Chỉ Nghiện

Chương 9: Mượn tiền anh trai chồng con để giúp em trai con cưới vợ đi

Trước Sau

break

Khi Vương Quế Hoa về nhà thì Triệu Bảo Châu đã nằm trên giường, nụ hôn bất ngờ của Hàn Kiến Hoằng cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, không cách nào xua tan, chỉ cần nghĩ đến, mặt cô lại đỏ bừng, tim đập thình thịch, kèm theo nỗi xấu hổ khó tả.

Khó chịu suốt cả đêm, trằn trọc mãi không ngủ được thì Vương Quế Hoa gõ cửa phòng cô. “Bảo Châu, ngủ chưa?”

Triệu Bảo Châu giật mình, vội chỉnh lại quần áo và cảm xúc, rồi mới ra mở cửa: “Có chuyện gì thế ạ?”

“Mẹ vào phòng ngồi một lát.” Vương Quế Hoa chẳng cần đợi cô đồng ý, cứ thế đi thẳng vào, rồi lén lút dúi vào tay cô một thứ gì đó. 

Triệu Bảo Châu không hiểu, vừa định mở ra xem thì nghe Vương Quế Hoa cười tủm tỉm nói: “Đây là thuốc mẹ xin được từ nhà thím Trần, từ giờ mỗi sáng con nấu một bát uống, phần bã thì đắp lên ngực, sẽ giúp con dễ sinh nở.”

Vừa nghe đến chuyện sinh nở, mặt Triệu Bảo Châu lại nóng bừng: “Mẹ, mấy thứ này...”

Vương Quế Hoa nghĩ đến chuyện nhà người ta đã có mấy đứa cháu bế rồi, lại không kìm được mà cằn nhằn: “Thằng Kiến Hà khỏe mạnh, con ngày thường trông cũng không có vấn đề gì, sao lại không sinh được? Mẹ thấy là do bản thân con không cố gắng, dù thế nào cũng phải sinh cho mẹ một đứa cháu trai, để nối dõi tông đường nhà họ Hàn.”

Triệu Bảo Châu cảm giác như vừa ăn phải măng đắng: “Mẹ, Kiến Hà...”

“Thôi mẹ cũng buồn ngủ rồi, con nhớ sáng mai dậy phải nấu thuốc mà uống, mẹ sẽ trông chừng đấy.” Vương Quế Hoa ngáp một cái. 

Ở nông thôn mọi người đều đi ngủ sớm, bà ra ngoài mấy tiếng, mí mắt đã không thể chống đỡ được nữa.

Sáng hôm sau, dưới sự giám sát của Vương Quế Hoa, Triệu Bảo Châu buộc phải uống một bát thuốc đắng đến tê cả cổ họng. 

Thấy nhiều đồ dùng trong nhà đã hết, Vương Quế Hoa bảo cô ra thị trấn mua ít đồ. Tiền bạc trong nhà đều do Vương Quế Hoa quản lý, bà đếm đi đếm lại hồi lâu, chắt bóp mãi mới đưa cho cô đúng một đồng.

Triệu Bảo Châu nghĩ đến danh sách đồ cần mua: “Mẹ, một đồng...”

Vương Quế Hoa biết cô định nói gì: “Một đồng là đủ mua rồi. Mẹ làm gì có tiền kiếm được, quanh năm chỉ trông vào mấy đồng Kiến Hoằng gửi về, không còn dư giả gì nữa.”

“Ngày mùa bận rộn thế này, mẹ còn ra đồng thu hoạch, để con được thảnh thơi ra phố chơi, con nên mừng mới phải.”

Triệu Bảo Châu đang định nói gì đó thì Vương Quế Hoa đã quay lưng bước đi, không cho cô cơ hội đòi thêm tiền. 

Cô quay đầu lại, bắt gặp Hàn Kiến Hoằng vừa về từ bên ngoài, vội vã ngoảnh mặt đi, cô quay vào nhà tìm cái túi vải rồi đi bộ ra phố.

Từ thôn Bạch Hoa ra thị trấn mất năm cây số, đi bộ hết hơn một tiếng, Triệu Bảo Châu lo lắng trong lòng, mẹ chồng đâu có tốt bụng đến mức để cô ra thị trấn dạo chơi, rõ ràng là bà keo kiệt không muốn tiêu tiền, lại chẳng muốn xuống nước mặc cả với người ta nên mới bảo cô đi. 

Cô biết Vương Quế Hoa có hơn một nghìn đồng trong tay nhưng bà quá keo kiệt nên không chịu đưa.

Đến thị trấn, cô đi dạo vài vòng, hỏi giá mấy lần, cuối cùng chỉ mua một bánh xà phòng và một cái khăn mặt, còn lại sáu hào, tính thế nào cũng không đủ mua những thứ còn lại.

Đang đi lang thang thì bỗng có người vỗ vai cô một cái: “Bảo Châu.”

Triệu Bảo Châu giật mình, quay lại thấy mẹ đẻ, Hà Phương Diễm. 

Chị dâu cả, Lữ Đại Hồng, cũng ở đó.

