Cô bé lau khô nước mắt, nhịn đau, tự mình chậm rãi đứng dậy, đợi đèn xanh sáng lần nữa, cô bé băng qua đường, đến trường.
Tần Trừng ngồi trên chỗ ngồi, mắt không tập trung nhìn lên bảng đen, thầy giáo trên bục giảng say sưa giảng bài, mà tâm trí anh đã sớm bay xa.
Bé con ở nhà một mình, không biết có ngoan ngoãn làm bài tập không, có ngoan ngoãn nghe lời không.
Anh ngẩn người một lúc, hoàn hồn lại, cúi đầu nhìn đồng hồ, đã chín giờ rưỡi rồi, bé con hẳn là chuẩn bị đi ngủ rồi.
Anh nhìn lên bảng đen, trên bảng đen thầy giáo viết những kiến thức trọng tâm, anh lập tức cầm bút nghiêm túc bắt đầu ghi chép.
Một lúc sau, trong lớp có không ít người nhỏ giọng thì thầm, còn nhìn ra ngoài cửa sổ, Tần Trừng đang nghiêm túc nghe giảng, bất ngờ bạn học phía sau dùng đầu bút chọc vào lưng anh.
Anh không kiên nhẫn quay đầu lại, bạn học đó cầm bút chỉ ra ngoài cửa sổ: "He he... em gái cậu đến đón cậu tan học rồi."
"Ting..."
Tiếng chuông tan học vang lên, Tần Trừng liền lao ra khỏi lớp.
Tần Khanh mặc chiếc váy ngủ màu trắng bẩn thỉu, trên mặt còn vương những vệt nước mắt, vết thương ở đầu gối rướm máu rất rõ.
"Anh..."
"Ai cho em tự ý chạy ra ngoài? Không phải đã nói ở nhà không được chạy lung tung sao?"
Tần Trừng từ trên xuống dưới quan sát cô thật kỹ, xác định chỉ bị trầy xước ở chân, rỉ máu, mới yên tâm, ngồi xổm xuống, chạm vào vết thương của cô, nhẹ nhàng thổi: "Có đau không?"
Tần Khanh mắt đỏ hoe, gật đầu rồi lại lắc đầu: "Vừa nãy đau, bây giờ anh trai thổi thổi là không đau nữa rồi."
"Đồ ngốc!"
Tần Trừng phủi sạch quần áo cho cô, cõng cô, đi ra khỏi tòa nhà giảng dạy.
"Bé con trong túi áo có đựng gì thế." Tần Trừng bị thứ gì đó trong túi áo to ở bụng cô chọc vào.
"Là thạch." Cô đưa một tay vào túi, lấy ra, vừa lấy ra, mới nhớ ra, buổi tối anh trai không cho cô ăn đồ ngọt, lại vội vàng bù đắp: "Cho anh trai ăn, anh trai đi học vất vả!"
"Con nịnh hót!" Tần Trừng cười mắng.
Tần Khanh vòng tay qua cổ anh trai, hai tay xé thạch, nước thạch bắn tung tóe lên quần áo anh trai cũng không biết, nghiêng đầu, cầm thạch đút vào miệng anh trai: "Anh trai ăn!"
Tần Trừng cắn chặt mép nhựa thạch, ngẩng đầu, thạch vào miệng, ăn xong, mở miệng: "Lấy thêm một cái ra."
Tần Khanh bĩu môi, miễn cưỡng lấy ra: "Xoẹt" xé thạch, nhìn thạch cuối cùng vào miệng anh trai, nằm trên lưng anh trai im lặng không nói.
Cô còn muốn tự giữ lại một cái cơ mà.
Tần Trừng tâm trạng rất tốt, cố ý nhún nhảy, dọa Tần Khanh hét lên, ôm chặt lấy cổ anh trai, sợ ngã.
Đợi về đến nhà, Tần Trừng bôi thuốc cho cô, đến lúc đi ngủ, Tần Trừng mới dỗ dành cô, hứa với cô ngày mai có thể ăn bánh trôi nhân vừng.
Tần Khanh gối lên cánh tay anh trai, vùi vào lòng anh trai, lại vui vẻ, chu môi chủ động hôn lên môi anh, lưỡi còn liếʍ môi anh, thò vào trong miệng anh, cắn môi với anh.
Bây giờ cô dưới sự chỉ dạy của anh trai, đã biết cách cắn môi rồi, phải nhắm mắt, phải nhớ hít thở, lưỡi nhỏ cũng phải theo lưỡi anh trai mà động.
Cắn mãi cắn mãi, tay anh trai thò vào trong quần áo cô, xoa nắn làn da của cô, dần dần đi lên, xoa lên bộ ngực nhỏ của cô.
Dưới sự chăm sóc tận tình của anh trai mấy ngày nay, còn có sự xoa bóp hàng ngày, bộ ngực nhỏ đã có một chút độ cong.
Tay cô dưới sự dẫn dắt của anh trai, nắm lấy thứ thịt mềm cứng lớn nhỏ của anh, cô biết bây giờ thứ thịt của anh trai đã cứng rồi, cần cô nắm chặt để giúp anh giải tỏa.
Trước đây cô tò mò động đậy mấy cái, anh trai đã đổ mồ hôi, phát ra tiếng, nhìn vẻ mặt của anh, hẳn là không thoải mái.