"Lâm tiểu thư, tôi thấy cô hiểu lầm rồi, Hài Lòng không thể nào có quan hệ với Ôn Đại."
"Đúng đó, con mắt nào của cô trông thấy Hài Lòng và Ôn Đại léng phéng với nhau?" Tiểu Hoa cười nhạo.
"Tôi có chứng cớ, không tin các người tự xem đi." Lâm Uyển Nhi tức giận dữ rút một xấp hình từ ví ra, sau đó ném toàn bộ về phía bọn họ.
Chỉ thấy mấy tấm hình đó bay lượn trên không trung. Sau đó rơi đầy khắp mặt đất, mà những tấm hình đó. Là những tấm hình chụp một đôi nam nữ đang ra vào khách sạn Ôn Lam, trước cửa nhà trọ, mỗi tấm đều vô cùng thân mật, trong đó cũng không thiếu những tấm hình thân mật, dịu dàng ôm hôn, nhưng đôi nam nữ đó lại vô cùng quen mắt, trên thực tế, cho dù hai người đó có hóa thành tro, bọn họ cũng nhận ra được.
Bởi vì đôi nam nữ này không phải là ai khác, mà chính là Ôn Đại và Hài Lòng, mọi người lập tức cảm thấy hoa mắt choáng váng, Ôn Đại của bọn họ và Hài Lòng. Điều --
Điều này sao có thể?
Vô cùng chấn động, tay Tiểu Hoa bất giác buông ra, Lâm Uyển Nhi lập tức vọt tới trước mặt Hài Lòng, thừa dịp ba tên đàn ông sững sờ chưa kịp phản ứng, tay năm tay mười tát vả tát vả vào mặt Hài Lòng, người cũng đang thất thần ngẩn người --
Vô số tiếng "Bốp Bốp Bốp Bốp", xen lẫn với tiếng rít "Con đàn bà đê tiện, con đàn bà hèn hạ", bỗng chốc thức tỉnh. Ba người đàn ông cùng nhìn thấy. Chỉ thấy cả người Hài Lòng ngẩn ra để mặc cho Lâm Uyển Nhi đánh, bọn họ vội vàng bắt lấy tay Lâm Uyển Nhi, nhưng gương mặt Hài Lòng đã bị đánh đến mức vừa sưng vừa đỏ.
"Hài Lòng, cậu đang ngây ngốc cái gì vậy hả?" Tiểu Hoa cũng lấy lại tinh thần, hổn hển vội vọt tới trước mặt Hài Lòng, định kéo cô đi.
"Tớ. . . . . ." Hài Lòng bị đánh đến mức mắt nổ đom đóm, cả người không ngừng đổ mồ hôi lạnh, run rẩy.
Tình cảm giữa cô và Ôn Đại bị vạch trần rồi, thì cũng đồng nghĩa với việc cô đã không thể ở bên cạnh anh nữa. Nhưng cô yêu anh mà, cô không thể mất đi anh, cô cũng không muốn mất đi anh. . . . . .
Trời ơi, bây giờ cô nên làm gì đây? Cô nên làm gì đây?
Vừa nghĩ đến việc sẽ mất đi anh, cô liền cảm thấy sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nước mắt bỗng nhiên dâng đầy hốc mắt. Cô đẩy tay Tiểu Hoa ra, chật vật chạy ra khỏi phòng nghỉ. . . . . .
Không ngờ Hài Lòng lại đẩy cô ra, Tiểu Hoa sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn thấy Hài Lòng cúi đầu, điên cuồng chạy về phía trước, bỗng cảm thấy điềm xấu sẽ xảy ra, cô vội rướn cổ, vừa chạy vừa hét lên kêu Hài Lòng quay lại: "Hài Lòng, cậu muốn đi đâu? Hài Lòng, chờ tớ với. . . . . ."
"Lâm Uyển Nhi, cô ở chỗ này la lối ầm ĩ để làm cái gì!" Giọng nói của Ôn Đại lạnh như băng, vang lên trước cửa phòng nghỉ.
Nếu không phải Tiểu Tuyết thông báo cho anh biết, anh còn không biết cô ta lại tới nữa, khoảng thời gian này anh đã chịu đựng đủ sự quấy rầy của cô ta, cũng làm cho sự nhẫn nại của anh đạt tới cực hạn.
"Em. . . . . ." Lâm Uyển Nhi bị ánh mắt và giọng nói vô cùng lạnh lẽo của anh dọa sợ, nhất thời sợ hãi không nói nên lời.
"Ôn Đại, cô ta tát Hài Lòng rất nhiều bạt tai, lại còn mang theo một xấp hình nói Hài Lòng léng phéng với sếp, còn mắng Hài Lòng không biết xấu hổ, là đồ lẳng lơ, con đàn bà đê tiện, hồ ly tinh." Đại Hổ lập tức báo cáo, dù bị chuyện của Ôn Đại và Hài Lòng dọa sợ. Nhưng bọn họ cũng vui mừng khi thấy kết quả, ai bảo bọn họ đều rất yêu mến Hài Lòng.
Cái gì?
Lòng Ôn Đại chấn động, quả thật không thể tin được những gì mà tai nghe thấy.
Lâm Uyển Nhi tát Hài Lòng rất nhiều bạt tai, thậm chí mắng cô là đồ lẳng lơ, con đàn bà đê tiện, hồ ly tinh. Có trời mới biết tất cả những chuyện này đều do anh đang tạo ra, chỉ vì anh không nỡ bỏ tình yêu và sự ngọt ngào xinh đẹp của cô, nhưng lại khiến cho cô --
Chết tiệt!
Vừa nghĩ tới việc cô vừa bị sỉ nhục, trách mắng và chỉ trích, tim anh liền cảm thấy đau nhói mãnh liệt, nhưng cho tới giờ phút này, anh mới bất ngờ phát hiện bản thân mình đã yêu sự tốt đẹp của cô từ lâu lắm rồi.
"Tôi đâu có nói sai, cô ta vốn là đồ lẳng lơ, con đàn bà đê tiện, hồ ly tinh, không phải tất cả các người đều nhìn thấy ảnh chụp rồi sao? Tôi không có đổ oan cho cô ta. Dám cướp chồng tôi ư? Cô ta cũng không đi mà soi gương, ước lượng trọng lượng của mình, cô ta là cái thá gì! Cô ta đủ tư cách sao?" Lâm Uyển Nhi kìm nén sợ hãi trong lòng, không vui mắng nhiếc.
Cô đâu có sai, người sai chính là cái con hồ ly tinh Chân Hài Lòng kia, nếu không vì uy tín danh dự của Lâm gia, cô đã kiện cô ta từ lâu, cho nên đánh cô ta thì tính là cái quái gì.
"Ai là chồng cô!" Tim Ôn Đại trầm xuống, sắc mặt càng trở nên lạnh lẽo.
Không ngờ ngay trên địa bàn của anh, người con gái mà anh yêu thương bị đánh, mà người đánh cô, lại là người mà tuần sau anh sẽ phải đính hôn, là người dạo gần đây đã bám chặt lấy anh khiến anh sắp phát điên.
Thử nghĩ, chưa đính hôn, anh đã bị cô ta bám chặt đến mức sắp phát điên, nếu thật sự đính hôn, vậy chẳng phải 24/24 cô ta đều bám chặt lấy anh không rời, chứ đừng nói cô ta lại phát hiện mối quan hệ giữa anh với Hài Lòng, vậy cuộc sống sau này, anh đâu còn cảm nhận được hạnh phúc?
Lâm Uyển Nhi ngẩn ra, "Đại, chúng ta. . . . . ."
"Ai cho cô gọi tôi là Đại! Còn nữa tôi không phải là chồng cô. Xin cô đừng nhầm lẫn." Đại, đó chính là tên thân mật mà chỉ có người phụ nữ của anh mới có tư cách gọi.
"Đại, sao anh lại nói như vậy? Tuần sau chúng ta sẽ đính hôn, em không gọi anh là Đại thì phải gọi là cái gì? Huống chi sau khi chúng ta đính hôn, chẳng mấy chốc sẽ kết hôn, cho nên anh đương nhiên là chồng em."
Lâm Uyển Nhi không hiểu giải thích. Tin tức hai nhà Ôn Lâm kết thành thông gia cũng đã công khai tuyên bố khắp nơi, không phải sao?
"E rằng tôi không có "diễm phúc" được cưới cô làm vợ." Anh hừ lạnh trách mắng.
Vốn sẽ chấp nhận hôn sự này, thứ nhất là căn cứ vào trách nhiệm thừa kế; thứ hai là lúc đó anh cũng chưa thích người phụ nữ nào, cho nên cưới ai cũng không quan trọng. Không ngờ sau khi tin tức đó được công bố thì người phụ nữ này lại danh chính ngôn thuận ngày ngày đến Sự Vụ Sở quấn lấy anh không rời, thật sự dồn ép anh đến mức sắp điên.
"Đại, câu nói này của anh là có ý gì?" Lâm Uyển Nhi nghe vậy mặt liền biến sắc.
Mọi người ở đây nghe vậy nhất thời reo hò ca vang một hồi, sắc mặt của Lâm Uyển Nhi càng trở nên khó coi hơn.
"Ý là tôi sẽ không đính hôn với cô, nếu không đính hôn, dĩ nhiên cũng sẽ không kết hôn." Ôn Đại hừ lạnh hai tiếng, nghe không hiểu thì anh sẽ nói rõ hơn một chút, tránh cho cô ta tiếp tục dây dưa không rõ.
"Anh nói gì! Tin tức chúng ta sắp đính hôn cũng đã công bố, sao anh lại có thể đổi ý?"
"Tại sao tôi lại không thể đổi ý?" Buồn cười, chuyện mà Ôn Đại anh không muốn làm thì không ai có thể ép buộc anh, đừng nói là cô ta, mà ngay cả người nhà của anh cũng giống vậy thôi.
"Tôi sẽ nói với ông nội tôi, cho nên cô có thể về rồi, chỗ tôi không hoan nghênh cô."
"Ôn Đại, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Chúng ta đã sắp đính hôn, anh có biết nếu anh làm như vậy, sẽ làm hai nhà chúng ta bị mất hết thể diện không?". Lâm Uyển Nhi quả thật không thể tin được, sợ hãi kêu lên. Rõ ràng là anh không đúng, vụng trộm sau lưng cô, cô đều có thể khoan dung độ lượng tha thứ cho anh, miễn là sau này anh sẽ không tái phạm nữa --
"Cái gì mà như thế nào, hai nhà chúng ta đều mất hết thể diện. À, em biết rồi, là vì cái con hồ ly tinh đó phải không?".
"Đúng vậy, bởi vì tôi yêu cô ấy, cho nên xin cô chú ý cách chọn lọc từ ngữ của mình, nếu cô còn dám gọi cô ấy là hồ ly tinh, đừng trách tôi không khách khí với cô." Sắc mặt Ôn Đại sa sầm, nếu cô ta không là phụ nữ, với quan hệ thân thiết giữa hai gia tộc, anh đã ném cô ta ra ngoài.
Tôi yêu cô ấy!
Tất cả mọi người đều bị chấn động đứng ngây ra một chỗ. Bao gồm cả Hài Lòng đã bị Tiểu Hoa kéo trở về, tất cả mọi người đều há hốc mồm mà nhìn cảnh tượng trước mắt, đặc biệt Hài Lòng, sau khi nghe thấy câu nói "Anh yêu cô", lại càng rưng rưng nước mắt. . . . . .
Thì ra anh yêu cô, anh yêu cô, giờ khắc này, cho dù muốn cô chết đi, cô cũng bằng lòng --
Lâm Uyển Nhi lấy lại tinh thần, nhất thời thẹn quá hóa giận trách mắng: "Cô ta vốn là hồ ly tinh, cô ta cướp chồng tôi. Cô ta đương nhiên là con hồ ly tinh, hồ ly tinh, hồ ly tinh. . . . . ."
"Cô. . . . ."
Anh tức giận đến mức vung tay lên, định cho cô ta một bạt tai.
"Đại, đừng."
Hài Lòng vội vàng nói.
"Hài Lòng."
Ôn Đại kinh ngạc quay đầu, vội thu tay lại, bước nhanh đến trước mặt cô, ôm cô thật chặt.
"Đại, em rất vui vì anh yêu em, nhưng em không thể hại hai nhà Ôn Lâm mất hết thể diện. . . . . ." Hài Lòng cũng ôm anh thật chặt. Có được tình yêu của anh, cô thật sự rất thỏa mãn, cho nên dù rời khỏi anh sẽ khiến cho cô đau đớn đến tột cùng, đau đến mức không muốn sống nữa, cô sẽ lặng lẽ chấp nhận.
"Đồ ngốc, anh không sợ mất thể diện, chỉ sợ em không thể tiếp tục yêu anh nữa." Ôn Đại đau lòng khẽ vuốt gò má sưng đỏ của cô. "Hài Lòng, chắc em rất đau phải không? Xin lỗi em, đều do anh hại em, khiến cho em phải chịu nhiều uất ức." Cái cô Lâm Uyển Nhi chết tiệt này, ra tay lại cay độc đến như vậy.
"Không đau, em không đau, em cũng không bị uất ức, trái lại là vì em hại anh, xin lỗi anh." Hài Lòng cảm động lắc mạnh đầu.
"Đồ ngốc, là anh hại em, nhưng em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."
"Đại. . . . . ."
Hài Lòng cảm động nói không ra lời, dúi đầu vào khuôn ngực rắn chắc rộng lớn của anh, nước mắt rốt cuộc cũng không kìm lại được mà rơi lã chã.
"Hài Lòng, anh yêu em."
Ôn Đại ôm chặt cô, sau khi thấy rõ tình cảm của mình, anh sẽ không bao giờ buông cô ra, người con gái mà anh yêu sâu sắc.
Cảnh hai người thân mật tỏ tình với nhau, khiến Lâm Uyển Nhi mù quáng, phát điên muốn lao về phía Hài Lòng.
"Đều do cô, con hồ ly tinh!" Cô giận dữ kêu gào, vẻ mặt dữ tợn muốn đánh Hài Lòng, tiếc rằng cô vừa di chuyển, người lập tức bị Đại Ngưu và Đại Hổ chặn lại, hai người đang bên cạnh vẫn chú ý cô ta, bởi vì lúc nãy đã để cho cô ta đạt được mục đích một lần cho nên lần này sao có thể để cho cô tiếp tục đạt được mục đích.
"Các người buông tôi ra, buông tôi ra, Ôn Đại, anh không thể đối xử với em như vậy, tuần sau chúng ta sẽ phải đính hôn, hai nhà Ôn Lâm chúng ta sẽ bị mất thể diện!" Lâm Uyển Nhi giống như bị bệnh tâm thần gào hét ầm ĩ.
"Ai nói Ôn gia sẽ bị mất thể diện vì cái việc này?" Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên ở bên ngoài phòng nghỉ.
Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc sửng sốt, kể cả Lâm Uyển Nhi đang thét chói tai không dứt.
"Bà nội!" Ôn Đại kinh ngạc quay đầu, lại nhìn thấy bà nội mình, trên tay bà là một cái va-li to đùng, anh liền cảm thấy cả người bắt đầu choáng váng .
Không thể nào, chẳng lẽ bà nội muốn-- nếu là như vậy thì lát nữa ông nội anh chắc chắn cũng sẽ tìm tới cửa.
"Ôn nội! Bà vừa nói cái gì?" Lâm Uyển Nhi vừa nhìn thấy Ôn nội, lập tức mở miệng gọi, cái gì là "Ai nói Ôn gia sẽ bị mất thể diện vì cái việc này", những lời này rốt cuộc là có ý gì?
"Ta nói, ai nói Ôn gia sẽ bị mất thể diện vì cái việc này, bởi vì một phút trước, Ôn gia cũng đã mất hết thể diện rồi." Ôn nội cười lạnh trả lời.
Bà đã chịu đủ việc người đàn ông bà yêu liên tục bắt cá hai tay, cho nên sau khi bà đã rút được kinh nghiệm xương máu, quyết định đau dài không bằng đau ngắn, mới xách theo va-li đến tìm cháu nội. Mà đám phóng viên canh giữ ở bên ngoài, đương nhiên sẽ không bỏ qua tin tức này, còn bà cũng rất hào phóng công khai thừa nhận.
Ôn Đại vừa nghe thấy thì thầm cười khổ.
Không ngờ bà nội thật sự có thể rời khỏi người đàn ông mà bà yêu, nhưng vấn đề là ông nội phong lưu của anh thật ra chỉ thích bà nội, còn những người phụ nữ khác đều là gặp dịp thì chơi, hết lần này đến lần khác –-
Lần này mất hồn rồi.
"Ôn nội, câu nói đó của người là có ý gì? Tại sao Ôn gia lại bị mất thể diện?" Lâm Uyển Nhi càng nghe càng mờ mịt, khó hiểu hỏi.
"Bởi vì ta bỏ nhà trốn đi, cho nên A Đại nhà ta hủy hôn thì tính là gì! A Đại, đừng sợ, bà nội làm chỗ dựa cho con, chúng ta cùng làm cho Ôn gia mất mặt." Ôn nội nghiến răng nghiến lợi lại vừa hưng phấn bừng bừng vừa vỗ ngực nói.
Bỏ nhà trốn đi?
Tất cả mọi người đều bị chấn động ngây ngốc tại chỗ, không, không phải chứ!
"Lão phu nhân. . . . . ."
Hài Lòng sửng sốt một chút, lo lắng đang định mở miệng.
"Hài Lòng, đừng hỏi, chúng ta mau rời khỏi đây, nếu chậm chạp thì sẽ không kịp." Ôn Đại vội đưa ngón tay ép lên môi cô, thừa dịp tất cả ánh mắt kinh ngạc của mọi người đều đặt trên người bà nội thì anh cưỡng ép kéo cô đi.
"Đại, nhưng. . . . . ."
Bỏ nhà trốn đi, việc này rất nghiêm trọng đó!
"Hài Lòng, anh yêu em, cho nên hãy rời khỏi đây với anh trước, sau đó anh sẽ nói rõ ngọn nguồn cho em biết."
Anh yêu em!
"Vâng" Câu nói này đã thành công trong việc ngăn cản Hài Lòng, cô lập tức ngoan ngoãn đi theo người đàn ông mà cô yêu thương.