“Mẹ, chị dâu.”

Hai người nhìn thấy cô, chỉ có Hà Phương Diễm có vẻ vui hơn một chút: “Thằng út em con tháng sau muốn cưới vợ, con về nhà một chuyến nhé.”

Lữ Đại Hồng lập tức tiếp lời: “Nhà gái đòi một trăm đồng tiền sính lễ, ba mẹ không có nhiều tiền như thế, mấy anh em trong nhà phải góp vào, em cũng phải đóng mười đồng đấy.”

Triệu Bảo Châu người không có nổi một đồng: “Em... em không có tiền.”

“Bảo Châu, em không muốn giúp đỡ gia đình à?” Lữ Đại Hồng vốn đã bực bội vì phải đóng tiền sính lễ cho em chồng, nên nói đầy mỉa mai: “Em gả đi rồi thì không còn coi mình là người nhà họ Triệu nữa à? Em gả được vào nhà giàu có thì muốn đoạn tuyệt quan hệ với bọn chị à.”

Triệu Bảo Châu chỉ muốn khóc: “Không phải như thế đâu.” 

Cô nhìn Hà Phương Diễm: “Mẹ cũng biết mẹ chồng con không bao giờ đưa tiền cho con, mà Kiến Hà cũng không kiếm ra tiền.”

Lữ Đại Hồng lẩm bẩm: “Em chẳng phải có anh cả đấy sao? Chị nghe nói anh cả nhà họ Hàn giàu lắm, đều là người một nhà, hỏi một tiếng chắc chắn sẽ cho, cũng đỡ gánh nặng cho nhà mình.”

Không còn lời nào để phản bác, Triệu Bảo Châu bất lực nhìn sang cầu cứu Hà Phương Diễm.

Hiểu được sự khó xử của con gái và cũng biết Hàn Kiến Hoằng không phải người dễ dây vào, Hà Phương Diễm nhớ lại hai năm trước, con trai cả của bà ta vừa mở lời mượn tiền đã bị anh đuổi thẳng.

Nhưng cuối cùng, tình thương của người mẹ dành cho con trai vẫn chiến thắng. Bà ta lên tiếng: “Bảo Châu, em con nhất định phải cưới cô gái kia mà nhà gái thì không dễ nói chuyện. Em con cũng lớn rồi, không cưới sớm thì sau này khó lấy vợ. Hay là con về hỏi mẹ chồng xem có thể lấy một ít tiền giúp em con cưới vợ không?”

Triệu Bảo Châu nhìn mẹ, không thể tin vào những gì mình vừa nghe, nỗi thất vọng dâng trào.

“Bảo Châu, ba mẹ thật sự hết cách rồi. Con coi như giúp ba mẹ và em trai đi. Nếu không được, con hỏi anh trai của Kiến Hà mượn cũng được mà.”

Biết ba mẹ chỉ coi mình như một cái cây hái ra tiền, nhưng không ngờ mẹ cô có thể nói ra những lời này, Triệu Bảo Châu đau lòng vô cùng.

“Con không có tiền.”

“Con...” Hà Phương Diễm còn định thuyết phục thêm, nhưng ngước lên nhìn thấy một người, cả bà ta và Lữ Đại Hồng đều biến sắc: “Hôm... hôm khác nói chuyện nhé.”

Cứ như vừa thấy một vị thần ôn dịch, nói xong lập tức chạy mất.

Triệu Bảo Châu quay đầu lại đầy vẻ khó hiểu, thấy Hàn Kiến Hoằng với thân hình cao lớn đang đứng sau lưng cô, bóng anh đổ dài trên mặt đất, gương mặt lạnh lùng.

“A... anh cả.” Triệu Bảo Châu nghĩ đến việc anh đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi, sắc mặt lập tức thay đổi. 

Thảo nào mẹ và chị dâu lại sợ đến mức bỏ chạy.

Hàn Kiến Hoằng liếc nhìn cô nhưng không nói gì, anh chỉ rút tiền ra đưa cho cô: “Cầm lấy mà mua đồ đi.”

Thái độ ấy còn khiến Triệu Bảo Châu khó xử hơn cả việc bị vạch trần trực tiếp, cô cảm thấy xấu hổ, tai đỏ bừng lên.

“Cầm lấy mua đồ mẹ dặn.” Hàn Kiến Hoằng không phải người nhiều lời, nói xong thì đứng im.

Triệu Bảo Châu do dự.

“Tính tình mẹ không được tốt.”

Nhớ lại vẻ mặt quát mắng của Vương Quế Hoa, Triệu Bảo Châu rùng mình dù giữa trưa hè. Cô ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng cũng bước tới cầm lấy tiền: “Đợi... đợi Kiến Hà về, em có tiền thì sẽ trả lại anh.”

Từ đầu đến cuối, ánh mắt cô không hề dám nhìn thẳng vào Hàn Kiến Hoằng.

Nghe cô nhắc đến Kiến Hà, Hàn Kiến Hoằng khẽ nhíu mày.

Chậc.

Thằng em nghiện cờ bạc đó của anh mà kiếm tiền về nhà sao?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc