- Được rồi, được rồi, đừng có trông ngóng nữa! Anh đưa em về nhà! – Anh dở khóc dở cười kéo cô.
Nhưng mà, tất nhiên là cô không chịu.
- Thiên Kỳ, sao anh lại không yêu Hạ Chi Tinh? – Cô hét to, kiên quyết không chịu đi, dường như rất buồn. Thiên Kỳ là ai? Hạ Chi Tinh là ai?
Cô nằm bò trước chiếc ti vi màn hình tinh thể lỏng nhà anh, nước mắt long lanh, cứ như người bị bỏ rơi là cô.
Ngây người hồi lâu anh mới hiểu, thì ra cô đang nói chuyện trong phim!
- Rồi sẽ yêu! Rồi sẽ yêu! – Anh vừa nhìn cái mở đầu đã biết nhất định họ sẽ yêu nhau, “trẻ con” khóc cái gì nhỉ?
- Không phải thế! Anh ta chỉ yêu mối tình đầu của mình thôi! – Cô chỉ vào người con trai tuấn tú trong phim, nức nở tố cáo rồi tiếp tục khóc to.
Anh trầm ngâm.
- Đồ ngốc! Con người làm sao có thể sống mãi trong quá khứ chứ? – Cô vừa lau nước mắt, vừa phẫn nộ khóc lên.
- Đúng đúng! Con người làm sao có thể sống mãi trong quá khứ! Những người cứ sống mãi trong quá khứ, đều là đồ ngốc! – Anh nhất nhất chiều theo cô nói, người say là to nhất mà.
Thế nhưng cô vẫn chưa can tâm.
- Anh không biết đâu! Mối tình đầu thực sự rất khó quên!
Cô cướp lời.
- Thế thì nói về mối tình đầu của em xem nào. – Anh tự thừa nhận mình có chút đê tiện, không muốn nói với cô bí mật của mình nhưng lại đang muốn thăm dò bí mật của cô.
- Cậu ấy là con trai của gia đình cậu em! – Cô trái lại rất hào phóng, muốn cô nói thì cô nói.
- Anh họ? – Không cần kể thêm anh cũng biết diễn biến và kết quả ra sao.
Quan hệ huyết thống trong ba đời không thể kết hôn, anh đã hết hứng thú nghe câu chuyện của cô.
- Khi còn nhỏ, cậu ấy đẹp như búp bê… Khi cậu em dẫn cậu ấy đến làm quen với em, em đã thích cậu ấy từ cái nhìn đầu tiên. – Lại nấc lên một cái sặc mùi rượu, chuyện này ngay cả bạn thân cô cũng chưa từng chia sẻ, nhưng lại thẳng thắn kể với anh – Nhưng mà có rất nhiều bạn bắt nạt cậu ấy… Nói cậu ấy là đứa trẻ nhặt được. Ai dám bắt nạt cậu ấy, em đều xông vào đánh! – Giọng cô gằn mạnh như một nữ giang hồ chính hiệu – Cậu ấy là do An Tử Minh em “bảo hộ”.
Đã từng có lúc, cô đánh nhau tay đôi với kẻ bắt nạt cướp cặp sách xé vở của cậu ấy, cuối cùng, đối phương bị cô đánh đến toạc đầu, tất nhiên, cằm dưới của cô cũng phải lưu lại cái dấu tích của trận đánh vinh quang vì chính nghĩa này.
- Em coi mình là siêu nhân chính nghĩa à? – Anh buồn cười.
- Siêu nhân chính nghĩa? Ha ha! – Cô ngốc nghếch gãi đầu, vẻ ngốc nghếch đến đáng yêu – Em muốn làm siêu nhân chính nghĩa! Em muốn làm!
Muốn che chở cho một người là có thể khẳng định đó là tình yêu sao? Anh không tin!
- Nhưng mà, lúc em đứng ra che chở cho cậu ấy, cậu ấy lại cứ khóc, cậu ấy bảo không cần! Năm lên tám, cậu ta ra nước ngoài sống… Ngay cả một câu tạm biệt cũng không nói, cứ thế lặng lẽ bỏ đi…- Cậu anh họ đi rồi chỉ viết lại mấy chữ, bảo rằng đợi cậu lớn lên, có thể che chở cho cô, khi đó cậu nhất định sẽ trở về.
