“Con ăn cái này đi. Món mẹ làm riêng cho con đấy.”
Hôm nay ở biệt thự mở bữa tiệc nhỏ chúc mừng cậu mợ sắp được lên chức. Không khí cũng bận rộn náo nhiệt không kém dù chỉ có những người trong gia đình. Nhìn mọi người chỉ tập trung vào Quân lòng Khánh nổi sự phân bì rõ rệt. Bình thường đã đá anh ra bãi rác rồi bây giờ vợ lại có thai Khánh tất nhiên bị đá một phát bay tít lên tận cung trăng.
Đến đêm muộn mẹ anh lại bảo con dâu xuống bàn ăn ngồi rồi tự tay bê lên cho Quân một bát canh gà ác hầm làm Khánh đố kị. Anh bất mãn nói làm mẹ Loan cũng phải trố mắt:
“Con đi làm cực khổ kiếm tiền mà tại sao mẹ không nấu thêm cho con chỉ nấu cho cô ấy?”
“Nhà bếp ở hướng kia. Anh muốn ăn thì vào nấu nhanh còn kịp.”
Thiệt tình đến cái này mà nó cũng đòi phân bì với vợ. Cái thằng con giời mãi không chịu lớn này.
“Tôi chưa bảo anh làm cái này cái kia đã là hay rồi đấy. Ở đấy mà so đo.”
Bị mẹ mắng vốn Khánh bực dọc uống hết chai nước để hạ hoả. Cũng may mà ba anh và mẹ vợ đã về nếu không chuyện cả người bị sưng lên là có thật. Không chấp nhận nổi Khánh cố gặng thêm một câu:
“Con có phải được mẹ nhặt ở thùng rác về không?”
“Không phải.” Câu trước làm Khánh sáng mắt lên như đèn pha. Chưa kịp vui thì đã bị tắt ngấm. Vế câu sau mẹ nói làm anh xịu mặt y đưa đám.
“Là bãi rác ở nɠɵạı thành. Anh muốn nhận người thân thì ra đấy.”
“…..”
Nghe đến đây Quân liền bật cười. Cái tên ấu trĩ này hắn ta hết chuyện để hỏi rồi sao? Hắn có phải là Phan Quân Khánh của ngày thường không đấy?
Nụ cười của Quân làm anh ngây ngốc nhìn. Sau bao ngày ủ rũ buồn phiền thì cô ấy cũng đã chịu vui vẻ mở miệng cười rồi. Con gái ấy mà chỉ cần trêu đùa vài câu là cô ấy đã có thể cười rồi. Vợ mình đúng là cười rất xinh đẹp.
Xử lý xong một đống công việc Khánh liền vội về phòng Quân. Cứ cảm thấy nhớ mùi hương trên người cô nên mới gắng hoàn thành công việc trước 12 giờ. Lẻn vào phòng rồi leo lên giường nằm xuống một bên Quân. Tay lật người cô về phía mình Khánh khẽ chạm môi mình lên trán cô. Gác cái đầu nho nhỏ lên cánh tay mình tựa làm gối, anh kéo cả người Quân dịch vào sát mình ôm chặt. Từng hơi thở đều đặn phà vào nhau Khánh không chịu được liền hôn lên chiếc môi xinh đẹp ấy. Quấn quýt chẳng chịu rời, những lúc cô ngủ ngoan như thế này anh mới tranh thủ động vào chứ bình thường thì không có dễ ăn tý nào.
Người sôi nổi như Quân ở nhà dưỡng bệnh thật bí bách. Cô nằng nặc đòi má Năm soạn sửa áo quần cho mình đi làm. Khánh phải cho cô ngồi chung một xe đến trụ sở. Hôm trước ông Hưng đã có nhắc rằng sau này Quân không được lái xe nữa. Anh bất đắc dĩ trở thành tài xế cho vợ đưa đón mỗi ngày.
Chuyện Khánh Quân mang thai cũng lọt vào hàng top bàn luận của chốn công sở. Nhiều người cho rằng hai vợ chồng này cơm chẳng lành canh chẳng ngọt ở công ty hoá ra để che mắt không bị tọc mạch soi mói. Về nhà mới đúng chính hiệu là đôi vợ chồng cực kỳ yêu thương nhau. Nhìn cái cách tổng giám đốc đưa đón, quan tâm, cưng chiều vợ như vậy đến đàn ông cũng còn ghen tị nói gì là đàn bà.
Chủ tịch còn lệnh ở bộ phận của Quân đang làm việc không được có vật nhọn. Các góc bàn nhọn hoắt phải bọc mυ"ŧ an toàn. Không được để cô làm việc nặng nhọc, không gây áp lực công việc cho cô ấy.
Mọi người nghe xong ai nấy cũng phải trầm trồ. Chắc Khánh Quân kiếp trước sống để đức nên kiếp này mới được gả vào một gia đình quyền quý lại được cưng chiều đến như vậy.
