Ngu Quy Vãn chầm chậm thanh toán tiền, tay cầm ly cà phê cúi đầu giả vờ xem bảng giá, không dám xoay người.
Chỉ trong nháy mắt mà tâm tư đã bị câu đi mất rồi.
Giọng nói của cô gái phía sau càng kích động hơn, hình như bất mãn với thái độ của Phó Trầm, rõ ràng là đến xem mắt mà còn nói bây giờ không có kế hoạch kết hôn.
Đây không phải lừa người ta à?
Hơn nữa, dù gì cô ta Tần Nam cũng là hòn ngọc quý trên tay ở trong nhà, gia thế diện mạo đều tốt, đã bao giờ bị người ta khinh thường thế chứ. Càng nghĩ càng tức, người đàn ông đối diện vẫn bình tĩnh không thay đổi.
Chỉ là...... Chỉ là khuôn mặt cương nghị của anh càng lạnh lùng hơn, giọng nói càng ngày càng nặng nề, ngón tay đặt trên bàn đập xuống cái nặng cái nhẹ.
Đôi tay kia quá đẹp, ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng. Nhưng cô ta có tham lam đến đâu cũng không đắc tội nổi người đàn ông này.
Phó Trầm.
Người đàn ông của Phó Gia.
Bị anh nhìn chăm chú như vậy, Tần Nam cảm thấy da đầu tê dại. Không dám nhìn vào ánh mắt lạnh buốt của anh, giọng uất ức cũng nhỏ đi, cuối cùng thành sợ hãi cầm túi đứng lên xoay người đi.
Khoảng khắc quay người lại đấy, nước mắt chảy đầy mặt......
Chỉ cần nhìn lần xem mặt này cũng biết Phó Trầm là người đàn ông không có lương tâm.
Mấy bàn khách ở xa không biết nội tình đều nhìn về phía này với ánh mắt khác thường.
Người đi rồi, Phó Trầm mới thở phào nhẹ nhõm, tựa lưng vào ghế ngồi, có chút mệt mỏi, bình thường thời gian làm việc còn không đủ thì lấy đâu ra thời gian ứng phó với những việc này.
Chỉ vì anh chưa kết hôn?
Phó Trầm không mất thời gian nữa đứng dậy đi về phía nhà WC.
Ngu Quy Vãn hơi nghiêng người, khóe mắt liếc nhìn không gian yên tĩnh đằng sau, trong lòng mừng thầm, lén làm biểu tượng chiến thắng với mình rồi mới từ từ quay người đi.
Lát nữa nhất định phải chê cười anh mới được.
Hừ, lúc ấy kiêu ngạo cho lắm vào, đến bây giờ lưu lạc tới mức không tìm được bạn gái còn phải đi xem mặt. Ha hả! Cho dù tìm được rồi cũng không thấy ai xinh đẹp hơn cô, cứ để cho anh kiêu ngạo cả đời đi.
Ha ha! Thật quá buồn cười.
Ngu Quy Vãn đi nhanh về phía nhà WC, tâm tình rất tốt mà nhấp một ngụm cà phê. Nhà WC ở ngay góc ngoặt là tới, nam trái nữ phải, giữa là bồn rửa tay trên tường còn một tấm gương lớn sáng ngời.
Cô đặt ly cà phê trên bồn rửa tay, thu ánh mắt đang ngó vào trong WC lại, nhìn xung quanh không có ai, nhẹ nhàng dựa vào bồn rửa tay thong thả lấy son môi trong túi ra.
Ngu Quy Vãn bỏ mũ xuống, nhìn gương sửa sang lại bản thân, rồi đội mũ lên lần nữa, tiếp đó vặn nhẹ son môi ra nghiêng người phía trước đối diện với gương, hơi hé môi rồi bôi son lên.
Chỉ một lát sau, Phó Trầm đi ra. Đưa tay lên nhìn đồng hồ, rồi đi ngay đến bồn rửa tay chuẩn bị vặn vòi nước.
Ngu Quy Vãn tay mắt lanh lẹ, chặn trước mặt anh để rửa tay.
Lúc này Phó Trầm đã rất mệt, sáng mới bay từ Paris về, xử lý hết công việc định về chung cư ngủ, kết quả bị chị dâu gọi điện đến đây.
Mẹ anh đã mất từ lúc anh còn nhỏ, tục ngữ nói, trưởng tẩu như mẹ. Quả nhiên là không sai, chị rất lo lắng cho chuyện hôn nhân của anh.
Anh nhíu mày cũng không có sức để so nữa, tốt tính vòng qua phía sau Ngu Quy Vãn đi đến bên kia.
Nước sôi, rửa tay, là Ngu Quy Vãn. Cô nghĩ anh có giận không nhỉ?