Cô khi đó đã buồn đến mấy năm, rõ ràng nắm đấm của cô mạnh hơn cậu, để cô bảo vệ cho cậu không phải tốt hơn sao?
- Đồ xấu xa! Siêu nhân không thèm bảo vệ cậu nữa! – Giờ nghĩ lại, cô vẫn thấy tức giận.
- Nhưng mà, nhưng mà, có người bắt nạt cậu ấy, em vẫn sẽ làm siêu nhân! – Cô tủi thân gào lên, đã nhiều năm trôi qua, họ không hề liên lạc với nhau, nhiều lúc cô vẫn nghĩ, không biết ở nước ngoài cậu ấy có bị người khác bắt nạt không?
- Trần Phong xấu xa! Cậu về đây! Minh Minh thích làm siêu nhân! – Cô hùng hồn bắt chước tư thế của một siêu nhân đang chuẩn bị bay.
Anh sắp cười chết mất! Anh tin chắc, khi còn nhỏ “trẻ con” nhất định rất thích làm anh hùng!
- Đợi đã! – Cô đột nhiên thu cánh tay đang chuẩn bị bay lại.
Còn đợi gì nữa? Anh chỉ đợi cô “bay” xong là tóm lấy đưa cô về nhà, hoặc chuẩn bị một căn phòng cho cô ngủ lại.
Cô tỏ ra thất vọng, dường như phát hiện ra vấn đề gì đó lớn lắm.
- Không được! Siêu nhân phải mặc quần lót màu đỏ! – Hơn nữa, còn phải mặc ở bên ngoái
- Cho mượn một cái dùng đi! – Anh còn chưa kịp ngăn lại, cô đã xông vào phòng ngủ, miệng không ngừng kêu:
- Quần đỏ à, ra đây đi!
Đúng là say tí bỉ, anh ôm đầu nghĩ.
- Đừng có chạy vào phòng của anh! – Quần lót là thứ đồ riêng tư, thế mà cô lại dám…
Anh đuổi theo vào trong phòng, phát hiện bên trong đã trở thành một mớ lộn xộn, tất cả các ngăn kéo trong phòng đã bị cô kéo ra. Áo sơ mi, quần lót vứt bừa bãi. Đau đầu, con gái lên cơn điên rượu, đúng là đáng sợ!
- Không có cái màu đỏ! – Cô ngồi trên nền nhà, trên tay ôm một đống quần lót màu đen của anh, trông như muốn khóc. Không có cái màu đỏ, cô làm sao làm được siêu nhân đây!
Khuôn mặt anh vốn điềm tĩnh giờ đỏ đến tận mang tai.
- Mau bỏ quần lót của anh xuống! – Giằng lại thì không được, không giằng cũng không xong.
- Màu đen, lại là màu đen… Sao không có cái nào màu đỏ hết? – Cô trông vẫn rất kích động.
- Sao lại cứ cần màu đỏ? – Anh hết hơi, đối phó với một nữ lưu linh đúng là cực hình.
- Sao lại cứ cần màu đỏ? – Cô ngây ngô nhắc lại.
Không có màu đỏ, cô không làm được siêu nhân, không làm được siêu nhân, cô không thể bảo vệ cậu anh họ được.
Phải rồi…
- Em có thể làm người dơi! – Chỉ có quần lót màu đen, cô đành chỉ có thể làm người dơi vậy!
Thấy cô đang chuẩn bị chụp chiếc quần lót màu đen lên đầu, anh không nhẫn nại được nữa:
- Em còn không ngoan, anh sẽ đánh đòn đấy! – Anh tiến lên đưa tay định vơ lấy chiếc quần lót của mình.
Thế nhưng cô dùng hết sức giữ lại.
- Còn không buông tay ra, chúng ta cắt đứt! – Xem ra đối phó với “trẻ con” cũng chỉ có thể tự biến mình nhỏ đi.
Cắt đứt… Không được!
Đang ương bướng cố sức giằng co, cô đột nhiên nghe thấy tiếng anh dọa, sợ hãi buông tay ra.
Cô đột nhiên buông tay còn anh vẫn đang kéo mạnh, mất cân bằng, anh ngã nhào xuống.
- Cẩn thận! – Cô vội vã giữ lấy anh, hai người ngã lăn xuống đất.
Cô nằm phủ trên ngực anh, chiếc váy ngắn đã bị kéo lên, càng nguy hiểm hơn nữa, chỗ mềm mại bên dưới của cô, cách một lớp vải đang áp chặt vào anh. Mỗi lúc một nóng lên, có vật gì đó cưng cứng đang áp sát vào cô.
- Anh giấu gậy! – Cô la to.
- Anh không giấu gậy…! – Anh yếu ớt phản bác.
Trong chốc lát, dục vọng dâng lên đến không kìm nén được.
- Nói dối! – Cô khăng khăng, lấy tay lần sờ, quyết trừ đi mối đe dọa.
- Trẻ con, em đang nghịch lửa rồi. – Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn vào cô, không hề ngăn lại.
Anh biết, hôm nay nhất định sẽ có chuyện xảy ra!
Tối qua, hai người quấn quýt bao lâu?
Tối qua, cô gái say rượu là cô mê hoặc như một nữ yêu tinh, rõ ràng lúc mới đầu lạ lẫm, còn khóc nức nở, hét lên: “Đồ xấu xa, đồ xấu xa!”
Thế nhưng, rất nhanh, khi đã thích ứng, lại bắt đầu giành thế chủ động, làm anh cho dù muốn buông ra cũng không buông được.
Cô làm bùng lên tất cả ham muốn trong anh, khiến anh tối qua cũng đê mê chẳng khác gì một người “say”.
Ánh sáng mặt trời đã rọi vào trong phòng, nghịch ngợm hôn nhẹ lên chiếc lưng trắng nõn, mượt mà của cô.
Anh tỉnh giấc, mỗi ngày anh đều thức dậy vào lúc tám giờ sáng theo thói quen của đồng hồ sinh học. Anh chống tay chăm chú nhìn cô. Từ khi cô tình cờ xâm nhập vào cuộc sống của anh, hình như mọi thứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát.
Anh đưa đầu ngón tay chạm nhẹ vào má cô, cô vẫn chưa thức dậy, mê mệt chìm trong giấc ngủ ngọt ngào.
Cô gái ba hoa này! Anh suýt chút nữa bị cô gạt rồi, còn cho rằng cô đã có nhiều kinh nghiệm tình trường lắm. Không biết vì sao, đối với việc cô vẫn là một cô gái trinh trắng, anh có cảm giác mãn nguyện lạ lùng của một người đàn ông.
Mười giờ, anh vẫn chưa muốn dậy chút nào. Việc anh lần đầu nghỉ việc mà không thông báo một câu nhất định sẽ làm các đồng sự ở văn phòng vô cùng ngạc nhiên, nhưng mà có sao? Anh hiện nay không thể rời cô. Bởi vì anh nghĩ, nếu cô tỉnh dậy mà chỉ thấy căn phòng trống không, cô sẽ suy nghĩ linh tinh. Anh lo cô có thể hiểu lầm rằng anh chỉ coi cô như một thứ tình một đêm thoáng qua.
Mười một giờ, cô vẫn chưa thức dậy.
Đợi chán, anh quay người, tỉ mẫn đếm những sợi lông mi dài trên mắt “trẻ con”.
Lần đầu tiên anh nghiêm túc phát hiện, cô thực sự rất xinh đẹp. Một vẻ đẹp thuần khiết. Có nên gọi cô dậy không? Nếu cứ ngủ mãi thế này, anh không biết liệu có nên tính đến bữa trưa nữa hay không.
Ngày nghỉ bình thường cô đều ở nhà ngủ đến không biết sống chết là gì thế này sao? Anh nhíu mày, thói quen này của cô không tốt chút nào.
Đúng lúc anh vừa quyết định sẽ lay cô dậy, bất ngờ, cánh cửa hơi xoay, một phụ nữ trung niên khuôn mặt có chút già nua, tay xách chiếc túi kẻ ô trắng đỏ có vẻ rất nặng, tự nhiên bước vào phòng.
Chết thật! Anh ngồi nhổm dậy. Tối qua anh quên khóa cửa!
