Chỉ Vì Đi Vệ Sinh, Tôi Trở Thành Thây Ma???

Chương 8: Thây ma lật mình gọi là gì?

Trước Sau

break

Lục Sảng Sảng một mạch chạy thẳng về phòng chứa tủ đông.

Ngồi phịch xuống đất, thở dốc như vừa thoát khỏi kiếp nạn, vỗ vỗ n.g.ự.c trấn tĩnh.


“Chuyện gì vậy anh bạn? Nhận nhầm người à?”

Lục Sảng Sảng hỏi hệ thống.


【Không có!】

Dù chỉ là giọng điện tử, Lục Sảng Sảng vẫn nghe ra chút bi thương.


【Ta đến thế giới này là để trao cho vị con cưng của trời nhân hậu kia một món “bàn tay vàng” phù hợp.】

【Nhưng vì tận thế xảy ra, vị diện sụp đổ, năng lượng của ta cũng bị xé nát thành từng mảnh.】

【Trước khi đến đã định vị rồi, nên sau khi phân tán, năng lượng chủ chắc chắn sẽ tự tìm đến thân thể con cưng của trời.】


“Rồi sao nữa?”


【Bàn tay vàng bị biến chất rồi!

Ta chuẩn bị cho cô ấy khả năng “nhìn xuyên”.

Thế mà cô ấy ôm trọn toàn bộ năng lượng của ta… rồi trọng sinh!!!】


“Hả? Trọng sinh?”

Lục Sảng Sảng gãi đầu.


【Theo định nghĩa của chúng ta ở Tinh hệ Hệ thống thì cũng gọi là “dự đoán tương lai”.

Nhưng nữ chính phải trải qua cái c.h.ế.t một lần rồi mới quay lại điểm ban đầu.

Với nữ chính thì gọi là trọng sinh, còn với bọn ta thì là dự đoán tương lai.

Mà kích hoạt tính năng này thì tiêu hao cực lớn năng lượng hệ thống.】


Giờ Lục Sảng Sảng mới hiểu vì sao cửa phòng của Thẩm Tri Ý không bị phá.

Chắc chắn cô ấy biết trước tận thế sẽ đến nên đã gia cố từ trước.


“Ai g.i.ế.t nữ chính thế?”

Lục Sảng Sảng tò mò.

Lẽ ra nhân vật này chính là kiểu nữ phụ ác độc mới phải.


Hệ thống im lặng một lúc, bỗng hét lên một tiếng the thé:

【A! Má ơi!】


Lục Sảng Sảng: “?”


【Em gái cô!】


“Ý cậu là đang chửi tôi, hay là đang bảo người đó là em gái tôi?”

Lục Sảng Sảng hỏi.


【Là em gái cô g.i.ế.t đó!】

Hệ thống thét lên như chuột chũi.


Lục Sảng Sảng suýt vỗ tay khen.

“Ghê thật. Thế sao cậu không nhập vào nữ chính để giúp cô ấy phục hưng, báo thù các thứ?”


【Không được nữa rồi.

Sau khi trọng sinh, cô ấy g.i.ế.t quá nhiều người, từ trường không ổn định.】

【Nếu giờ ta nhập vào cơ thể cô ấy, ý thức của ta chắc chắn sẽ bị nghiền thành mảnh vụn.

Khả năng của ta cũng chẳng biết sẽ biến thành loại bàn tay vàng quái quỷ nào!】

【Đến lúc đó sẽ chẳng ai gửi tín hiệu cầu cứu về Chủ hệ thống, và vị diện này sẽ mãi mãi duy trì trạng thái tận thế.

Trừ khi một ngày nào đó Chủ hệ thống chợt nhớ ra ta, có thể sẽ phái người qua xem thử.】


“Xác c.h.ế.t cậu còn liên kết được, sao người sống lại không được?”

Lục Sảng Sảng càng tò mò hơn về lõi dữ liệu của hệ thống này.

Hệ thống gửi sang một biểu cảm khinh bỉ, giọng mỉa mai:

【Năng lượng để vào đầu một con thây ma đầu óc đơn giản thì chỉ như hạt cát thôi!】


“Ồ? Thế tức là sau này cậu chỉ có thể nhập vào mấy con thây ma đầu óc đơn giản?”

Lục Sảng Sảng lập tức bắt được trọng điểm.


Thây ma lật mình gọi là gì?

Thây ma lật mình!


【Về lý thuyết… là thế!

Nhưng em gái cô g.i.ế.t nữ chính mà! Cô ta là em gái cô đó!

Ta lại đi liên kết với chị gái của kẻ thù… ta thấy mình không còn trong sạch nữa!】


“Thế nào?

Cậu không biết là ba tôi chẳng thương, mẹ tôi chẳng yêu, em gái thì hãm hại, còn em trai thì chẳng biết tôi tồn tại à?”

Lục Sảng Sảng cạn lời.


【… Nghe cũng đúng, ha?】


“Khi nào Chủ hệ thống mới nhớ ra cậu?”

Lục Sảng Sảng tò mò hỏi.


Hệ thống thở dài, trong đầu Lục Sảng Sảng lại vang lên khúc nhạc buồn não nề:

【Hệ thống phục vụ cho Tinh hệ quản lý có hàng ngàn, hàng vạn.

Ta vừa mới được Chủ hệ thống tạo ra, phía trước đã có hơn mười ngàn hệ thống đang làm nhiệm vụ…

Ta cũng không biết khi nào Chủ hệ thống mới phát hiện không liên lạc được với ta…】


“…”

Lục Sảng Sảng móc từ trong n.g.ự.c ra mấy viên tinh hạch:

“Cho cậu này!

Vốn định tự mình lén tích trữ, đợi sau khi thành người sẽ điên cuồng hấp thụ.

Nhưng thấy cậu tội nghiệp quá, cho hết đây.”


【Tốt quá!】

Hệ thống cũng chẳng khách sáo, vừa dứt lời thì tinh hạch trong tay Lục Sảng Sảng đã biến mất.


【Ừm… vị năng lượng này… tầm nhìn của ta mở rộng hẳn ra…

Không ổn rồi, ký chủ, có người đến, cô mau trốn đi!】


Lục Sảng Sảng lập tức chui tọt vào nhà vệ sinh, thầm mừng vì đã kịp cho hệ thống ăn tinh hạch.

Quả nhiên, chẳng mấy chốc, bên ngoài vang lên hai tiếng bước chân rất khẽ.

Đối phương rõ ràng có mục tiêu, thẳng tiến về phía phòng 1302 nơi Lục Sảng Sảng đang ở.


Cô áp sát khung cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Tiếng một nam một nữ vang lên từ phòng khách.


“Con nhỏ này sao mà khó g.i.ế.t thế.

Chết tiệt, trời mãi chẳng sáng, mấy con quái này ngày càng khó đối phó!”

Giọng người đàn ông u ám, nói như nghiến răng nghiến lợi.


Một giọng nữ ngọt ngào vang lên:

“Anh Minh Viễn, mình về đi.

Lỡ lát nữa đám quái kia lại đến thì phiền lắm.”


“Đừng sợ, Kiều Kiều.

Anh đã dùng flycam dụ chúng đi rồi.

Đợi lát nữa Lão Quỷ bọn họ đến, lần này tám người bọn anh, không tin là không phá nổi cánh cửa này!”


Lục Sảng Sảng thầm nghĩ, hai kẻ này chắc chắn đang nói về Thẩm Tri Ý.

“Này hệ thống, cậu có thể mở cho tôi khả năng nhìn xuyên được không?”

Lục Sảng Sảng tò mò muốn biết rốt cuộc ngoài kia là ai.


Hệ thống từng nói Thẩm Tri Ý kiếp trước c.h.ế.t dưới tay em gái cô, mà em gái ấy tên là Lục Kiều Kiều.

Kết hợp với cái tên vừa nghe trong cuộc trò chuyện.

Lục Sảng Sảng khó mà không nghi ngờ rằng người con gái ngoài kia chính là em gái mình.


Dù đã nhiều năm không gặp, Lục Sảng Sảng vẫn chẳng quên được tội ác năm xưa của Lục Kiều Kiều.


Ngày đó, cha cô đón cô về thành phố A ở một thời gian, thậm chí còn làm thủ tục cho cô chuyển trường.

Thế nhưng ngay ngày đầu tiên đi học, Lục Kiều Kiều đã nhét điện thoại của cô giáo vào ngăn bàn của cô để hãm hại.


Dù cô đã ra sức giải thích, nhưng vẫn chẳng ai tin lời cô.

Cho dù sau đó Lục Sảng Sảng chứng minh được mình không có thời gian gây án, bạn bè vẫn xa lánh, còn thầy cô thì khinh ghét.


Sau đó, Lục Kiều Kiều càng quá quắt hơn, thường xuyên tự gây thương tích cho bản thân.

Rồi về nhà tỏ vẻ “không trách chị” với giọng điệu trà xanh.

Cộng thêm mẹ kế thổi gió thêm dầu, khiến Lục Sảng Sảng bị đánh không biết bao nhiêu trận.

Cuối cùng, Lục Kiều Kiều nhân lúc cha không có nhà đã thẳng tay đuổi cô ra đường.


Vốn dĩ Lục Sảng Sảng cũng chẳng thể ở lại nữa, cha cô cũng không hề tìm kiếm.

Thế là cô dứt khoát bỏ học, tự mình kiếm sống.

Sau này cô mới biết, Lục Kiều Kiều đã nói với cha rằng cô đã bỏ trốn cùng một “thanh niên ăn chơi”, vì vậy cha cô chưa từng đi tìm.


【Ký chủ, đừng buồn…】

Hệ thống an ủi.


Lục Sảng Sảng:

“??? Sao cậu biết tôi đang nghĩ gì?”


Hệ thống thản nhiên:

【Thì ta mới nâng cấp mà~】


“Khi nào tôi mới có thể mở miệng nói chuyện?”

Lục Sảng Sảng hỏi.


【Thu thêm vài viên tinh hạch nữa!】


“Được rồi… Ngoài kia có phải là Lục Kiều Kiều không?”

Lục Sảng Sảng vẫn là quan tâm nhất cái vấn đề này.


【Đúng đó. Nhưng ký chủ đừng buồn, có nhân tất có quả.

Kiếp trước khi cô còn là… một con lừa, vì ăn vụng rau chuyển vào cung, đúng lúc hoàng đế đi qua kiểm tra.

Ông ta nổi giận, c.h.é.m đầu cả nhà chủ cô.】


Lục Sảng Sảng:

“... Thôi được, không phản bác được.

Nhưng tôi là một con lừa, một con lừa thì biết cái quái gì chứ!!!”


Bên ngoài bỗng trở nên ồn hơn, Lục Sảng Sảng áp sát tai lắng nghe.

Tiếng bước chân hỗn tạp, như có mấy người đang rón rén bước, nhưng vì quá đông nên vẫn phát ra tiếng động khó che giấu.


“Cố ca! Giờ tính sao đây?”

Một gã đàn ông hạ giọng hỏi.


Cố Minh Viễn liếc về phía ban công, gằn giọng:

“Lần này chúng ta mang đủ đồ rồi.

Lão Quỷ và A Dương lên tầng trên, Lão Quỷ sức mạnh lớn, A Dương người nhẹ.

Mày treo hắn, đập nát ban công của con nhỏ thối tha kia, tụi tao sẽ từ đây bò qua!”

“14 tầng lận, làm vậy có mạo hiểm quá không?

Lỡ con nhỏ đó ăn hết đồ trong nhà rồi thì sao?

Chẳng phải chúng ta phí công à?”

Giọng A Dương run run, không giấu nổi sợ hãi.


Cố Minh Viễn khoanh tay trước ngực, lạnh lùng liếc hắn:

“Yên tâm, con nhỏ đó trước đây tích trữ nhiều đồ như thế, một mình chắc chắn không ăn hết.

Đến lúc đó, tao sẽ chia cho mày nhiều hơn một chút.”


“Nhỡ mấy con quái ở dưới… tôi sợ mình không kiềm chế nổi!”


Cố Minh Viễn đưa tay ôm Lục Kiều Kiều, nhướng mày với A Dương:

“Sợ gì. Đợi mày về, tao cho Kiều Kiều ngủ với mày một đêm.”


A Dương mắt sáng rực, ánh nhìn như móc câu quét qua gương mặt trắng nõn của Lục Kiều Kiều, như đang l.i.ế.m láp bằng ánh mắt.


Sắc mặt Lục Kiều Kiều khẽ thay đổi, ghét bỏ quay đi, chui rúc vào lòng Cố Minh Viễn.


Lục Sảng Sảng vểnh tai nghe lén, nghe thấy “cô em gái tốt” của mình sống không mấy sung sướng thì yên tâm hẳn.

Nếu cô ta sống tốt quá, thể nào cũng phải lao ra cào một cái cho hả giận.


“Được! Để tôi đi vệ sinh trấn tĩnh chút!”

A Dương vừa nói vừa tháo thắt lưng, tiến về phía nhà vệ sinh.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc