Xuyên qua ký ức của Tề Nhược Nghiên khi còn nhỏ, nhìn thấy qua ánh mắt ký ức của nàng, Băng đánh giá cẩn thận đứa nhỏ tên Diễm.
Tuy rằng kiểu tóc bất đồng, trang phục bất đồng, nhưng này đôi mắt cũng vẫn rất đen và thâm sâu, ngưng thần, như có hào quang toả ra so với ánh sáng của ngọc chỉ có hơn……
Đây là Diễm khi mới tám tuổi, trong mắt mới có ánh sáng như vậy, sau đó trải qua tranh đấu, đối mặt với không biết bao nhiêu là trận huyết chiến, đôi mắt trong sáng đó mới dần thay bằng ánh mắt lạnh lùng, trầm lặng, chỉ khi nào có hai người ở riêng một chỗ, mới vì nàng mà nở rộ lên ý cười…
Đột nhiên, trên cổ bị gia tăng một lực đạo trầm trọng lực đạo, trong nháy mắt không thở được, làm cho nàng toàn thân biến đổi, quay về với hiện tại, hoa viên kia biến mất.
“…… Tỉnh lại cho trẫm! Đừng tưởng rằng ngươi nhắm mắt lại trẫm không có biện pháp làm ngươi tỉnh lại! Không được chết! Trẫm không cho ngươi được chết!” Âm thanh lạnh lùng, bên trong như chứa ẩn ý hỗn loạn, không hiểu là tức giận hay oán trách, nhưng lại có phần run run, thực dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm vì lo lắng thái quá.
Thân thể nặng trịch, không khoẻ, muốn buông tất cả xuống, Băng thật sự rất muốn vừa rồi chết đi, sống mà bị hành hạ như vậy, lẽ nào lại muốn nàng gặp lại người tên Diễm kia, thậm chí còn tưởng tượng hai người sẽ rất giống nhau, vì vậy àng cố sức chuyển động cổ,vì chính mình tránh ra chút lực bóp đó mà có thể hô hấp qua khe hở.
Khụ khụ…… áp lực trên cổ áp lực biến mất, Băng có chút hoảng hốt mở mắt ra, kia hết thảy rốt cuộc vẫn là mộng của Tề Nhược Nghiên cùng trí nhớ của nàng?
Nhìn thấy Tào Hãn đúng là không ngoài ý muốn, bởi vì trên cổ nàng còn lưu cái cảm giác bị bóp vừa rồi, mà lời của hắn còn văng vẳng bên tai, không cho nàng được chết? Sinh tử của nàng chỉ hắn mới có thể quyết định?
Đúng vậy, hắn là hoàng đế, là này chúa tể của quốc gia, trong tay nắm giữ vô số quyền sanh sát trong tay, nhưng mà những người đó không bao gồm nàng! Nàng là ai, bất quá là cô hồn chẳng may xuyên không tới đây thôi, không hợp ý nhau đừng bắt nàng phải sợ hắn!
“Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương…… Tề nô tỉnh lại rồi” Thương công công đột nhiên nói rồi sửa lời nói ngay, nói xong sau như là rốt cục thở dài nhẹ nhõm một cái.
Nếu không tỉnh, chẳng lẽ chờ bị bóp chết? Băng thâm tâm nói thầm, toàn thân vô lực ngay cả nâng tay sờ cổ bị đau cũng làm không được.
Cả thân thể vô lực, không thèm nhìn cái người đầu sỏ làm nàng bị thương, Băng chậm rãi nhắm mắt lại, cổ rất khát nước, nhưng nàng không tin cái nam nhân lãnh khốc kia sẽ cấp nước cho nàng uống, chỉ có thể uể oải chuẩn bị tiếp tục ngủ để bổ sung thể lực, cố tình xem như không có chuyện gì liên quan mình vậy.
“Không cho phép ngủ! Không nghe thấy sao? Trẫm không cho phép ngươi ngủ tiếp!”
Băng nghĩ đến thân thể không khoẻ làm cho chính mình cũng vô lực điều kiển cùng suy nghĩ, thế nhưng cảm thấy trong giọng nói của hoàng đế như muốn biểu đạt gì đó như khẩn trương hoặc là lo lắng, lòng hiếu kỳàng đế thế nào.
Ánh mắt đế vương như thâm thúy không rõ, tựa hồ như có hai tầng cảm xúc giấu trong ánh mắt, lại thấy được ánh mắt nàng đang tra xét thì nhanh chóng chuyển biến thành vẻ lãnh khốc vô tình, làm cho nàng nghĩ vừa gặp ảo giác.
Băng trừng mắt nhìn, ra vẻ nhu thuận hỏi:“Xin hỏi Hoàng Thượng muốn gì ở ta?”
“Dùng bữa.” Tào Hãn nói xong liền vội vàng quay đầu đi, trên mặt cứng ngắc, mất tự nhiên làm cho Băng có chút không hiểu.
