đẳng về việc gánh vác các khoản nợ chung. – Anh nhắc nhở cô, ly hôn không những không được chia tài sản mà còn có thể phải mang thêm một khoản nợ khổng lồ.
Khương Du Tâm không nói vào vấn đề:
- Trước khi kết hôn, bố mẹ đã thu xếp cho tôi mang qua đó một khoản hồi môn, mấy tỉ đều đầu tư hết vào công ty của anh ta! Hiện giờ công ty của bố mẹ tôi đang rất cần tiền, thế cho nên tôi nhất định phải lấy lại món tiền này.
- Thế nhưng cô không bắt anh ta ký mượn, hơn nữa phân bổ vốn chủ sở hữu cũng không có tên cô. – Qua tư liệu anh căn bản đã nắm rõ được tình hình, trường hợp của Khương Du Tâm thuộc loại khá rắc rối. – Quan trọng hơn nữa, chồng cô không đồng ý ly hôn, cho đến nay anh ta cũng không hề có lỗi gì!