Người phụ nữ trung niên vừa mở cửa, ngỡ ngàng thấy đống bừa bộn trên sàn nhà, quần lót, áo xống vứt bừa bãi, đây vốn không phải việc đứa con trai ưa ngăn nắp của bà có thể làm. Đột nhiên, bà Lương mở to mắt kinh ngạc, bởi vì, bà nhìn thấy áo ngực và váy của phụ nữ…
Bà thở nặng nề, khung cảnh trước mắt nằm ngoài phạm vi mà bà có thể chịu đựng.
Ánh mắt đờ đẫn của người phụ nữ trung niên nhìn lên phía trên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cả hai người đều sững sờ.
- Mẹ! – Anh vô cùng bối rối nói
Đúng là không ngờ, thực sự không ngờ!
Giống như việc anh cho phép An Tử Minh đến nhà mình, giống như việc anh và An Tử Minh xảy ra chuyện đó, việc mẹ anh bước vào, cũng là một điều không ngờ.
- Con, các con…- Khuôn mặt sạm đen của bà Lương đột nhiên tái đi.
Đúng là thời thế thay đổi, với quan niệm còn cổ hủ ở quê thì làm sao có thể xảy ra những chuyện suy đồi đạo đức thế này.
Vừa nhìn sắc mặt mẹ anh đã biết mình cần đưa ra lời giải thích. Thực ra, cũng không cần phải chuẩn bị.
Dù sao, ở nhà cũng thúc giục mãi, anh cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, sớm muộn thì cũng phải lấy. Thà rằng lấy Minh Minh còn hơn theo lời mẹ về quê lấy vợ. Dù sao, lấy Minh Minh cũng là ý muốn của anh chứ không phải do nguyện vọng của cha mẹ mà lấy.
- Minh, tỉnh dậy đi. – Từ cách gọi cả họ tên cô, anh tự động chuyển thành có một từ.
Bị anh lôi dậy, người đang say sưa ngủ trên giường, nhăn mặt khó chịu:
- Khả Khả, cậu trông giúp mình một chút, mình mệt lắm, vẫn muốn ngủ…
Cô ngủ đến hồ đồ rồi sao? Còn tưởng rằng mình đang ở chỗ làm?
Sắc mặt của mẹ càng sầm lại.
Ở quê, loại con gái lười biếng thế này, đừng có hòng mà gả cho ai.
Sợ ấn tượng của mẹ về cô càng không tốt, anh cố lay gọi:
- Dậy đi! – Nên làm thế nào để cho cô biết việc mẹ đang có mặt đây? – Lãnh đạo đến kiểm tra…- Anh nói nhỏ vào tai cô.
Anh lặng lẽ quan sát thấy mẹ âm thầm lộ vẻ vừa lòng với sự “kính nể” của anh.
Lãnh đạo?
Cô bị dọa cho tỉnh ngay, đang mơ mơ màng màng giật mình một cái rồi bất thình lình ngồi dậy, nói to:
- Báo cáo lãnh đạo, ông nhìn lầm rồi, An Tử Minh không ngủ!
Anh và mẹ cùng ngây người.
Cô đang làm gì nhỉ? Sau khi báo cáo xong, đầu óc cô trống rỗng, cô đang làm gì? Đây là đâu? Cô ngơ ngác nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt lúc này đang lúng túng không biết nên đưa mắt nhìn vào chỗ nào.
Đã xảy ra chuyện gì? Cô bị lôi trở lại trong chăn, quay mặt lại, cô phát hiện khuôn mặt không mấy tự nhiên của Lương Tử Tích. Anh ta sao lại ở bên cô?
- Đừng để lạnh. – Lương Tử Tích dùng chăn quấn thật chặt cho cô – Đây là mẹ anh. – Anh không quên nhắc nhở cô.
Ngồi trong chăn, cô vẫn chưa nhớ ra điều gì.
Tối hôm qua…
Không giống như trong phim truyền hình thường diễn là ngay sáng hôm sau nam nữ diễn viên chính thường may mắn mắc luôn căn bệnh mất trí nhớ, cô nhanh chóng nhớ lại, rúc đầu vào chăn, hai má đỏ bừng.
Cả đời cô chưa khi nào thấy xấu hổ như hôm nay!
- Mẹ, mẹ ra ngoài trước đi, để bọn con mặc đồ đã! – Nếu mẹ còn không ra ngoài, anh nghi ngờ Minh Minh sẽ chết ngạt trong chăn mất.