Hắn làm sao vậy? Tuổi còn trẻ chẳng lẽ đã mắc bệnh tâm thần?
Quả nhiên là ác giả ác báo!
Cái gọi là dùng bữa chính là ăn cơm, điểm này Băng đương nhiên biết, mà nàng cũng quả thật cảm giác được đói bụng, đây đúng là nàng cầu còn không được chuyện tốt, đương nhiên vui vẻ gật đầu
Một lão thái giám bạc đầu đem đến trước mặt nàng ngay lúc đó, nhìn vào biết ngay đó là cháo tổ yến! Loại cháo này làm từ tổ chim yến, mà tổ này lại chính là nước bọt của chim yến nhả ra tạo thành một cái tổ, huống chi người nào đó như đang chăm chú nhìn biểu hiện của nàng, giống như nàng sẽ phải ăn ngay lập tức, nàng nhìn mà chán ghét không thèm ăn.
“Cái kia…… Ta đột nhiên cảm thấy không quá đói, cho ta nước uống là được rồi” Đẩy ra cái bát trong tay lão thái giám, Băng thật cẩn thận cố lấy dũng khí đề nghị nói.
Đáng tiếc bị ánh mắt sắc bén của người nào đó sắc bén đảo qua, làm dũng khí lập tức liền tan thành mây khói, tất yếu thấy mình yếu không đấu lại được với kẻ mạnh. Đề nghị đó giường như không hiệu quả.
Do trải qua không biết bao nhiêu lần sinh tử, nàng đã rút ra kinh nghiệm đó là không nên chống đối với kẻ mạnh này, vì thế chỉ có thể ảnh giác đề phòng mà thôi.
Cho nên, giờ phút này Băng chỉ có thể không nói gì mà cố gắng nuốt cháo tổ yến do cung nữ đưa đến trước mặt, sau đó cung nữ đó lại lất khăn lau miệng cho nàng, thấy hoàng đế có ánh mắt vừa lòng, trong đầu bất chợt nhớ đến hình ảnh trong mộng kia, cái người mà đi cùng Lâm Diễm hiện ra, thỉnh thoảng lại cười chắc là hắn!
Theo đạo lý nói, thiếu niên vui vẻ, hoà nhã như toả ra ánh sáng như vậy, hẳn là trưởng thành cũng phải hoà nhã, vui vẻ chớ sao lại thấy ngược lại a! nhưng mà bộ dạng hiện tại của hắn lúc này, trong mắt lãnh khốc vô tình, cùng thiếu niên khi trước quả thực không thể so sánh nổi.
Là do quyền thế cùng khát đối vọng làm người ta thay đổi, hận thù cuối cùng khiến người trở nên vô tình? Nhưng bây giờ không phải là thời điểm tìm hiểu tính cách của hoàng đế. Tóm lại, như thế nào hắn sắp xếp chuyện Tề gia, đối Thái Hậu và đối với nàng chính là kẻ thù chung mới là quan trọng nhất!
Hoàng đế cấp cho thái giám đó một ánh mắt, làm lão thái giám đó dâng đến trước mặt Băng một thứ, đó là “thuốc”, làm cho Băng lập tức hiện lên vẻ mặt kinh hãi, làm cho nàng không quên trong mộng kia nàng cực khổ ra sao mới có thể uống thuốc, mùi vị thuốc thật khó quên, huống chi căn bệnh của nàng vốn uống thuốc không thể khỏi, mà hiện tại lại không có phong phẫu thuật, lại càng không có người giỏi như bác sĩ có thể mổ cho nàng…
Mũi lập tức ngửi được vị thuốc cay cay ,nhìn chén thuốc, nghĩ rằng nhất định phải uống hết chén thuốc qua năm tháng thì thật khó chịu! Cảm giác khó chịu nhưng Băng vẫn tiếp nhận hết bát thuốc, uống liền một hơi cạn sạch, bộ dạng khó chịu như bị khủng bố bởi một đống bánh hoa quế đang chờ nàng ăn hết vậy!
Sauk hi uống hết chén thuốc đen như mực đó, thời gian như kéo dài ra, nàng dùng âm thanh mền mũn hỏi hoàng đế:“Hoàng Thượng, hoàng cô cô thế nào?”
“Đã chết.” Ánh mắt Băng như đông cứng lại, ngôn ngữ đó thật lạnh lùng, kể lại việc Thái hậu tử vong mà giống như nói một câu hết sức bình thường, làm như thái hậu và hắn không có quan hệ gì vậy, không phải mẫu thân của hắn vậy.
Loảng xoảng một tiếng đồ vỡ thanh thúy vang lên, là chén thuốc đang cầm ở tay rơi luôn ra, Băng thực may mắn vì chính mình rốt cục có thể không cần uống thuốc, vừa thấy bẩn mà thấy một trận đau nhức truyền đến, làm cho nàng không thể không sụp ngã vào trên giường, lại không ngăn cản được thâm tâm tràn đến một trận đau đớn……–
Nín thở để giảm đi đau đớn, Băng bi ai tưởng Tề Nhược Nghiên cùng Thái Hậu lúc trước tình cảm thân thiết như mẹ con, bằng không khi nhìn thấy Thái hậu hộc máu, nàng không phát bệnh
Mà lần này, vừa nghe nói Thái Hậu chết lại bị bệnh tim tái phát lần nữa..
Sự tình thật không tốt, Thái hậu đối với mình mà nói không có quan hệ, nàng chỉ cảm thấy một chút thương cảm, nhưng không có đạo lý gì mà lại nghiên trọng như vậy, làm cho bệnh tim tái phát, trái tim của nàng sao mà đau đớn như vậy, đau như sắp chết đi được ngay vậy?
Chẳng lẽ trong thân thể còn có một phần tình cảm của Tề Nhược Nghiên sao? Là nàng không cam lòng vì vậy mà chết, cũng có phần lưu luyến thế giới này, không muốn phải chết như vậy.
Mình rốt cuộc đang tính toán gì đây, nàng ở đây để thay cho người khác chịu sự thịnh nộ của hoàng đế sao?
Bản thân nàng còn không lo nổi, vậy sao có thể ở đây là chịu tội cho người khác, Nếu thân thể này còn có linh hồn thì vì sao lại cho nàng vào đây được, nó đang trú ngụ tại nơi nào trong thân thể này, đã vậy lại còn thường xuyên phát bệnh, nếu ngày đó vị Tề tiểu thư này không thoát ra, vậy thì linh hồn của nàng hiện tại trôi nổi ở nơi nào….hay chính là nàng tự nguyện đem thân thể này cho nàng…
Không còn cách nào khác sao…
“Thuốc…… Thuốc……” Đau thật sự chịu không nổi, Băng cố sức phát ra tiếng nói, thật sự là vô cùng cần thuốc mà nàng bỏ ở trong lãnh cung kia.
“Còn không mau mang thuốc tới đây! Ngự y, nếu nàng có xảy ra vấn đề gì, trẫm sẽ chém đầu các ngươi ngay lập tức!”
“Không cần……” Thái Hậu mắng vậy mà đúng, hắn quả thật là một tên hôn quân, không cần biết đầu đuôi sự việc tự ý giết người bừa bãi giống như Trụ Vương và Đắc Kỷ vậy.
“Không cần? Vậy ngươi nghĩ muốn cái gì? Muốn chết sao? Nói cho ngươi biết, không dễ dàng như vậy đâu!” Tào Hãn thực hiển nhiên hiểu lầm ý tứ của Băng, hai tay cố định thân thể đang đau đớn cùng run run của nàng, sắc mặt âm trầm hướng nàng gào thét.
Đáng mừng là hoàng đế rốt cục nghe hiểu được ý tứ của nàng, cao giọng cấp lão thái giám đi vào Y viện cung lấy thuốc, tiếp theo tay cuả hắn tới trước ngực của nàng, trong lòng nàng oán hận tưởng, vào thời điểm này chẳng lẽ còn nghĩ muốn ăn nàng nữa sao?
Một dòng nhiệt chậm rãi lưu chuyển thông qua tay hắn vào trước ngực của nàng, kỳ tích xảy ra, trong thoáng chốc, đau đớn liền giảm bớt, hô hấp thuận lợi hơn.
Băng thả lỏng thân thể, cảm thụ nhiệt lưu cuồn cuộn không dứt theo bàn tay của hắn chậm rãi lan tràn tới toàn thân, cái này chẳng lẽ chính là nội lực trong truyền thuyết? Khó trách lần đầu tiên bị hắn cưỡng bức, muốn giết hắn, tay phải liền bị bẻ gãy, đơn giản là vì hoàng đế đã luyệnvõ công……
Tâm dược hoàn lập tức được mang đến, Băng thở phì phò, ánh mắt suy yếu không muốn mở ra, lại nghe được tiếng hoàng đế hỏi đến: “Thuốc này từ đâu mà đến?”
Nàng không biết nên nói thế nào! Băng tức giận nghĩ, tiếp theo ý thức dần mở hồ. Mơ hồ cảm thấy màn được buông xuống rất nhẹ nhành, lại mơ hồ thấy có người nhỏ giọng căn dặn ngự y tức tốc điều tra nguồn gốc của thuốc lấy ở đâu ra, có tác dụng gì…
Có lẽ về sau nàng không cần dùng thứ thuốc nước đắng đắng đó nữa. Bây giờ Băng hoàn toàn mất di ý thức, chỉ cảm thấy nàng vẫn thật sự gặp nhiều chuyện may mắn…Có lẽ, tựa hồ, hoàng đế…… đối với Nhược Nghiên cũng không quá xấu tính!