Hai vạch đỏ tươi hiện rõ trên chiếc que thử thai Quân vừa mua ở một cửa hàng. Cô không dám tin liền sợ sệt thử một que nữa nhưng rốt cuộc vẫn là hai vạch. Thật sự đã mang thai sao? Là con của mình và Phan Quân Khánh.
Ngồi thẫn thờ trong nhà vệ sinh Quân không nhấc nổi thân mình để ra ngoài. Ôm đầu gục xuống cô vẫn không thể nào tin được chuyện này. Rõ ràng cô đã uống thuốc tránh thai. Xác xuất mang thai là rất thấp vậy tại sao vận trúng vào người mình chứ?
Vày đầu bứt tóc Quân chẳng biết phải làm gì để cân bằng trạng thái sau cú sốc này. Chỉ còn chưa tới nửa năm sẽ ly hôn hơn nữa hắn ta đã có người để yêu. Cô và đứa bé sẽ phải như thế nào?
Mình không chấp nhận chuyện này. Phải đến bệnh viện để kiểm tra thêm lần nữa.
Bật người dậy Quân liền ra bên ngoài rồi xuống cửa bắt chiếc taxi đi đến bệnh viện để khám cho chắc. Chẳng còn tâm trí để mà lái xe nên đành vẫy một chiếc taxi màu xanh rồi ngồi vào trong.
Nhìn y tá đang lấy máu từ ven tay qua kim tiêm cho vào ống nhựa. Quân thầm cầu nguyện đây chỉ là sai sót của que thử thai. Ngồi đợi trước cửa phòng nhìn thấy những cặp vợ chồng đến đây để khám thai hay đưa vợ đi sinh liền cảm thấy thương thân mình thua kém họ.
Cô có chồng lại còn là đại gia thì đã làm sao?
Bản thân chẳng nhận được một đặc ân nào hết ngoài những trận cãi vã những câu nói khinh thường sỉ nhục đến nhói tim. Không mong hắn hiểu càng không mong hắn sẽ quan tâm mình. Thứ duy nhất là Quân mong mỏi là nhanh chóng ly hôn và thoát khỏi con người Phan Quân Khánh. Nhưng rốt cuộc ông trời sao lại đối xử với cô như vậy. Sao cứ muốn hai người buộc chung vào nhau dù không hề có chút tình cảm nào.
Cầm trên tay phiếu kết quả xét nghiệm beta hGC với hai chữ dương tính in rõ trên mặt giấy Quân không giấu được vẻ thất vọng, lo lắng không yên.
“Mức beta hGC là 25mIU/ml. Chúc mừng cô gái. Cô mang thai đã được 5 tuần rồi.”
Tiếng bác sĩ vui vẻ nói rõ bên tai. Quân run rẩy người đứng không vững liền bám vào chiếc ghế ngồi xuống. Không đây chỉ là mơ. Chắc chắn là mơ. Quân thử véo má mình để cố nghiệm xem có phải mình đang ngủ hay không. Cảm nhận từng thớ thịt trên da mặt đang đau thì cô mới sụp đổ hoàn toàn.
Khuôn mặt thất thần khiến vị bác sĩ hơi ngạc nhiên:
“Lần đầu mang thai nên tâm trạng lo lắng sao?”
Không biết mở miệng như thế nào. Quân ngồi bất động, đầu cứ đang nghĩ đến những chuyện liên quan đến cục thịt trong bụng mình. Phải đến chục giây sau cô mới hoàn hồn miệng lắp bắp:
“Bác sĩ. Tôi…tôi muốn hỏi anh một vấn đề.”
“Vâng. Cô cứ nói đi.”
“Tôi đã uống thuốc tránh thai nhưng tại sao vẫn dính?”
“Hai vợ chồng đang kế hoạch sao?”
Anh ta mở mắt kinh ngạc rồi nói tiếp:
“Nếu vẫn có bầu khi uống thuốc tránh thai thì nguyên nhân rất có thể là do cô uống thuốc không đủ, không đúng cách, thuốc không đảm bảo hoặc giảm và mất tác dụng do hết hạn hay tương tác với thuốc khác. Hoặc là quá lạm dụng thuốc sử dụng quá hai lần trong một tháng. Tỷ lệ ngừa thai của thuốc không hoàn toàn là 100%. Cố dùng biện pháp mà vẫn có chứng tỏ đứa bé này rất có duyên với hai vợ chồng cô.”
Từng câu từng chữ như bài văn giảng cho Quân hiểu. Cô không rõ tâm trạng lúc này là gì. Buồn vui pha lẫn hồi hộp, pha lẫn hoang mang lo âu. Đứa con không phải kết tinh vì tình yêu cứ thế mà đến với cô. Con của Phan Quân Khánh liệu hắn có chấp nhận không? Sau khi thấy cô đã uống thuốc.
Thấy cô gái không nói gì bác sĩ liền nói thêm:
“2 tuần sau cô đến đây để siêu âm lần đầu để xác định phôi thai có phát triển ổn định hay không. Những thực phẩm cần kiêng kị trong tam cá nguyệt đầu tôi đã liệt kê ra ở đây. Cô chú ý phải tuân thủ để đảm bảo sức khoẻ cho thai nhi nhé.”
Như người mất hồn giọng bác sĩ qua tai lại thành tiếng ù ù như máy. Bất giác đứng dậy Quân chào anh ta rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Bây giờ cô đang rất hỗn loạn không biết làm như thế nào. Nếu giữ lại nhiều thứ sẽ khó lường trước. Cuộc sống của nó khi sinh ra cũng không dễ dàng gì khi ba mẹ cũng ly hôn. Còn nếu bỏ thì cô không đành lòng. Nó cũng là một phần máu thịt của cô là sinh linh vô tội không thể nhẫn tâm phá bỏ được. Còn chưa kể nếu để ba mẹ biết được thì không biết phải giải thích như thế nào. Nó là máu mủ của nhà họ Phan. Người nhà họ Phan có quyền được biết đến đứa cháu đang ngày một lớn lên trong bụng cô.
Sờ nhẹ lên bụng mình Quân khẽ run run. Thì ra cảm giác sắp được làm mẹ xúc động như vậy sao? Cùng chung một cơ thể cùng chung một dòng máu đó là một loại cảm giác rất khó tả thành lời. Nhưng kèm theo đó là lo lắng sợ hãi. Một mớ hỗn độn trong đầu cô tạm thời chọn cách giấu kín chuyện này để suy nghĩ kỹ. Chưa thể để Phan Quân Khánh biết đến sự tồn tại của nó. Cô cũng khó xác định được phản ứng của hắn như thế nào nên cứ im lặng trước đã. Về nhà, cất kết quả xét nghiệm vào ngăn bàn Quân cứ như người trên mây. Đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua nhưng vẫn không thể tin. Má Năm gọi xuống ăn cơm tối nhưng cô chả có khẩu vị. Sực nhớ đến trong bụng mình Quân mới bật người dậy.
Cô có thể đói nhưng đứa bé thì không.
Nhìn lại danh sách những thực phẩm kiêng kị không được ăn trong 3 tháng đầu Quân cố nhớ kỹ chúng. Bữa ăn thịnh soạn được tranh trí đầy màu sắc nhưng không thể làm cô ngon miệng. Cô lựa những thứ không ăn được gạt sang một bên chỉ chăm lên dĩa thịt gà áp chảo măng tây. Dĩa tôm cuộn thịt xông khói mà cô thích ăn bày trước mặt Quân cũng không đụng đến.
Má Năm hơi ngạc nhiên vì hôm nay Quân rất lạ. Những món bà nấu cô đều thích và ăn rất ngon miệng. Bỗng nay lại gạt hết cả sang một bên thế kia. Bà liền hỏi:
“Mợ chủ hôm nay ít vậy? Đều là những món mợ chủ thích ăn. Nay lại không đụng một miếng nào cả.”
Chột dạ, Quân ngập ngừng nói:
“Con.. con hôm nay không có khẩu vị nên chẳng muốn ăn.”
“Mợ phải ăn nhiều vào. Như thế mới có sức khoẻ mà sinh con chứ.”
Dừng đũa khi nghe đến hai chữ sinh con. Mọi người xung quanh đều muốn như vậy sao?
Đặt đũa xuống bàn rồi rồi nói nhỏ rằng mình ăn xong cần về phòng nghỉ ngơi Quân nhẹ nhàng đứng dậy rồi sải chân đi. Bác sĩ cũng căn dặn trong thời gian này không được hoạt động mạnh nếu không sẽ dễ bị động thai.
Ôm bụng nằm xuống giường Quân thở dài từng tiếng. Tay sờ sờ lên chiếc bụng nhỏ của mình cô khẽ nói:
“Mẹ xin lỗi khi chưa đủ tâm lý sẵn sàng để chấp nhận sự tồn tại của con.”
Giọt nước mắt chẳng thể kìm cứ thế tuôn trên chảy trên khuôn mặt xinh đẹp. Đứa bé nó có tội tình gì mà xuất hiện trong cơ thể cô. Nó tại sao lại là con của Phan Quân Khánh? Chỉ vì nhu cầu thể xác của cha mẹ mà sau này nó có thể không nhận được tình yêu thương từ ba ruột.
Đôi mắt đỏ hoe, Quân khóc thút thít như một đứa trẻ. Đã bao lâu rồi không khóc cô cũng chẳng nhớ nữa. Nhưng bây giờ tâm trạng cực kì tồi tệ. Tự luôn cho mình là kẻ mạnh mẽ, cứ ngỡ mình đã có thể sống một cuộc sống bình thường nhưng từ lúc gặp Phan Quân Khánh mọi thứ trở nên lộn xộn. Buồn và khóc nhiều hơn.
Khoé môi mặn chát, chiếc gối đã ướt đẫm màu nước. Quân muốn quên chuyện hôm nay để ngủ một giấc thật say.
Trợ lý Linh nhắn tin hỏi tình hình Quân trả lời rằng mình bị đau dạ dày nên mới có triệu chứng như vậy. Cô chưa muốn cho ai biết chuyện này cả.
Qua một đêm khóc ròng khóc rã và nghĩ kỹ càng thì Quân cũng quyết định sẽ giữ đứa bé lại. Sau này làm mẹ đơn thân cũng không có gì khó. Tài chính đủ mạnh cô sẽ đưa nó ra nước ngoài sống. Bản thân sẽ làm tất cả những gì có thể để đứa bé này sống trong bình an khoẻ mạnh.
Để ý và quan sát cả tuần thấy Quân đổi khẩu vị, không đụng đến một số món cô hay ăn. Lại còn có vẻ u uất suốt ngày nhốt trong phòng làm má Năm không khỏi lo lắng. Mợ chủ đang có muộn phiền sao?
Vì cố giấu tất cả mọi người nên Quân không để lọ bất kì sơ hở nào. Cô không mặc giày cao gót nữa mà thay vào đấy là những đôi dép đế mềm thấp lè tè. Tranh điểm cũng nhạt đi, bước chân nhẹ nhàng không còn vồ vập như trước nữa.
Tam cá nguyệt đầu cơ thể thay đổi khiến Quân trở nên mệt mỏi đau lưng. Tâm trạng cũng thấy thường dễ cáu gắt hơn. Nhiều nhân viên trong phòng không khỏi ngạc nhiên khi sếp mình xưa nay luôn nhẹ nhàng và không dễ gì trút giận vô cớ. Nhưng mấy hôm nay thái độ của sếp thay đổi đột ngột làm mọi người cũng phải tụm năm tụm bảy bàn tán rằng có phải hai vợ chồng nhà cô lại có chuyện.
Nghe má Năm kể lại mọi thứ về Quân, Khánh cứ suy nghĩ mãi rốt cuộc vì sao cô lại thay đổi tính khí như vậy. Ở công ty anh cũng nghe có mấy lời đồn đại rằng dạo này Quân nóng lạnh bất thường. Dễ dàng vui vẻ và cũng dễ dàng cáu gắt với tất cả mọi người. Từ cái hôm sinh nhật ba anh đến giờ hai người không nói với nhau một câu nào ra hồn. Hay chính xác là từ hôm cãi vã đến nay họ hầu như chiến tranh lạnh trên mọi chiến tuyến.
Bất ngờ thấy Phan Quân Khánh đang ngồi trên sofa ở phòng khách Quân chẳng thèm ngó ngàng đến hắn chỉ lướt qua như không có gì trước mắt. Tâm trạng chùng xuống Quân hơi cúi đầu cố bước để khuất mắt cái tên ngông cuồng lúc nào cũng tự cho mình là đúng này.
Hắn là cái quái gì mà lúc nào cũng kiếm chuyện với cô. Lại còn được ưu ái làm cha của con cô nữa chứ.
Sờ lên chiếc bụng còn đang phẳng lì của mình Quân lo nếu nó càng ngày càng lớn thì không biết lựa lời nói với hắn thế nào. Hắn sẽ ngạc nhiên vui mừng hay lạnh lùng bắt cô bỏ nó đi.
Nó cũng là con cô. Mình đã cố giữ nó lại thì không có chuyện để người khác làm tổn thương đến con. Tuyệt đối không thể.
Biết Quân đang cố ý tránh mình Khánh liền với đầu theo để nhìn. Không chịu được khi vợ chả liếc mình lấy một cái anh định cất tiếng mở lời. Nhưng nghĩ gì trong đầu rồi lại chọn cách im lặng.
Tại sao mình lại mở miệng trước chứ? Là cô ấy sai rành rành như vậy. Lại còn cố chấp và thích chọc giận mình làm gì? Mình tuyệt đối sẽ không nhượng bộ đâu.
Nghe tiếng bước chân và bóng hắn lướt qua cửa Quân liền suy nghĩ đủ thứ. Giữa hắn và cô đã có một sinh linh bé nhỏ mà hắn không hề biết. Hay là bây giờ nói chuyện với hắn để tìm cách giải quyết. Giấu mãi cũng không được.
Suy đi tính lại bây giờ còn chưa nói chuyện rõ ràng, lại còn đang trong thế bất hoà thì sao cô dám nói cho Phan Quân Khánh biết được.