Lần đầu tiên cô và mẹ anh gặp mặt, tuy có chút bất ngờ, nhưng anh không muốn cô làm mẹ có ấn tượng không tốt.
Bà Lương gật đầu, trước khi đi ra bà còn quay đầu lại nhìn kỹ cô gái có đôi má đang ửng đỏ. Xem ra, cũng không phải là loại con gái không đàng hoàng, điểm này bà tin con trai bà không thể làm liều. Nhưng mà, cô gái đó còn quá trẻ, không thích hợp để làm vợ.
Tóc cắt ngắn như thế, khóe miệng lại nổi rõ xoáy đồng tiền, nhất định là kiểu con gái hay cười. Con trai bà lại trầm tính, kín đáo, nếu ở bên cô gái có tính cách cởi mở này, liệu có thể lâu bền được không?
Mười ngón tay túm chặt lấy chăn mền của cô ta như ngà như ngọc, chắc chắn cũng giống bạn gái cũ của con trai bà, không những không biết làm việc nhà mà có lẽ còn không biết kính trọng người lớn tuổi nữa!
Bà phản đối!
Trong lòng đã mặc định sẵn. Nhưng bà chợt bắt gặp một góc giường lộ ra khỏi mền có vết máu mờ mờ, ánh mắt bà bắt đầu có chút nghi hoặc. Không lẽ…
Minh Minh đã mặc xong quần áo, hai má lúc này vẫn còn nóng bừng ngồi trên giường đợi. Tiếng nói chuyện ngoài phòng khách, tuy đã cố hạ xuống, nhưng vẫn vẳng lại.
- Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ linh tinh, cô ấy là cô gái đàng hoàng.
- Con gái đàng hoàng mà chưa kết hôn đã cùng đàn ông qua đêm à? - Ở quê, con gái đàng hoàng tuyệt đối không làm chuyện ấy.
- Tối qua, là con ép cô ấy ở lại. – Anh tự nhận hết trách nhiệm
Hai người đều trầm ngâm.
Đột nhiên, bà Lương nói:
- Tích, mẹ hỏi con, con phải nói thật!
- Mẹ, mẹ cứ hỏi đi. – Anh không nghĩ nhiều, gật đầu.
- Trước khi đến với con, cô ấy có còn trong trắng không? – Vết hồng nhạt đó thật đáng ngờ.
-… - Anh không ngờ mẹ sẽ hỏi về vấn đề này.
Đau đầu, đúng là đau đầu thật!
- Vâng. – Anh thừa nhận, không muốn để mẹ có hiểu lầm không tốt về cô.
- Làm đàn ông thì nên có trách nhiệm, nếu đã như vậy, con phải chịu cái trách nhiệm này, mau mau tổ chức đám cưới, để lộ ra ôm cái bụng to mà tổ chức thì mất mặt lắm!
Sau một lúc im lặng, anh nói:
- Vâng.
Ngồi trong phòng, cô không muốn cũng không thể nghe tiếp, lúc này, cô thấy rất hoang mang.
Tối qua, chẳng phải chỉ là một chuyện ngẫu nhiên thôi sao? Sao anh không hỏi cô mà lại đồng ý? Giờ là thế kỷ hai mươi mốt rồi, làm gì có người con gái nào chỉ vì một đêm mà cần người con trai phải chịu trách nhiệm! Bên ngoài lại trở nên yên tĩnh, hình như mẹ anh đã xách làn đi chợ để chuẩn bị nấu cơm trưa cho họ.
Anh gõ cửa, sau khi nghe cô đồng ý mới đẩy cửa bước vào.
Cô không thể không thừa nhận, anh là người rất có phép tắc. Tối qua xảy ra chuyện ngoại lệ như thế, tất cả là do cô!
- Tối qua say quá, em, em…- Cô muốn nói tối qua mình say quá nên không nhớ gì hết.
- Không phải nửa say nửa tỉnh sao? Anh nghĩ tối qua em không say đến mức không phân biệt được lên giường cùng ai? – Nếu cô cứ tiếp tục không thành thực, họ sẽ rất khó nói tiếp.
Tối qua, lúc cao trào, cô còn gọi tên anh mấy lần.
Không phủ nhận được.
Cô thích anh. Cô “ừm” một tiếng, anh thẳng thừng lật tẩy khiến khuôn mặt cô vốn đang đỏ lựng giờ lan đến tận mang tai.
Không sai, tối qua, đúng là cô vẫn biết mình lên giường cùng ai.
- Thế bây giờ, em có muốn nói chuyện nghiêm túc với anh không? – Đúng ý, anh tiếp tục chủ động.
Cô lưỡng lự gật đầu.
- Anh nghĩ, nếu em đồng ý, chúng ta mau chóng kết hôn đi. – Anh nói rõ ý định của mình. – Lát nữa, anh sẽ bảo mẹ chọn một ngày đẹp để đến nhà em nói chuyện.
- Kết hôn? – Cô kinh ngạc thốt lên.
Không cần!
Cô không cần một cuộc hôn nhân được xây dựng trên cái tình huống sau một đêm hoan lạc, bị người ta bắt được, rồi bên nam gánh lấy trách nhiệm.
Hơi nhíu mày, rõ ràng cảm thấy cô có ý từ chối, anh thử nói lý lẽ với cô:
- Em có thể sẽ có thai, tối qua anh không phòng tránh gì hết. – Cô là cô gái đầu tiên bước chân vào nhà anh, vì thế trong nhà lấy đâu ra vật dụng phòng tránh cho chuyện đó.
- Tối qua là ngày an toàn của em!
Cô không muốn kết hôn, chỉ dựa vào một lý do vớ vẩn như thế, làm sao có thể kết hôn? Hôn nhân, cần phải có sự thiêng liêng!
Mặt anh dần nghiêm túc hơn.
- Em muốn thế nào? – Giọng anh trở nên lạnh nhạt.
- Em không muốn thế nào hết! Chỉ là, tối qua chỉ là ngẫu nhiên, chúng ta tiếp tục làm bạn tốt! – Cô miệng nói một đường bụng nghĩ một nẻo nói.
Bắt đầu từ tình yêu, không được sao?
Đột nhiên, mặt anh trùng xuống.
- Tiếp tục làm bạn tốt? – Anh nhắc lại vẻ không tin vào tai mình.
Nên lắc đầu hay gật đầu?
Nhìn thấy sự dằn vặt của cô, anh bắt đầu thấy chán nản:
- Anh không ép em. Nếu em chỉ muốn tiếp tục làm bạn, tranh thủ lúc mẹ anh chưa về, em có thể đi trước.
Cô không đồng ý kết hôn, anh không biết nên nói lại thế nào với mẹ, nghiêm trọng hơn, cô dường như tin chắc rằng tối qua chỉ là chuyện ngẫu nhiên.
Cô cắn cắn môi, cô không thích cuộc sống cứ phải đi theo quy luật.
- Tạm biệt! – Cô chào nhỏ, xách túi, ngập ngừng một chút rồi bước đi.
Cuộc sống, làm sao có thể chỉ vì trách nhiệm.
Lần này, lại nửa tháng không gặp mặt, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.
Vô số lần cô muốn cầm máy lên, muốn làm ra vẻ như chưa có gì xảy ra, nhưng không biết tại sao, không cách nào nhấn gọi vào cái số điện thoại sớm đã thuộc lòng đó.
Cô không dám gọi cho anh, còn anh cũng không hề liên lạc với cô. Hình như đã có thứ gì đó thay đổi, cô không thể tiếp tục vô tư lấy tư cách bạn bè để đến với anh.
Thực ra, từ lâu đã có một thứ gì đó, nảy nở trong quan hệ giữa họ. Nhưng tại sao thái độ của anh với cô không thể nồng nhiệt thêm một chút? Ít nhất, nếu nồng nhiệt hơn một chút, cô có lẽ sẽ xem xét… về khả năng tiến tới hôn nhân…
Giật mình với ý nghĩ trong đầu, hai chân cô vung ra phía trước theo phản xạ.
- Ái, đau chết người ta rồi, bà cô của tôi ơi! – Có tiếng kêu thảm thiết, người đối diện giả vờ bóp bóp đầu gối.
Còn lâu mới bị lừa, cô lườm qua.
- Này, nói thật, cậu có tâm sự gì à? Chẳng mấy khi thấy cậu ngồi trước món ngon mà lại tỏ ra “sầu thảm” đến thế! – Người đang chế nhạo là bạn chí cốt của cô – Vương Xuân Đạo.
Nhắc đến Vương Xuân Đạo, mối quen biết giữa cô và cậu ta đúng là nghiệt duyên, Vương Xuân Đạo chính là tên tiểu ác bà đánh nhau với cô năm đó.
Vương Xuân Đạo lúc nhỏ rất đẹp trai, là con một, được chiều như chiều vong, nhà lại có điều kiện, ở nhà trẻ lôi bè kết cánh, tự xưng là “Bạch mã hoàng tử”.
Trước khi anh họ cô xuất hiện, quả thật tất cả mọi người đều rất nể cậu ta, đối với danh hiệu “Bạch mã hoàng tử” của cậu ta chẳng có ai nói ra nói vào điều gì, thế nhưng khi anh họ cô xuất hiện, da trắng, lông mi dài cong vút, nụ cười e thẹn – anh đã trở thành hình tượng hoàng tử hoàn mỹ nhất trong mắt tất cả các cô bé trong trường. Có rất nhiều cô bé suốt ngày vây quanh anh họ, thế là Vương Xuân Đạo vốn nổi danh với danh hiệu “hoàng tử” trong đám các bạn gái lập tức bị lạnh nhạt, cuối cùng, tên tiểu ác bá Vương Xuân Đạo không chịu được nữa cũng nổi xung lên.
Các bức tranh do anh họ vất vả vẽ ra, vở bài tập đã được làm chỉnh tề đều bị xé nát. Mỗi lần đi học về, cô đều thấy các vết bầm tím hằn trên da thịt trắng nõn của cậu, cô hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, cậu thường đỏ mặt vội vã nói do ngã nên bị thương.
Sau đó, những lời nói dối như thế này càng lúc càng nhiều, cô nghe phong thanh biết chuyện, cuối cùng không nhịn được, giờ ra chơi liền chạy từ lớp nhỏ lên lớp lớn.
Cặp sách của anh họ bị treo trên chốt cửa, bức tranh rất đẹp mà anh họ vẽ bị giẫm lên mấy vết chân màu đen và đang bị Vương Xuân Đạo dương dương tự đắc túm trong tay.
- Trả lại tôi, không được xé! – Anh họ cố sức đoạt lại.
Bức tranh mà anh phải vất vả lắm mới vẽ lại được, sao có thể lại để xé mất?
Nhưng người anh họ gầy gò bị tên Vương Xuân Đạo to béo đẩy mạnh một cái ngã ra đất. Ngược lại với thái độ ôn hòa thường ngày, sau khi vùng đứng dậy, anh họ xông thẳng vào người Vương Xuân Đạo.
Hai đứa trẻ con ôm chặt lấy nhau vật lộn.
- Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! – Các bạn gái cùng lớp đứng co lại một bên sợ hãi khóc.
Anh họ đã bị tên ác bá Vương Xuân Đạo ngồi hẳn lên người, đấm từng cú mạnh vào khuôn mặt trắng nõn, thanh tú của cậu…
Cô lúc đó, không nghĩ ngợi gì mà lao thẳng vào người Vương Xuân Đạo dù cậu ta cao hơn cô cả nửa cái đầu, tình thế nghịch chuyển, “Trảo tử công” của cô vừa lợi hại vừa uy mãnh, Vương Xuân Đạo bị đánh lùi lại phía sau, cuối cùng bất ngờ đá một cú vào bụng cô, kết quả là cô ôm bụng túm lấy cái ghế nhỏ, đánh vỡ cả đầu tên tiểu bá vương, tiểu bá vương đau quá xô cô ngã xuống, hại cô từ đó phải mang trên cằm một vết xẹo “vinh quang”.
Đó là lần đầu tiên cô thấy anh họ rơi nước mắt, những giọt nước mắt buồn bã và hổ thẹn.
Mối ân oán giữa cô và tiểu bá vương Vương Xuân Đạo cũng bắt đầu từ đó.
Chỉ là, thật không ngờ, nghiệt duyên của cô và Vương Xuân Đạo hóa ra lại sâu đến thế, năm học lớp một, Vương Xuân Đạo vì bị nhiễm viêm gan A phải nghỉ học một năm và trở thành bạn học cùng lớp với cô.