Ai ai gặp cô cũng mỉm cười chúc mừng rồi nhìn vào phần bụng của cô. Ở nơi đấy đang chứa người thừa kế tiếp theo nữa của WL. ŧıểυ tổ tông này chưa ra đời nhưng cũng quyền lực không kém gì ba mẹ nó. Dân thường như bọn họ làm sao dám đụng vào. Tương lai rồi cũng đè đầu cưỡi cổ người ta thôi.
“Đấy thế mà chị cứ giấu em. Em nghi lắm mà. Nhìn là biết trong bụng chị giấu hạt vừng đang ngày một lớn lên.”
“Con bé này. Vừa đến đã trêu chị rồi.”
“Công nhận là vợ chồng chị hạnh phúc thực sự a. Bọn chị định sinh bao nhiêu đứa đấy? Với tài chính và khả năng của nhà họ Phan như vậy thì một đội bóng cũng chẳng có vấn đề gì.”
“Mày định bảo chị ở nhà làm gà mái hả?”
“Hì hì em không có ý đó.”
“Thôi không nói nữa. Nghỉ có 3 ngày công việc chất đống đó kìa. Để chỉ xem qua một lượt toàn bộ.”
Quân không muốn bàn luận hơn nữa. Vì càng nói mọi người lại càng nhắc đến tên đàn ông thối tha kia trước mặt cô. Lại còn khen hắn đủ điều nữa chứ. Chỉ có người trong cuộc như cô mới biết mặt xấu xa của hắn được che đậy kĩ càng bởi lớp mặt nạ đẹp trai ấy.
Mấy ngày bận ở nhà trông chừng Quân mà công việc trì trệ cả một khối. Trong lòng vẫn lo sợ một điều rằng vì ghét mình mà cô ấy không muốn giữ lại đứa bé. Thái độ lạnh nhạt không mảy may đến những lần mình đang quan tâm cô làm Khánh thấp thỏm không yên. Anh thật sự rất sợ chuyện đấy sẽ xảy ra.
Lại nghĩ đến chuyện kẻ tống tiền mình đột nhiên biến mất và không liên lạc làm Khánh có chút hiếu kỳ. Rốt cuộc hắn ta gửi những bức ảnh đó là có mục đích gì. Một người bạn của Thiên Vũ làm bên an ninh mạng cho biết miền IP email nặc danh ấy là ở nước ngoài. Căn bản không có manh mối để điều tra. Đành chấp nhận cho nó trôi vào dĩ vãng. Cũng phải cảm ơn hắn nếu không có kẻ đó chắc anh sẽ không đi tìm Quân chất vấn. Và bản thân cũng chẳng biết đến khi nào mới biết được việc cô có thai với mình.
Chuyện con dâu của chủ tịch đang mang trong mình đứa cháu đầu tiên và là người kế vị tiếp theo gây xôn xao cả trong lẫn ngoài WL. Cả sáng nay chiếc điện thoại nóng ran khi nhận các cuộc gọi chúc mừng của bạn bè người thân.
Chuông lại reo, Khánh chưa vội bắt máy. Nhìn sơ qua là biết Hoàng Thiên Vũ đang gọi. Đến khi còn vài giây sẽ ngắt máy lúc này Khánh mới chịu trượt màn hình sang.
“Nghe nói cậu sắp lên chức rồi à?”
Khánh “ờ” khẽ. Đang còn phê duyệt hồ sơ nên không chú tâm vào việc nói chuyện với Hoàng Thiên Vũ.
“Được lắm Phan Quân Khánh. Ông đây còn chưa có người yêu mà cậu đã lên chức rồi. Thằng gà mờ như cậu vậy mà một phát là trúng luôn à? Lâu nay tôi đánh giá thấp cậu rồi. Đám cưới cậu tôi chọn đồ sơ sinh làm quà quả là không sai.”
“Nói xong chưa?”
“Sao thế? Sợ cô ấy theo người khác nên gạo nấu thành cháo rồi à? Cậu cũng biết tức thời đấy chứ nhỉ?”
“Thế rốt cuộc cậu gọi điện cho tôi để nói về chuyện này thôi à?”
“Chứ cậu muốn nói chuyện gì? Khi nào sinh thì cho tôi làm cha nuôi của con cậu nhé.”
“Tôi còn sống sờ sờ đây cần gì phải nhận cha nuôi. Muốn có thì lấy vợ đi.”
“Keo kiệt. Bây giờ vợ con đề huề rồi nên xem thường bạn bè chứ gì?”
“Cậu còn định sống như thế đến bao giờ?”
Phan Quân Khánh đến giờ vẫn không hiểu nổi bạn mình. Với điều kiện và gia thế của Hoàng Thiên Vũ tại sao lại không tìm hiểu một mối quan hệ thật nghiêm túc. Con ngựa bất kham rong ruổi trên thảo nguyên rồi cũng sẽ phải dừng lại vì mỏi chân. Chẳng lẽ hắn ta định như vậy mãi sao? Lúc nào cũng ngâm mình trong mấy thú vui không bền vững ấy.
Nhìn đồng hồ bây giờ đã sắp tới giờ cơm trưa Khánh bảo cô thư ký đặt hai phần cơm theo khẩu vị của Quân. Không biết khẩu vị của cô là như nào đành gọi cho má Năm hỏi. Thư ký Phương ghi lại toàn bộ rồi đi đến một nhà hàng để chọn món ngay. Vừa đi cô vừa cười.
Đúng là chân lý mãi trường tồn. Đàn ông khi đã có vợ có con rồi sẽ thay đổi. Một người trong nóng ngoài lạnh như sếp mình chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác. Bây giờ lại thay đổi quan điểm suy nghĩ và có trách nhiệm hơn. Sáng ra vừa đến công ty đã lệnh tất cả nhân viên làm việc không được ồn ào nữa. Một lúc lại bảo cô đến phòng làm việc của Quân quan sát. Sếp mình từ lúc biết sắp sửa làm cha thần hồn cứ trên không trung, chẳng tập trung vào công việc. Cứ ngồi trong văn phòng lâu lâu lại cười như tên khùng. Trên màn hình máy tính thì toàn mấy trang web dạy về cách chăm sóc vợ bầu và trẻ sơ sinh. Đi làm thì về rất đúng giờ.
Khánh Quân quả rất biết cách dạy bảo chồng con.
Biết rõ nếu để người của mình sang phòng làm việc gọi Quân ăn cơm. Cô ấy nhất định sẽ không đi. Khánh tự mình đi đến bộ phận kinh doanh nước ngoài tìm cô. Quân không thích nhưng nhìn cái mặt nhăn như khỉ ăn ớt của ai kia thế là đành theo hắn về phòng Tổng giám đốc.
Đặt khay thức ăn xuống trước mặt cô đồng thời đưa chiếc nĩa inox. Thấy cô cứ chăm chăm vào những món trên khay và khó chịu. Khánh liền cằn nhằn:
“Không muốn ăn cũng phải ăn. Chẳng lẽ lại để con đói?”
Xiên một con tôm đã bóc vỏ vào nĩa đưa cho Quân. Khánh nói tiếp:
“Muốn tự ăn hay là để tôi đút?”
Thật không quen với biểu hiện này của hắn chút nào. Ánh mắt nhìn cô có vẻ dịu dàng hơn, không còn quát tháo như trước nữa. Nhận lấy nó Quân đành cho lên miệng mà cắn nhai. Cúi thấp đầu để ăn Quân muốn che khuôn mặt không tự nhiên của mình trước thái độ bất thường của Phan Quân Khánh.
Lý do được hắn đặc cách lấy thức ăn cho thì cô cũng biết là gì. Con hắn đang nằm trong bụng cô nên mới được hưởng sự quan tâm đặc biệt này. Không còn vẻ hống hách bạo chúa nữa thay vào đó là ân cần vẻ mặt hiền hoà hơn rất nhiều.
Hai chân vắt chéo ngồi trên chiếc ghế anh dõi theo chuyển động của chiếc nĩa. Để ý rằng cô chỉ lấy mấy miếng bông cải xanh, vài miếng thịt và chậm rãi như mèo con đang ăn. Cảm thấy sốt ruột Khánh liền dùng nĩa của mình xiên một miếng thịt bò nhét vào miệng cô tiếp tục cằn nhằn:
“Ăn nhanh. Cô muốn con tôi không đủ chất dinh dưỡng sao?”
Quân cảm thấy cả người nóng bừng dù trong phòng đã bật máy lạnh. Hành động của Khánh làm mặt cô đỏ hẳn, hai mang tai cũng bắt đầu ửng lên rồi. Trong lòng có chút xao động, tim đập liên hồi. Quân bất giác tự hỏi mình đang bị sao thế. Loại cảm giác rung động trước một người khác giới hình như đã lâu giờ mới xuất hiện. Trong phòng chỉ có hai người họ nên cô càng lúng túng hơn. Nhìn cử chỉ của Quân như vậy Khánh liền bật cười. Vẻ đanh đá thường ngày đã biến mất. Trước mắt anh là cô vợ đầy khép nép ngại ngùng không còn trừng mắt cãi cọ với anh nữa.
Dùng nĩa để lấy những đồ ăn trên khay Khánh bây giờ mới bắt đầu dùng bữa. Cưới nhau đã được nửa năm nhưng dạo gần đây mới có dịp ăn cùng nhau. Bữa cơm diễn ra trong im ắng. Chật vật mãi cũng xong Quân muốn lập tức về phòng làm việc nhưng Khánh đã níu lại và bắt cô ngủ ở trong phòng nghỉ của mình. Cứ lấy lý do là vì con mà giữ chân cô lại. Dù có phản đối cũng phải buộc lòng nghe theo.
Quân cảm thấy mình không còn bài xích Khánh nữa thay vào đó còn rất ngạc nhiên trước tính tình quay ngoắt 180 độ của anh.
Chẳng lẽ lại định vì con mà làm thê nô phục vụ cô?