“Thật vậy chăng?” Băng hỏi với vẻ có chút gì đó hứng thú, dù sao thì cái người gọi là y tiên có chữa khỏi bệnh tim hay không thì nàng cũng không biết, nàng cũng không hy vọng quá nhiều, thậm chí nàng cũng đã chuẩn bị tinh thần dùng “tâm hoàn” cả cuộc đời còn lại.
“Uhm, ngươi cứ an tâm ở lại Thanh Dương cung, ta cam đoan việc lần trước sẽ không tái diễn, kẻ nào mà dám hãm hại người của ta ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!” Mấy ngày nay trong triều nhiều việc đến nỗi không kịp giải quyết hết, nên cũng không ai muốn làm tới chuyện này? Triệt thì nhìn như bất cần đời, nhưng tâm tư rất tinh tế, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể khám phá ra sự tình sự việc, để cho hắn phụ trách điều tra thì quả là hợp lý nhất.
Tốt lắm! Nàng cũng rất muốn biết kẻ nào tỉ mỉ thiết kế một cái bẫy như vậy, làm cho linh hồn Nhược Nghiên vì vậy mà hoàn toàn biến mất , kẻ đó nhất định phải chết không có chỗ chôn!
Nhưng mà nếu hắn có một chút gì đó gọi là tin tưởng nàng thì người khác có thể dễ dàng hãm hại nàng được sao?
Đêm đã khuya, hai người đều có tâm sự của riêng mình, chính vì vậy bên trong tẩm điện vô cùng im lặng.
Ai cũng sẽ không dự đoán được một chuyện đó là Thái tử Lan quốc nhân cơ hội lơ là cảnh giác, không lau sau làm cho triều đình điên đảo, kiến bao người dân vô tội thương vong, bao nhiêu lão thần rơi đầu xuống đất, một trận máu tanh trải khắp đất nước chưa từng xảy ra từ trước đến nay?
Thiên hạ thế nào thì sau hãy nói, lại nói về Tào Hãn sau khi thiết triều lưu lại Tào Triệt ở ngự thư phòng, Tào Triệt ngồi ở vị trí thần tử ung dung thưởng trà.
“Triệt, nghe nói chữ viết của ngươi ngày càng thiên biến vạn hoá, nếu đã muốn viết chữ của kẻ nào là giống y như thật, làm cho chính người viết còn phải công nhận như chính chữ mình bị đánh cắp.
“Bất quá là chút tài mọn, không có việc gì viết chơi thôi, làm sao lại có tin đồn nghe như vậy được,mà tin đồn đó vì soa lại có thể lọt vào tai hoàng huynh vậy? Tào Triệt bưng chén trà bình tĩnh uống, trên mặt lại cười có chút tự đắc.
“ Chữ của Úy Phong Kì rất có phong cách riêng , ngươi có từng mô phỏng qua?”
“Thật ra trước đây không lâucó viết một bức…… Hoàng huynh, sắc mặt của huynh như thế nào mà lại khó coi thế?” Tào Triệt nghi hoặc nhìn phía Tào Hãn, giật mình vì thấy sắc mặt hắn tự nhiên tối sầm lại.
“Bức mô phỏng đó hiện ở chỗ nào? Có thể đưa đến cho hoàng huynh chiêm ngưỡng không ?”
“Hoàng huynh, chữ biết đó đệ không biết đã quăng đi đâu rồi ……”
Tào Hãn trên mặt xẹt qua một tia đau lòng, chẳng lẽ triệt dùng lời lẽ như vậy để lảng tránh, chuyện trong phủ Triệt có lời đồn hư hư thực thực, chuyện này từ đầu tới cuối đều là Triệt ở phía sau giật dây? Không chỉ vì muốn có được Nhược Nghiên, thậm chí còn muốn mượn tay hắn diệt trừ thái tử Lan quốc Úy Phong Kì, từ đó làm giấy lên chiến tranh giữa Lan quốc và Đại Cảnh, làm hai nước trở thành kẻ địch ?Sao dụng tâm hắn hiểm ác…… Mục đích của hắn rốt cuộc là cái gì? Thật sự giống như lời đồn, là mưu đồ ngôi vị hoàng đế sao? Triệt không phải không màng danh lợi một lòng muốn làm một vương gia nhàn tản đó sao? Chẳng lẽ đó chỉ là vẻ ngoài muốn che dấu âm mưu, làm hắn lơ là cảnh giác?
Quả thực , hắn dù thế nào cũng không nghĩ ra bất kỳ một ai có thể hiểu tâm tư của hắn hơn Triệt, nhưng mà hắn chưa từng hoài nghi vì Triệt trong mắt hắn luôn không có hứng thú với việc triều chính, và lại Triệt luôn là người luôn cổ vũ tinh thần cho hắn nhiều nhất!
Khi nô tài thân tín trong phủ Cẩn vương mật cáo tin cho hắn, lời nói tỉ mỉ, chuẩn xác làm cho hắn nửa tin nửa ngờ, nên mới cố ý giữ Triệt lại để hỏi, nguyên lai hắn thật sự đã từng mô tả lại chữ viết của Úy Phong Kì, mà chắc một điều là chữ viết được mô tả đó đã xuất hiện ở dưới gối của Nhược Nghiên!
Sự thật này không thể tin được! Ai phản bội hắn đều có thể chấp nhận, duy nhất không thể chấp nhậnn người phản bội hắn lại là Triệt, vì sao lại là hắn kia chứ!
“Hoàng huynh, ngươi làm sao vậy? Huynh cảm thấy không khoẻ sao?”
“Người đâu! Mang A Tráng vào điện!” Tào Hãn không để ý tới câu hỏi quan tâm của Tào Triệt, xanh mặt quát lớn.
“A Tráng?” Tào Triệt kinh ngạc nhìn thị vệ áp giải nô tài của phủ mình vào trong ngự thư phòng “Hoàng huynh, này……”
“Nô tài A Tráng khấu kiến Hoàng Thượng, khấu kiến Vương gia.” A Tráng vẻ mặt trấn định quỳ xuống hành lễ.
Tào Hãn sau đó ra lệnh cho mọi người lui ra, nhìn chằm chằm vào nô tài A Tráng sau đóchậm rãi quét mắt về phía Tào Triệt,“Cẩn vương, quỳ xuống!”
“A Tráng, trước mặt Cẩn vương mặt ngươi chi tiết kể lại sự việc Cẩn Vương mô phỏng chữ của thái tử Lan Quốc Uý Phong Kỳ cho hắn nghe!”
“Vâng! Cẩn vương mưu đồ gây rối đã lâu, từng nhiều lần ở trong phủ bàn chuyện cơ mật với các sứ thần Nguyệt quốc, Lan quốc, an nguy nước nhà cũng không hề để ý, muốn cho xã tắc đại chiến binh đao, mưu mô phản quốc, lòng lang dạ thú rõ ràng…” A Tráng mồm miệng lanh lợi, nói một cách rõ ràng trật tự, thao thao bất tuyệt kể lại mọi chuyện từ trên xuống dưới, Cẩn vương nghiễm nhiên thành kẻ thông đồng với địch bán nước , mục đích cuối cùng chính là giành được ngôi vị hoàng đế.
“Hay lắm! Một nô tài nhỏ không biết chữ, thường ngày làm việc gì cũng không xong, thật không nghĩ tới hôm nay có thể đứng đây thao thao bất tuyệt, lời văn rõ ràng, thật là làm cho người ta mở rộng tầm mắt! Khó tin! Thật khó tin” A Tráng vừa dứt lời, Tào Triệt vỗ tay ủng hộ, vẻ mặt khó giữ được sự bình tĩnh không kiêng nể lễ phép cười to!
“Hắn không phải là nô tài vẫn thường hầu hạ trong thư phòng của ngươi sao? Như thế nào lại không biết chữ?” Tào Hãn không khỏi nghi ngờ.
“Hắn là nô tài hầu hạ trong thư phòng của ta, nhưng mà một chữ cũng chưa từng được nhìn qua, chỉ lau bàn và làm chút chuyện vặt, không tin hoàng huynh thử hỏi lại hắn xem có đúng vậy không .”
“A Tráng, ngươi có biết chữ này không?” Tào Hãn tùy tay viết một chữ “Chủ” để cho A Tráng xem có biết không.
“Này là chữ niệm…… Niệm……” A Tráng cố gắng trấn tĩnh, trố mắt nhìn chữ “Chủ” lại đọc thành chữ “Niệm”, quả nhiên là không biết chữ.
“Nô tài to gan ,chữ ‘Chủ’mà cũng không biết, dám sàm ngôn phỉ báng chính chủ tử của mình!” Tào Hãn vỗ bàn, trong mắt xẹt lên bạo khí nồng đậm,“Ngươi vu cáo Cẩn vương, ý đồ châm ngòi, rốt cuộc là ai sai kiến ngươi làm?”
Nếu không phải có người sai kiến thì một cẩu nô tài tép riu sao dám lớn mật như thế, rốt cuộc là âm mưu thâm hiểm của ai? Làm hắn lại vì vậy mà hoài nghi cả Triệt……
“A Tráng, bổn vương tự nhận mình chưa bao giờ bạc đãi ngươi, đối sử với ngươi không hề tệ, vậy ngươi vì sao phải hãm hại bổn vương?Có phải là có chuyện gì khó nói?”
“nô tài thực xin lỗi Vương gia! Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết! Nô tài nên…… Tử……” A Tráng đối với Cẩn vương dập đầuliê tiếp, đột nhiên sau đó liền bất động, toàn thân run rẩy sau đó liền ngã vật xuống đất.
“Chỉ cần ngươi nói ra là ai sai kiến ngươi, bổn vương sẽ vì ngươi mà cầu xin với Hoàng Thượng, tha cho ngươi tội chết.” Tào Triệt nhanh chóng đi đến bên người A Tráng, nhìn kỹ vào mặt hắn thấy cả mặt hắn đều tím tái, dĩ nhiên là đã tự tử..
“Hoàng huynh! Hắn đã chết! Là độc! Miệng hắn có chảy cả chất độc ra ngoài!”
“Đừng chạm vào hắn! Triệt, mau cách xa hắn chút!”
“Hoàng huynh……” Tào Triệt đứng dậy cách xa A Tráng xa hơn một chút, ánh mắt sầu lo nhìn phía cao cao tại thượng huynh trưởng của hắn ngồi.
Xác của A Tráng ngã vật trên đất, làn da dần chuyển thành màu đên, có thể thấy được độc tính rất mạnh Tào Hãn sắc mặt ủ dột, lần này đối chất biểu hiện của A Tráng cho biết hắn nhất định là chịu sai kiến của ai đó, vu cáo hãm hại Cẩn Vương bất thành nê tự sát, làm cho không có người đối chứng tìm ra manh mối đây?
Đúng là một mưu kế độc ác, dụng tâm thật thâm hiểm! Nghĩ lại thì chuyện Úy Phong Kì đã đến Cảnh quốc, thư đưới gối của Nhược Nghiên, cùng với A Tráng lớn mật dám vu cáo Cẩn Vương, tuy là không có mối liên hệ gì với nhau, hình như các mắt xích không sâu thành một chuỗi, nhưng mà cùng phối hợp đều ra một thời cơ nào đó.
Người này luân phiên bày ra nhiều âm mưu như vậy, cuối cùng mục đích chẳng lẽ đều không phải là hướng về phía Nhược Nghiên mà là muốn trừ bỏ Triệt?
“…… Là ai?” Tào Hãn nhíu mày trầm tư, Triệt luôn luôn rất ít hỏi đến trong triều việc, không gây thù hằn đến ai, là ai lại trăm phương ngàn kế đều nhằm vào hắn? Nếu không phải là hắn sai dự tính là kiếm một kẻ dốt nát, một chữ cũng không biết đến mật báo, hắn chẳng phảio sẽ tin và đổ oan cho Triệt?
“Hoàng huynh, nay chiến sự đã định, đại sự đã hoàn thành, ta nghĩ muốn rời kinh một thời gian, đi giải sầu tiện thăm thú phong cảnh, thỉnh hoàng huynh ân chuẩn.”
“Thời tiết còn rất lạnh, ngươi chuẩn bị đi đâu?” Tào Hãn sắc mặt buồn bã, là hắn nghi ngờ nên mới làm cho Triệtbị tổn thương!
“Không sao cả, đi đến đâu cũng không thành vấn đề.” Tào Triệt vân đạm phong khinh cười, đã không dấu được thương cảm hiện lên khuôn mặt tuấn dật của hắn, vẻ mặt ảm đạm.
“Triệt, ngươi là đang trách ta sao?”
“Không dám.” Tào Triệt ảm đạm nói:“Từ nhỏ đến lớn ta làm gì cũng không bằng hoàng huynh, chỉ có moo phỏng chữ người khác là hơn…… Cũng may ta mạng lớn, nhanh trí tìm ra khe hở của sự việc, nhưng mà việc này chỉ mới xảy ra mọt lần, không biết lần sau còn có việc gì nữa nên không dám tự đắc, lấy thân làm trọng, tránh sự nghi ngờ của hoàng huynh cho nên từ nay về sau takhoong dám mô phỏng chữ của bất kỳ ai nữ, gác bút chính là bảo vệ mình.”
“Im đi! Là ta không nên lời sàm ngôn mà trách ngươi! Ai nói ngươi làm gì cũng không bằng ta, người khác không biết ta còn không biết sao? Ngươi tâm tư tinh tế, thường có thể liếc mắt một cái có thể khám phá ra sự tình bên trong, điểm này ta nhận không bằng ngươi, ngươi vì sao loại phải tự hạ thấp mình!” Tào Hãn thấy đệ đệ vẻ mặt suy sụp, lại ra vẻ vô lo vô nghĩ như ngày thường tự giễu bản thân, xem ra là vì hắn mà chết tâm……–
“Hoàng huynh quá khen.” Tào Triệt sắc mặt nhìn thi thể nằm bất động lạnh lùng , thản nhiên nói: “Thí dụ như việc ta không phải cũng không biết làm sao hắn lại thành kẻ như vậy”
“Việc này thôi không bàn luận nữa, hắn nô tài trong phủ của ngươi, ngươi là người biết và hiểu hết từ trong ra ngoài …”Tào Hãn đi hướng về phía Tào Triệt, vỗ vai hắn nói:“Triệt, ta và ngươi tình cảm huynh đệ nhiều năm, người ngoài sao có thể phá hoại tình cảm đó được? Mới vừa rồi, ta chỉ diễn trò cho nô tài này xem thôi, ngươi chẳng lẽ cho rằng ta sẽ tin người ngoài mà không tin ngươi? Trong lòng ngươi vẫn luôn không tin tưởng ta vậy sao?”
“Hoàng huynh, ta……” Tào Triệt kinh ngạc nhìn Tào Hãn, dần dần ủy khuất cùng ảo não hiện lên khuôn mặt tuấn dật cảu hắn thất thố giống như một đứa nhỏ ngây thơ.
“Triệt, ngươi phải biết rằng trên đời này người duy nhất ta không bao giờ hoài nghi chính là ngươi, vì thấy sự việc không quan trọng nên không thương lượng cùng ngươi trước,là lỗi của ta, đừng để trong lòng, đừng trách hoàng huynh được không?”
“Sẽ không, ta không trách hoàng huynh.” Tào Triệt nở nụ cười một cáchamr đạm,nếu mà hắn bỏ đi được thái độ bất cần đời như mọi ngày,cười một cách thoải mái thì thật sự rất cuốn hút lòng người.
“Vậy ngươi thu hồi lời nói vừa rồi, muốn rời kinh đi ngao du, ở lại giúp hoàng huynh bắt được kẻ đầu sỏ kia được không? Có người như vậy ẩn ở trong triều, thật sự là làm cho cuộc sống của ta luôn bất an.!”
“Được, hoàng huynh yên tâm, ta nhất định bắt được người này, không, có lẽ không chỉ một người!” Khúc mắc được cởi bỏ, Tào Triệt đáp ứng thập phần rõ ràng với Tào Hãn.
“Ngươi nói là, trong triều có lẽ còn có vây cánh của hắn……”
“Những người này mưu mô thâm hiểm ra sao ta không rõ, nhưng khi kiểm tra thực hư việc chỉ nghi ngờ bọn họ đang âm thầm tiến hành, để tránh đánh rắn động cỏ, hoàng huynh tốt nhất hạ chỉ đem ta giam cầm, làm giảm cảnh giác của bọn họ, những việc còn lại thì cứ giao cho ta làm, không bao lâu nữa nhất định sẽ cho hoàng huynh một kết quả.”
“Được,thoả thuận như vậy đi!” Tào Hãn tán dương Tào Triệt gật đầu, mọi việc mà Triệt làm từ trước đến giờ, hắn thập phần yên tâm, huống hồ hắn ngay từ đầu đã muốn đem giao vụ án lá thư Uý Phong Kỳ giấu dưới gối NHược Nghiên cho Triệt điều tra, nay hai sự kiện này có cùng mối liên quan thì giao cho Triệt sử lý là hợp tình hợp lý nhất, tin tưởng nhất định sẽ tra ra manha mối.
Không lâu sau đó, hoàng đế đem hoàng đệ Cẩn vương được sủng ái nhất cấm túc trong vương phủ,còn thêm ba trăm cấm vệ quân luân phiên gác Cẩn vương phủ, nguyên nhân vì sao không rõ, triều đình từ cao đến thấpbàn tán xôn xao, có lão thần dâng chỉ hỏi nguyên do, hoàng đế chỉ nói Cẩn vương phạm tội đại nghịch, liền ngậm miệng không dám hỏi nhiều, hình như có gì đó bất ổn, quần thần không dám lỗ mãng, chỉ có thể phỏng đoán nhiều lý dó khác nhau mà thôi.
“Vương gia! Hoàng Thượng như thế nào đột nhiên hạ chỉ đem ngài cấm túc?” Vãn Tình vẻ mặt không thể tin, cước bộ nhẹ nhàng rơi xuống đất không tiếng động đi vào thư phòng của vương phủ, nàng như thế nào cũng không dám tin vì sao sự việc lại đột nhiên thay đổi như vậy……
Cửa sổ thư phòng đóng chặt, Tào Triệt lẳng lặng ngồi sau thư án, khuôn mặt dưới trăng như sáng như tối không rõ là ưu hay là giận, chỉ cho người ta cảm giác bí hiểm, khó có thể nắm bắt.
Ánh sáng theo cửa chính của thư phòng mà len vào, tiếp theo là một thân quần áo phi sắc ánh kim tiến vào, quần áo phạn xạ với ánh sáng làm cho người đứng đó càng thêm kiều diễm, làm lóa mắt kẻ khác, nhưng đáng tiếc vẻ đẹp như thế chưa bao giờ hắn lại xem trọng để vào trong lòng…
Cũng may hắn không có ý muốn đuổi nàng đi, Vãn tình trong lòng thở dài một tiếng, sau đó nhẹ nhàng kép cửa lại, trên mặt còn có chút u ám…
Hắn không nói lời nào, nàng cũng liền im lặng theo hắn,không gian yên tĩnh mà bầu bạn cũng là một dịp hiếm thấy…
“Vãn Tình, việc lần trước ta giao ngươi làm tốt chưa” Tào Triệt đột nhiên lên tiếng đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh, làm cho nàng kinh ngạc, giật mình như tỉnh khỏi giấc mộng đẹp, bâng khuâng như không biết mình ở nơi nào.
Nhưng Nàng vốn không phải là nữ tử bình thường, không vì một cái chớp mắt lạnh lùng mà run sợ, liền mở miệng nói: “Ta đã theo phân phó của người an bài thỏa đáng người nhà của A Tráng.”
“Tốt lắm, không có việc gì nữa, ngươi đi xuống đi!”
“Là……” Vãn Tình buồn bực mà đi ra, nửa tháng trước hắn không rõ vì soa giao cho nàng an bài người nhà nô tài A Tráng để làm gì.”
Đáy lòng thật sâu thở dài, nam nhân này luôn ẩn mình , không ai có thể hiểu được hắn là người thế nào….Hắn không nói, thì tuyệt đối không ai có thể đoán đượcsuy nghĩ của hắn, hắn sắp sửa làm cái gì……
Đi ra thật xa, Vãn Tình mới ảo não nhớ tới chính mình đi vào thư phòng là muốn hỏi Hoàng Thượng vì sao lại cấm túc Vương gia, kết quả cũng là một chuyến đi về tay không, cụ thể nguyên nhân như thế nào bản thân nàng cũng không biết được
Không…… Điều này sao có thể xem như một chuyến về tay không đây? Nàng được ở cùng hắn một lúc kia mà..
Hôm sau Băng theo tin Tú Nhi nói biết được Cẩn vương bị hoàng thượng cấm túc trong vương phủ, nàng ngẩn người, sự tình có chút gì đó mơ hồ, tuy rằng chỉ thấy qua Cẩn vương vài lần, nhưng mỗi lần hắn đều gây cho nàng không ít kinh ngạc, cả ngày lộ vẻ là một nam nhân tươi cười sáng nạn, nhưng mà hắn chính là một người nham hiểm, mang nụ cười giả tạo để che mắt con mồi sau đó đợi thời cơ là mồ lấy con mồi sau đó nuốt luôn vào bụng, dù con mồi có phản kháng hắn nhất định cũng không nhả ra.
Uổng cho nàng lần đầu tiên thấy hắn còn nhầm tưởng hắn là bạch ngọc hoàn mĩ không chút tỳ vết……
Băng nửa tin nửa ngờ truy vấn Tú Nhi:“Hoàng Thượng vì sao lại cấm túc Cẩn vương, ngươi vì sao mà biết được tin tức này?”
“Hoàng Thượng đều hạ chỉ công bố, nghe nói là vì Cẩn vương phạm tội đại nghịch” Tú Nhi vẻ mặt hậm hực nói.
“Đại nghịch?Hắn làm chuyện đại nghịch” Đây là cái gì lý do?
Đại nghịch….Chẳng lẽ là bởi vì mối quan hệ của hắn với nàng? Nhưng mà tin đồn nàng và hắn có quan hệ mờ ám hoàng thượng đâu có tin? Làm sao có thể lấy lý do đó để cấm túc Cẩn Vương?