Chỉ Nghiện

Chương 11: Biết liếm không? (hơi h)

Trước Sau

break

Triệu Bảo Châu trợn tròn mắt, tai đỏ bừng lan xuống tận cổ, đầu óc ong ong.

Khi còn ở thôn, cô đã từng trông nom cháu trai và nhìn thấy “cậu nhỏ” của cậu bé. 

Lần đầu tiên cô thực sự nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ của một người đàn ông trưởng thành là vào đêm tân hôn. 

Cô nhớ trước khi lấy chồng, cũng có người trong làng đã dạy cô vài điều, cô biết thứ nằm giữa hai chân đàn ông dùng để gieo giống và nối dõi tông đường, nhưng cô thấy nó chẳng khác gì của trẻ con.

Cái của Hàn Kiến Hà cũng hồng hồng, mềm mềm, rất nhỏ, sờ vào giống hệt của cháu cô, hai người làm chuyện đó suốt hai năm mà vẫn không thành công, nhìn thì được nhưng chẳng có tác dụng gì, cô nghĩ dươиɠ ѵậŧ của đàn ông ai cũng như vậy.

Nhưng cái của Hàn Kiến Hoằng thì hoàn toàn khác, nó vừa to vừa đen, gân xanh nổi lên, gần bằng nửa cánh tay cô, phần đỉnh toát ra như cây nấm lớn, to hơn hẳn phần thân bên dưới, lông mu của anh cũng rất rậm, gần như mọc đến rốn, phía dưới còn treo hai túi tinh to bằng quả trứng gà.

Triệu Bảo Châu hoảng sợ, thị giác bị một cú sốc lớn, một cảm xúc lạ lẫm trào dâng trong lòng. 

Cô xấu hổ quay mặt đi, khao khát được rời khỏi đây.

Hàn Kiến Hoằng nắm chặt cổ tay cô: “Không phải muốn sinh con cho nhà họ Hàn sao?”

Triệu Bảo Châu ngoảnh mặt đi, không dám nhìn anh, giọng nói run rẩy: “Đây... đây cũng là nghi lễ phong tục sao?” 

Mẹ chồng cô đâu có nói như vậy.

Hàn Kiến Hoằng không nói gì, ánh mắt đã tối sầm lại. 

Anh kéo tay Triệu Bảo Châu đặt lên dươиɠ ѵậŧ của mình, vừa chạm vào thân cây cứng ngắc, Triệu Bảo Châu sợ hãi rụt tay lại, nhưng Hàn Kiến Hoằng lại có sức rất lớn. 

Cô không thể thoát ra được, trong lúc giằng co, cổ tay cô đau nhói.

“Không phải muốn mượn tiền sao?” Hàn Kiến Hoằng nuốt khan, hơi thở ngày càng nặng nề.

“Em...” Cô ngập ngừng, nhưng Hàn Kiến Hoằng không có kiên nhẫn.

“Cần tiền hay không, em tự chọn.”

Triệu Bảo Châu cắn chặt môi, nỗi khổ tâm lại trào dâng, Vương Xuân Hồng và người trong làng coi thường cô vì nhà mẹ đẻ cô vừa nghèo vừa lười, suốt ngày chỉ chực hút máu, nếu không lo đủ số tiền này, cô chắc chắn sẽ lại mất mặt trước cả làng.

Nhưng để có được mười tệ, cô phải ngậm thứ đó của anh chồng. 

Đây chẳng phải là trái với luân thường đạo lý sao? 

Triệu Bảo Châu không thể vượt qua rào cản trong lòng.

Thấy cô do dự, Hàn Kiến Hoằng cũng không ép, chỉ lặng lẽ chờ đợi.

Một lúc lâu sau, Triệu Bảo Châu khẽ hỏi, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Có... có phải làm lâu không?” 

Cô nghĩ chỉ dùng tay xoa xoa cũng được, hồi trước Kiến Hà bảo cô giúp thì nói rằng cũng rất sướиɠ.

Hàn Kiến Hoằng cởi cúc áo, lười biếng tựa lưng vào ghế: “Làm đi.”

Giọng anh ra lệnh, không cho phép phản kháng.

Tim Triệu Bảo Châu chưa bao giờ đập nhanh đến thế. 

Cô lén liếc nhìn, rồi lại đặt ánh mắt vào khoảng không vô định, rụt rè đưa tay ra.

Sẽ kết thúc nhanh thôi. 

Thô quá, nóng quá.

Hàn Kiến Hoằng không đủ kiên nhẫn, anh đưa tay kéo mạnh, cả người Triệu Bảo Châu ngã vào lòng anh. 

“A...” Cô hoảng hốt, mặt mày tái mét, nhưng ngay sau đó đã ngã vào vòng tay Hàn Kiến Hoằng. 

Tim cô đập thình thịch.

“A... anh cả.”

Hàn Kiến Hoằng đặt tay lên đầu cô, dùng lực ấn xuống, cả người Triệu Bảo Châu trượt xuống, quỳ giữa hai chân anh, đầu cô vùi ngay cạnh dươиɠ ѵậŧ, thứ đó giật lên một cái, đập vào mặt cô.

Nhìn cây dươиɠ ѵậŧ ở cự ly gần, kích thước khổng lồ như được phóng đại vô hạn, vừa bỏng vừa nóng. 

Cả người Triệu Bảo Châu mềm nhũn.

“Biết liếʍ không?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc