Đầu thu, chiếc chạy qua các con đường của thành phố S.
Đỗ Nhược áp mặt lên cửa kính xe, ngó trái ngó phải.
Mới đến thành phố S được vài ngày, đối với tất cả mọi thứ vẫn còn rất tò mò, Đỗ Nhược cảm thấy cái gì cũng đều mới mẻ, cô nhìn bầu trời xanh trong đầy mây trắng ở thành phố nhỏ này bao nhiêu lần cũng không thấy đủ.
Lúc đầu, ba của cô bắt cô chuyển trường, đến thành phố S để dưỡng bệnh, ban đầu cô còn giận dỗi không vui.
Nhưng hiện tại cô đã đổi ý.
Cô ấn cửa kính xe xuống, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, một lát sau cô đã cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.
Thành phố A là đô thị loại 1, có nền kinh tế rất phát triển, nhưng khí hậu nơi đó không thích hợp để sinh sống.
Đỗ Nhược nhớ lại cuộc sống của mình ở thành phố A trong mười mấy năm qua.
Mùa đông mưa dầm liên miên, mây khói mờ mịt.
Mùa hạ thì nắng chói chang, nhiệt độ cao đến khủng khiếp, chỉ cần ra ngoài hơn nửa tiếng thì người ta sẽ cảm nhận như bị nấu chín.
Hồi còn sống ở thành phố A, Đỗ Nhược không thích ra ngoài lắm, ngày nào cô cũng chỉ đi hai điểm, đó chính là từ nhà đến trường, chưa bao giờ mà cô cảm nhận được hương vị trong lòng thoải mái như vậy trên đường phố vào cuối tháng tám.
Cô chợt hiểu ra ý định của ông bố nhà mình.
Mặc dù vẫn còn rất lưỡng lự, không muốn rời xa đứa con gái duy nhất của mình, nhưng ông vẫn thu xếp người đưa cô đến thành phố này sinh sống.
Khí hậu của thành phố S khác hoàn toàn so với thành phố A, bốn mùa đều giống như mùa xuân, phong cảnh động lòng người, mặc dù đây không phải là thành phố lớn, nhưng lại là thành phố khiến người ta cảm thấy dễ thở.
Ngành công nghiệp kém phát triển, ngành du lịch được xếp vào hàng tốt nhất trong nước, hơn nữa nổi tiếng là thành phố đáng sống.
Cô hưởng thụ mà hít sâu thêm mấy hơi, thoải mái đến lạ thường.
Đến gần cổng trường trung học số 10, cách phố ăn vặt không xa lắm, những cửa hàng san sát nhau, học sinh mặc đồng phục của trường trung học số mười ra ra vào vào.
Ngày khai giảng, xe cộ đông đúc đi lại cũng khó khăn đến nỗi xe của nhà Đỗ Nhược không nhích lên nổi, cô kiên nhẫn chờ đợi, chán nản mà quan sát các quầy hàng bên ngoài cửa sổ.
Đây cũng chính là lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Khang.
Có rất nhiều quầy hàng san sát nhau trên phố, bán lẩu cay, bán bánh ngọt và tào phớ, dòng người chen chúc xô đẩy, kinh doanh phát triển đến mức đáng kinh ngạc.
Có nhiều quầy hàng đến nỗi Cố Nhược không đếm nổi như vậy, nhưng cô chỉ để ý đến một mình Cố Khang.
Vị trí gian hàng mà anh chọn cũng không tệ lắm, nằm bên dưới tàng cây thanh mai.
Nồi hơi kết hợp cùng lửa cháy, một vài chai nước sốt, trên tấm biển quảng cáo màu đỏ có ghi dòng chữ “Khoai tây xếp thành núi nhỏ.”
So với quầy hàng của mấy người khác thì cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng chủ quầy hàng lại như hạc giữa bầy gà*, nhìn trông rất bắt mắt.
*Hạc giữa bầy gà: ý chỉ một người tài giỏi nổi bật lẫn trong số đông những người bình thường.
Đỗ Nhược không nhịn được mà liếc nhìn thêm mấy lần.
Nam sinh này rất cao, khuôn mặt điển trai tràn đầy cảm giác thanh xuân, khuôn mặt thâm trầm bình tĩnh, mái tóc đen trông cũng khá điềm đạm.
Mới chỉ nhìn thoáng qua lần đầu đã khiến người ta có cảm giác gần gũi, thân thuộc.
Trước quầy hàng của anh đang có một nữ sinh mặc đồng phục học sinh của trường trung học số 10, cô ấy thẹn thùng cười với anh, sau khi quét mã QR để thanh toán xong cô ấy vẫn còn luyến tiếc không muốn rời đi, chậm rì rì, hỏi anh cái gì đó.
Ở khoảng cách quá xa, Đỗ Nhược cũng nghe không rõ lắm.
“Chú Liễu.” Đỗ Nhược khoác cặp sách lên vai, đẩy cửa xe ra, sau đó nói với tài xế đang ngồi phía trước. “Chú về trước đi, con sẽ tự mình đi báo danh.”
Cô dẫm lên chiếc bàn đạp làm giảm xóc, sau đó uyển chuyển nhẹ nhàng mà nhảy xuống đất, đi về phía Cố Khang.
“Đàn anh, anh anh…. Cuối tuần này, chúng ta có hoạt động đi ra ngoài chơi, em mời anh đi, chúng ta có thể đi cùng nhau được không?” Nữ sinh kia lấy hết can đảm, nói lắp bắp mãi mới xong một câu.
Cố Khang cụp mắt xuống, nắm lấy chiếc xẻng lật khoai tây lại một cách lười biếng, sau đó nhàn nhạt nói. “Xin lỗi, không rảnh.”
“Vậy thì… Tuần sau đi, tuần sau cũng được ạ!” Nữ sinh kích động đến mức giọng nói cũng phát run.
“Tôi phải làm việc, không thể đi được.” Nam sinh không kiêu ngạo cũng chẳng xu nịnh, từ chối gọn gàng lưu loát vô cùng.
Hốc mắt của nữ sinh kia lập tức đỏ lên, cảm thấy hơi tủi thân, cô ấy mua khoai tây xong cũng chẳng cần nữa, nhanh chóng đặt hộp khoai tây lên quầy hàng, sau đó xoay người bỏ chạy.
Trong lòng Đỗ Nhược nghĩ cô ấy không đáng giá.
Này, chị gái ơi, cầm hộp khoai tây rồi hãy đi!