"Thưa cô, hành vi của cô như vậy có phải quá ngang ngược không?" Phó Trầm cố nén giận không lòng.
Khuôn mặt tuấn tú của anh lạnh lẽo hết sức, xung quanh người đều là hơi thở của anh, làm Ngu Quy Vãn không nhịn được mà rùng mình, cắn mạnh vào môi, thời điểm mấu chốt này không thể luống cuống.
Ngay sau đó xoay người, ngước lên nhìn anh, đôi mắt lấp lánh, dựa người vào bồn rửa tay cũng mặc kệ vết nước trên bàn dính vào quần áo bên hông.
Ngu Quy Vãn toe toét cười khớp với lời của anh "Ừ...... Hình như cũng ngang ngược thật."
Dáng vẻ kia, thật sự rất muốn đánh đòn.
Không đến hai giây, nhìn vào cặp mắt ướt át của anh, lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, cắn đôi môi đỏ, dáng vẻ đáng thương, làm cho Phó Trầm không tức giận nổi, hỏi: "Sao em lại ở đây?"
Ngu Quy Vãn trả lời, "Sao tôi không thể ở đây."
Khả năng bóp méo sự thật này tốt hơn trước kia nhiều. Phó Trầm rất mệt, nhéo mũi không muốn nói linh tinh gì nữa "Bây giờ cho tôi rửa tay được chưa?"
Cô nghiêng người tránh ra.
"Cho......" Nhìn nét mặt anh mệt mỏi, hốc mắt chũng sâu, Ngu Quy Vãn cũng không cãi nhau nữa, đưa ly cà phê qua muốn nâng cao tinh thần cho anh.
Phó Trầm liếc mắt không nhận, chỉ rút tờ giấy lau nước trên tay.
Cô đứng tại chỗ nhìn anh, mãi không nói câu nào.
Suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên......
Phó Trầm vỗ vai cô nhắc nhở: "Về nhà nhanh lên, lát nữa tan tầm đến giờ cao điểm đấy." Với thân phận này của cô, chỗ nào đông người sợ sẽ phiền phức.
Khi thấy anh lau tay chuẩn bị đi, Ngu Quy Vãn theo bản năng giữ chặt tay anh, rắn chắc, ấm áp, còn có vết chai.
Lúc cảm xúc mềm mại lạnh lẽo kia phủ lên, Phó Trầm cũng giật mình, anh cúi đầu nhìn hai bàn tay đang cầm kia, không rút về mà ngước lên nhìn cô nhướng mày.
Lại làm sao?
Tay Ngu Quy Vãn nhỏ không nắm hết được tay anh, cô thả lỏng ra kéo ngón trỏ và ngón giữa của anh, nắm thật chặt.
Cô ngửa đầu đôi mắt sáng lên, "Phó Trầm, anh vừa xem mắt à?"
Phó Trầm nhìn cô không nói gì, tỏ vẻ cam chịu.
Hiếm khi thấy Ngu Quy Vãn gọi đầy đủ tên anh, trong trí nhớ đều là vẻ mặt nghịch ngợm gọi chú Phó, một cách tinh quái, không trêu chọc thì là trách móc dù sao cũng chưa bao giờ đứng đắn.
Đương nhiên, anh không phản cảm cũng không thích.
Ngu Quy Vãn lại hỏi, "Anh bị người nhà bức hôn sao?"
Phó Trầm mặt vô cảm cứ yên lặng nghe mà không phản bác.
Rất lâu.
Cô nói: "Nếu không anh cưới tôi đi!" Sự tồn tại của Phó Trầm đã mang theo cả thời học sinh của cô, ưu tú như vậy, cô làm sao mà không nhung nhớ chứ?
Nghĩ mà đỏ cả mắt, mũi chua xót nhận thấy tay anh đang rút dần ra, Ngu Quy Vãn siết chặt tay anh, đi đến gần ngước đôi mắt sáng lấp lánh lên nhìn anh, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của anh "Xem đi, anh cũng trèo đèo lội suối (quá khó khăn rồi)...... nhưng tôi sẽ không ghét bỏ đâu."
Trèo đèo lội suối, cũng hơn 30 rồi còn gì.
Ngu Quy Vãn thấy anh không nói lời nào, lại không thể rút lui.
Nói tiếp: "Phó Trầm, tôi rất nghiêm túc, không hề nói đùa, cũng không nói cho có."
"Đúng lúc, ba mẹ tôi cũng đang giục kết hôn, sau khi đăng ký tôi cũng không quản anh đâu, anh thích làm gì thì làm, tìm được người mình yêu thì nói với tôi một câu, chúng ta chia tay trong hòa bình. Đương nhiên tôi không cần một đồng nào của anh vì tiền đóng phim của tôi cũng kiếm được rất nhiều tiền."
