Cô gật đầu mạnh mẽ.
"Vậy để họ ly hôn, anh trai cũng có thể chăm sóc bảo bối, đúng không?"
Cô lại gật đầu mạnh mẽ, gật xong lại thấy không đúng, vẻ mặt rối rắm, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn nhó.
"Anh trai, nhưng... anh không có tiền, phải có tiền mới có thể mua quần áo mới, giày mới cho bảo bối được, chỉ có người lớn mới có tiền!"
Tần Trừng thở dài, đang định tiếp tục thuyết phục, thì lúc này, tiếng gõ cửa phòng vang lên.
"Khanh Khanh, cô bé sinh nhật, ra ăn sinh nhật nào, bố mua cho con tôm hùm đất con thích ăn, mẹ còn mua cho con váy đẹp nữa!"
"Oa! Tôm hùm đất!" Mắt Tần Khanh sáng lên, nhanh chóng từ trên người anh trai nhảy xuống, nhảy nhót đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, một mùi thơm nức mũi xộc vào, còn có mẹ cô cầm trên tay túi giấy, cô háo hức cầm lấy, cúi đầu nhìn, mắt sáng rực.
"Bố, Khanh Khanh thích bố nhất!"
Tần Khanh được bố bế lên, cô ôm cổ bố, chu môi hôn lên má bố, khiến bố cô cười ha hả.
Quay đầu lại hôn mẹ một cái, vui vẻ nói, "Khanh Khanh cũng thích mẹ nhất!"
Bố cô định bế cô xuống lầu, động tác khựng lại, cười ha hả hét vào phòng, "ŧıểυ Trừng, mau xuống đi, còn mua cho con ngỗng quay Cẩm Ký nữa."
"Vâng, đến ngay!"
Tần Trừng ngồi bên giường nhìn chiếc bánh kem nhỏ chỉ ăn vài miếng trên bàn, sắc mặt hốt minh hốt ám, một tay buông thõng bên hông cầm chiếc nĩa nhỏ, bị anh bẻ gãy.
Đêm đó, Tần Trừng mở mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, mãi không ngủ được.
Cứ nhắm mắt lại là những chuyện xảy ra mấy ngày nay hiện lên rõ mồn một.
Những ngày này, mẹ như biến thành một người khác, hết mực yêu thương em gái, thậm chí còn hơn trước.
Hôm nay đột nhiên đề nghị hai anh em ở riêng phòng, mà phòng của em gái lại cách phòng anh ba phòng.
Anh không muốn, nhưng mẹ cũng không quan tâm anh có muốn hay không, liền dẫn em gái lên lầu, vào phòng.
Phòng được trang trí rất ấm áp, là phòng công chúa màu hồng dành cho thiếu nữ, còn có một phòng để quần áo rất lớn, em gái rất vui, không chớp mắt liền gật đầu đồng ý.
Em gái được mẹ cho kẹo ngọt, vui đến nỗi không còn biết trời trăng gì nữa, trong mắt trong lòng cô bé không còn chỉ có một mình anh.
Anh nghiêng đầu nhìn em gái đang ngủ trong vòng tay mình, vẻ mặt bình yên tĩnh lặng, nheo mắt lại, không nhịn được mà véo mạnh vào cánh tay cô bé.
"Ư..."
Em gái vô thức xoa xoa cánh tay, lật người từ trong vòng tay anh ra, nằm ngửa ngủ, không lâu sau lại ngủ say.
Rốt cuộc anh vẫn mềm lòng, vừa chạm vào cô bé, động tác trên tay đã nhẹ đi rất nhiều.
Anh chán nản nhắm mắt lại.
Một lát sau, anh lại mở mắt ra, lật người, chống tay lên người cô bé, lặng lẽ nhìn cô bé.
Anh từ từ cúi đầu, môi phủ lên môi em gái, mυ"ŧ mát, liếʍ láp.
Không phải kiểu chạm môi như chuồn chuồn lướt nước thường ngày, không phải kiểu mυ"ŧ mát thân mật khi chỉ có hai người.
Nụ hôn này mang theo hàm ý khác, anh thậm chí còn thè lưỡi cạy hàm răng cô bé ra, chui vào trong miệng cô bé.
Trong miệng cô bé vẫn còn lưu lại mùi thơm ngọt ngào của sữa, anh nhắm mắt lại, trong miệng cô bé càn quấy đoạt lấy, động tác thành thạo như vậy.
Hôn đủ rồi, anh ngẩng đầu lên, thở hổn hển, chống tay nâng cơ thể lên, cố gắng không đè lên cô bé, anh cúi đầu, nhìn xuống chỗ giữa hai chân mình, nơi đang cương cứng.
Anh bình tĩnh lại một lúc, lật người khỏi người cô bé, nằm bên cạnh cô bé, nhắm mắt lại, tim đập như trống.
Anh không biết từ lúc nào, tình cảm dành cho em gái đã biến chất, đến khi anh phát hiện ra thì đã quá muộn rồi.
Rõ ràng trước 13 tuổi, anh vẫn là một người anh trai hoàn hảo, đơn thuần và tận tụy.