Từng tiếng rõ mồn một bên tai như chuông đánh. Giây phút này cô cảm nhận tim mình như vừa rơi xuống. Ưu phiền bấy lâu đã bị cuốn đi thay vào đó là từng cung bậc cảm xúc ngạc nhiên hồi hộp, hân hoan, và không thể tin được.
Hắn thích mình? Hắn có tình cảm nam nữ với mình ư?
Lồng ngực đập mạnh hơn bình thường và cô sắp không thở nổi. Đôi mắt long lanh nhìn vào kẻ vừa thốt những lời tỏ tình ấy. Hai mí mắt liên tục chạm vào nhau.
Có phải mình nghe nhầm hay không?
“Anh…đang nói cái gì vậy?”
“Anh nói là anh thích em. Anh thích Nguyễn Trần Khánh Quân.”
Vậy là mình đã không nghe lầm. Hắn đang tỏ tình với mình. Tim cứ phải nói là nhảy bần bật và như thể nó đã thuộc về Phan Quân Khánh rồi.
Nhưng sao đến đây trong lòng cô xen kẽ hạnh phúc và thấp thỏm rằng mọi thứ chỉ là mơ. Chẳng thể rõ ràng. Khẽ đưa tay lên sờ vào mặt Khánh, cô bỗng nhiên véo mạnh nó để xem có là thực hay là tưởng tượng.
“A đau…đau.”
Nghe tiếng la của tên to con ấy Quân choàng tỉnh hẳn. Đồng tử co giãn liên tục. Đã từng dao động bởi hắn, con tim lỗi nhịp vì hắn nhưng cô lại cứ chỉ nhận được sự quan tâm bởi thứ gọi là trách nhiệm. Điều này đã khiến cô buồn phiền và mệt mỏi khi cứ giữ trong lòng đoạn tình cảm này. Rồi bao chuyện đau lòng xảy đến bởi người thương của hắn gây ra. Hy vọng rồi thất vọng. Đến giờ khi quyết định dừng lại thì hắn lại chủ động theo sau lưng cô, quan tâm lo lắng và thể hiện tình cảm.
Đáng nhẽ là phải vui đến nhảy cẫng chân lên khi tình cảm được đáp lại. mình đã mong đợi điều này từ rất lâu. Nhưng sao….
Muốn buông tay thì nó lại đến. Có phải ông trời lại muốn trêu đùa mình nữa hay không?
Nhanh chóng gạt những suy nghĩ qua một bên Quân nhàn nhạt nói:
“Nhưng tôi không thích anh. Càng không có hứng thú để thích anh.”
Cô không muốn cuộc sống bị xáo trộn thêm nữa.
“Anh không tin.”
Khánh lắc đầu chối bỏ. Anh chắc chắn rằng cô ấy cũng có tình cảm với mình.
Quân cương quyết nói: “Tôi không đùa.”
Thái độ nghiêm túc và gương mặt không để lộ sự dối trá.
“Vậy anh sẽ làm cho em có hứng thú với anh. Mỗi ngày nhìn anh một ít là em thích ngay.”
“….”
Mồm miệng phải nói là văn vở biết tán tỉnh hơn nhiều. Quân không nói lại hắn nữa rồi. Đứng ở đây đôi co cũng không phải là cách. Có khi lại đụng vào lòng tự ái của hắn khi bị mình từ chối như vậy. Cô liền đẩy mạnh Khánh ra rồi tháo chạy. 36 kế chuồn là tốt nhất, chạy trốn khỏi thực tại.
Nhưng ai bảo chân cô lại ngắn hơn chân hắn cơ chứ. Có muốn chạy cũng chạy không thoát. Màn rượt đuổi của đôi vợ chồng trẻ con này khiến người đi đường cũng phải nhìn theo. Thoạt nhìn như con cá lớn đang rượt bắt con loi choi.
Định chui vào cái công viên bên đường để núp lùm cây nhưng vẫn là bị túm cổ áo lại.
“Đồ dở hơi!”
“Anh…đuổi theo tôi làm gì?”
“Không đuổi, để em chạy theo thằng khác à?”
Mồ hôi nhễ nhại ướt hết áo cả người Quân thở đứt ra hơi, mệt đến mức cũng chẳng thể đáp lại hắn.
Ngồi bệt hẳn xuống vỉa hè để nghỉ, tiện tay cô cởi chiếc giày ra rồi ném về phía hắn.
“Đồ điên. Bà m* nó. Rảnh như vậy thì sao không ký vào đơn đi. Còn lì cái mặt ra.”
Ít khi Quân văng tục nhiều lần như thế trong một ngày. Mà không chửi không được. Ai bảo hắn cứ thích làm cô nổi nóng.
“Bà xã bớt giận. Hạ hoả. Hạ hoả.”
Ngắt chiếc lá to hơn bàn tay từ cây trồng trên vỉa hè Khánh phe phẩy nó liên tục để tạo gió làm mát cho Quân. Giờ chỉ có đứng bên hầu hạ công chúa bằng mấy việc nhỏ nhặt may ra nàng mới bớt giận được.
“Lại còn bẻ ngắt, phá hoại cây xanh nữa. Anh có học môn Giáo dục công dân không đấy?”
Một khi đã ghét thì đến thở thôi cũng không ưa nổi. Bắt bẻ từng thứ một.
Nhưng không sao. Vợ là nhất. Vợ nói gì cũng đúng.
Khánh chỉ bật cười khi nhìn thấy khuôn mặt như muốn hờn dỗi cả thế giới của vợ. Lúc giận cũng đáng yêu gớm.
Còn chiếc giày đang đi ở chân trái Quân cũng cởi nốt để ném vào cái mặt trơ tráo kia. Ấy thế mà hắn lại đoán được sắp bị cô phi giày vào người liền nhảy phốc lùi ra phía sau. Chiếc giày bay lệch hướng nhắm tới liền văng ra lòng đường bị xe oto cán qua bẹp dí. Hắn lại còn trêu.
“Đấy. Giờ không có giày để mang. Anh cõng vợ về nhà nhé.”
“Bà đây chưa bị què.”
Đứng phắt dậy rồi đi tới nhặt chiếc giày đang nằm một bên chân hắn lên. Quân liếc xéo một cái rồi quay người đi. Cầm chặt chiếc giày trên tay coi như là ‘đồ phòng vệ’. Hắn mà càn bậy nữa thì ăn vào mặt.
Ánh chiều tà rọi xuống in rõ bóng hai người đang bước trên vỉa hè. Thi thoảng ngoảnh đầu lại ngó cái đuôi sau lưng mình Quân lại giơ chiếc giày lên chỉ về phía hắn cảnh cáo rằng đừng có đi theo cô nữa. Tuy vậy cái bộ mặt câng câng trơ tráo lại bày ra thậm chí còn lè lưỡi trêu tức làm Quân muốn hộc cả máu.
Ném chiếc giày bay về hướng cái đuôi cao mét tám tư kia. Quân quát to:
“Cấm đi theo tôi.”
“Ơ, đường này em góp vốn xây dựng à? Lúc nào thế? Dự án mấy trăm tỷ vậy?”
“Trả lời đúng thì còn đuổi được chứ không thì đừng cấm anh quay lại lấy xe.”
“….”
Thật đúng là không thể đấu võ miệng với cái tên suốt ngày bắt chẹt đối thủ trên thương trường và não luôn chất ứ ý tưởng đầu tư và số má.
Bỏ đi. Nói với hắn cũng chỉ công cốc.
Mặt dày hạ mình vẫn chẳng thể làm Quân xiêu lòng. Khánh lại bắt đầu quay về biện pháp cưỡng chế. Bất ngờ vụt đến ôm từ phía sau nhấc bổng Quân lên rồi chạy đi. Tốc độ phải nói là nhanh để cô ấy không kịp giãy giụa. Bị ôm bị nhấc bổng trên đường Quân đương nhiên có la hét, quẫy đạp. Nhưng với thể trọng của Quân và tốc độ của anh chả mấy chốc đã ném người vào trong xe.
Bị mắng như tát nước vào mặt đến thủng cả tai mà hắn vẫn xem như không. Âm thanh cao độ truyền vào tai Khánh cũng biến thành giai điệu du dương. Đến khi chán chê và khản cổ họng Quân mới dừng lại. Sau một hồi bị quát mắng Khánh mới dám lại gần, ngồi tựa đầu vào vai cô. Giọng khàn khản:
“Mình đừng cãi nhau nữa. Được không? Có vợ chồng nào mà một tuần 7 ngày đều cãi nhau đến 8 ngày như chúng ta đâu.”
“Chẳng phải do cái tính trẻ con và ngang ngược của anh à?”
“Anh biết là anh đã làm nhiều chuyện có lỗi với em. Xin em cho anh một cơ hội để sửa sai. Chúng mình cùng bắt đầu lại. Nhé?”
“Nếu anh còn tái phạm thì trời không dung đất không tha.”
Quân im lặng không trả lời, những lời của anh khiến trái tim cô co rút. Lúng túng không biết trả lời như thế nào. Ánh mắt Khánh nhìn cô tràn đầy sự yêu chiều khiến cô khó lòng mở miệng từ chối. Một Phan Quân Khánh ngang ngược phách lối, kiêu căng khó gần lại đang dịu dàng bày tỏ tất cả tình cảm với mình.
Nhưng cái số nó đã nhọ, dù chi li tính toán kỹ lưỡng để tiến hành một việc gì đấy thì cũng vẫn trật lất cả.
Vào mùa hè cơn mưa giông có thể ập đến bất cứ lúc nào. Đen đủi thay nó lại kéo đến vào lúc người nào đấy đang thề thốt.
Gió thổi mạnh, tiếng sấm bắt đầu vang rền. Mãi ngồi trong xe giằng co mà họ không để ý rằng mây đen đang kéo tới ùn ùn. Màu trời đang dần chuyển qua xám xịt như màu đêm.
Thấy vậy Quân liền giễu cợt:
“Đấy thấy chưa? Đến ông trời còn không tin lời anh. Phàm nhân như tôi đâu dám tin.”
Thề với chả thốt.
“….”
“Chết tiệt.” Khánh bất mãn chửi thề.
Số còn đen hơn cả mực. Làm chuyện gì cũng hỏng bét. Chắc chắn là xui xẻo nó ám cả đời mình rồi.
Cái mặt nhăn như khỉ ăn ớt lại trưng ra làm Quân cười ngặt nghẽo. Cô cười lớn từng tiếng làm Khánh xạm mặt. Bị vợ mỉa mai anh ức chế quát cô đừng cười mình nữa.
Đoàng… Tiếng sấm sét nổ ầm ầm. Tia chớp rạch ngang như muốn xé toạc bầu trời. Giật mình vì tiếng sét Quân vô thức bám chặt vào người Khánh. Áp tai mình vào lồng ngực anh để không phải nghe cái âm thanh quái quỷ ấy. Được đà Khánh liền lấn tới ôm chặt cô trong người.
Đợi tiếng sấm đã dừng Quân mới với tay đẩy người bên cạnh ra. Nhưng rồi nhận thức được tay mình đang chạm vào nơi không nên chạm cô liền đẩy mạnh Khánh ra. Biến sắc khi vô tình đánh thức thứ đang ngủ yên kia Quân đỏ mặt ngồi dịch ra xa thì bị anh kéo lại.
“Em còn muốn trốn khi đã châm ngòi tên lửa à?”
Bị đụng vào chỗ hiểm nếp nhăn trên trán Khánh gấp lại thành từng đường sát nhau.
“Vô lại. Anh không thể nói chuyện nghiêm túc được à?”
“Anh chỉ vô lại với mỗi Nguyễn Trần Khánh Quân thôi. Anh không nghiêm túc được là do em biết cách hành hạ anh.”
“Bây giờ cho em chọn đi. Một là tự mình dâng hiến hai là anh sẽ dùng biện pháp chế tài để răn đe lỗi lầm của em vừa gây ra.”
“Cút.”
Quân nhấc chân mình lên định đạp cho hắn một cái thì đã bị Khánh túm đúng vào cổ chân.
“Nhanh như thế đã đồng ý rồi hửm?”
Tên này hắn được sinh vào ngày giờ nào mà biến thái kinh vậy?
“Thả tay ra.”
“Không.”
“Có thả không?”
“Không là không.”
Nổi điên lên Quân liền dùng chân còn lại để tung cú cước vào người hắn để trừng phạt. Nhưng cô đâu biết là Khánh cũng đi học Judo rồi. Phản ứng rất là nhanh túm luôn cái chân dài còn lại đặt lên đùi mình, giữ chặt.
Đê tiện hơn là hắn lại còn dùng ngón tay của mình khều khều nhẹ ở lòng bàn chân cô đến nhột. Dây thần kinh xúc giác tập trung ở đấy bị tác động Quân liền rùng mình. Hai chân thi nhau chòi.
“Tên vô lại. Định thừa nước đục thả câu. Buông ra.”
“Sai rồi. Nếu anh mà thừa nước đục thả câu thì em còn rên to hơn nữa đấy!”
Hôm nay có lẽ Quân bị làm sao đấy? Chứ với cái kiểu bị chọc tức nãy giờ mà không tẩn hắn một trận là quá kỳ lạ.
“Sao trời không đánh chết anh đi!”
“Đánh chết anh rồi thì em làm quả phụ à?”
“Tôi lấy chồng khác.”
Nếu như những lần trước khi nghe đến mấy câu đại loại muốn cắt dây tơ hồng này thì Khánh sẽ lập tức nổi điên. Nhưng lần này thì không, thái độ của anh đã thay đổi. Lại còn vuốt ve ở gan chân cô, cười ranh mãnh.
“Anh biết là em không nỡ đâu!”
Vợ chồng người ta đang cố thể hiện tình cảm thì bị cắt ngang. Bên ngoài có một bảo vệ đội mưa ô đang cúi người gõ cửa kính để thông báo Khánh đỗ xe đúng sát vào vạch kẻ đường.
Thế là lại bị phá hỏng thêm một lần nữa. Tổng cộng ba lần trong một ngày làm gì cũng bét bát. Quá tam ba bận coi như việc tán vợ khả năng sẽ không thành công mất.
Ức chế, Khánh mở cửa di chuyển ra phía ghế lái rồi khởi động xe lái đi. Mặt mày bày ra một vẻ tức giận không tên.