"Hơn nữa không cần công khai, chỉ cần ứng phó cha mẹ hai bên là được."
Phó Trầm muốn dở khóc dở cười, rút tay về, đây không phải càn quấy thì là gì? Coi hôn nhân như trò đùa.
Vốn dĩ sắc mặt anh đã càng đen rồi, nghĩ rằng anh đang giận mặc dù trước kia rất muốn chọc anh tức nhưng tuyệt đối không phải giờ khắc quan trọng này.
Không nghĩ tới, cuối cùng Phó Trầm lại chỉ cười.
Ngu Quy Vãn thần thái sáng láng như trẻ con muốn ăn kẹo tiếp tục hỏi anh "Anh cảm thấy thế nào?"
"Nếu không nói câu nào, tôi coi như anh đồng ý."
―― Đang lúc quan trọng, điện thoại Ngu Quy Vãn vang lên, cô không hề nghĩ ngợi mà cúi đầu ấn tắt.
Nhưng tiếng điện thoại lôi cô từ trong mơ trở về hiện thực, xung quanh không ít người đều đang nhìn bọn họ.
Ngu Quy Vãn mới nhớ ra cô là nhân vật công chúng!
Phó Trầm nhìn một loạt phản ứng của cô, lại chuyển sang hướng đáng yêu vậy chứ.
Điện thoại lại kêu lên, kêu không ngừng.
Ngu Quy Vãn không thể tắt được, kéo mũ thấp xuống, lè lưỡi, "Mẹ à, mẹ đang ở đâu?"
"Mẹ đợi con dưới gara lâu rồi, gửi WeChat cho con không được, gọi điện cũng không nhận, con bảo vào trong xe mà thế lại đi đâu."
"Ách, ách...... Con vừa đi WC." Ngu Quy Vãn nói khẽ, cũng mặc kệ Phó Trầm, xoay người đi.
Trời ạ! Cô vừa làm cái gì đấy?
Cô không biết, không biết ――
Phó Trầm nhìn cô hoảng sợ chạy đi, chỉ buồn cười đột nhiên không còn buồn ngủ nữa.
Tới gara, Ngu Quy Vãn lấy chìa khóa đưa cho mẹ Ngu, cúi người chui vào đằng sau giả vờ ngủ mặc kệ mọi thứ.
Mẹ Ngu hỏi mãi, không ai trả lời cũng không ai hưởng ứng, chỉ đành khởi động xe.
Trong vòng hai phút, Ngu Quy Vãn chỉ cảm thấy như ngồi trên đệm bông, ấn cửa sổ xe xuống, hưởng chút gió mát, nào biết, gió thổi tới toàn khô nóng.
Cô mở WeChat ra, nghĩ tới nghĩ lui, gửi tin nhắn cho bạn tốt duy nhất Thịnh Hoan, hai người đều là bạn học cao trung.
"Hoan Hoan, tớ vừa cầu hôn Phó Trầm ...... A a a!!! Chắc tớ bị điên rồi."
Bên kia chỉ mất một giây trả lời.
"Cậu chắc chắn bị điên rồi." Thịnh Hoan bình tĩnh phán.
"Hoan, cậu có thể an ủi tớ một chút không, bị từ chối rất khó chịu."
"Trong dự kiến." Nhũ danh của Thịnh Hoan là Thịnh ŧıểυ đao, mặc kệ với chuyện gì hay người nào đều lý trí đến đáng sợ cho dù lúc đang học cấp ba.
Ngu Quy Vãn bây giờ vui buồn lẫn lộn, thay đổi đề tài, "Tớ rất hâm mộ cậu và Phó Hiển, từ cấp ba đến bây giờ yêu xa lâu như thế, tình cảm vẫn rất tốt ――"
Thịnh Hoan đâm thêm một nhát nữa, "Muốn khóc không?"
"A a a...... Thịnh Hoan, cậu quá đáng ghét." Ngón tay Ngu Quy Vãn dùng sức chọc màn hình, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.
Thịnh Hoan lại nhắn "Khóc đi, sau khi khóc xong, sẽ nói cho cậu một chân lý"
"―― Con gái nhất định phải rụt rè."
Biết Ngu Quy Vãn đang khóc, Thịnh Hoan sau khi độc miệng lại không nhịn được an ủi: "Cậu xinh đẹp như vậy, còn có thể tự kiếm được một đống tiền, ưu tú như thế, cần gì mà phải khóc, tùy tiện chọn một người cũng không thể kém được."
Ngu Vãn bĩu môi, không tiền đồ trả lời "Phó Trầm cũng rất ưu tú."
"...... Đồ vô dụng, tìm một Phó Trầm đồ dỏm."
Đọc đến câu này, Ngu Quy Vãn không nhịn được "Phụt" cười, cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười.