Ngu Quy Vãn cứ vừa suy nghĩ vừa đi từ "Nhã Hiên" ra, quay lại trên xe bật điều hòa rồi mới thở ra nặng nề.
Ông cụ Phó làm cô run sợ cả một đêm trên thực tế thái độ rất ôn hòa, từng câu từng chữ đều chọc vào trong lòng cô.
Không hổ là một trong những nhóm người thời trẻ tranh đấu giành thiên hạ.
Trong phòng riêng vừa rồi, ông cụ Phó đi thẳng vào vấn đề nói: "Vãn Vãn à, ông nhìn cháu lớn lên, phẩm hạnh không thể chê, chỉ là công việc kia của cháu đối với Phó gia mà nói quá phô trương, cháu là đứa trẻ thông minh."
"Bây giờ ông cũng lớn bằng này tuổi rồi, không biết còn sống bao nhiêu lâu nữa, dù sao được ngày nào hay ngày đấy, nếu còn một ngày thì còn đại diện cho mặt mũi Phó gia, hy vọng lúc đi có thể thanh thản ổn định không cần nhọc lòng gì với Phó gia nữa. Thằng ba là đứa ông quan tâm nhất, từ bé sinh ra đã không có mẹ nên tính tính nhạt nhẽo vô vị, càng ít nói, lại bướng bỉnh, chuyện của cháu ông đã nói với nó nhưng chắc chắn nó sẽ không tìm cháu, ông đành tự làm thay, hy vọng cháu có thể nghĩ cho Phó Trầm nhiều hơn, cho công việc của nó cũng như cả Phó gia một chút."
"Cuộc đời ai chả mong được sống nhẹ nhàng, chứ ai muốn cứ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió đâu?"
Cô nghiêm túc trả lời với tư cách là một vãn bối: "Lời ông Phó nói cháu đều hiểu, chỉ là mong ông cho cháu chút thời gian, đợt tới cháu không tham gia đóng mấy nữa, đầu năm đã thành lập phòng làm việc của mình chuyển dần ra phía sau."
Chỉ một lát lại nghe được ông cụ Phó nói: "Cháu với thằng ba cũng quen nhau khá lâu rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện kết hôn, chờ sinh con xong có cái cân sẽ biết trọng tâm đặt ở đâu."
Ngu Quy Vãn cái nào không cần nói thì cô sẽ không nói, tươi cười thân thiết, ngoan ngoãn gật đầu.
Cuối cùng cũng nhìn được nụ cười vui mừng của ông cụ Phó.
Ngu Quy Vãn cúi người lấy chai nước khoáng từ phía sau, vặn nắp ngửa lên uống mấy ngụm, ướt cả cổ áo. Ông cụ Phó đã tự mình tìm tới cửa, có thể nghĩ tai tiếng lần này lớn đến mức nào cũng không phải chốc lát có thể dừng được.
Nhớ tới chuyện này cô lại cảm thấy bực bội khó hiểu, không muốn đến phòng làm việc, cô cầm điện thoại tìm danh bạ nhìn thấy hai chữ Thịnh Hoan, ngón tay dừng lại một chút, khả năng đây là người duy nhất để cô có thể thổ lộ tâm sự.
Giây tiếp theo điện thoại đã thông.
Đối phương còn chưa kịp nói chuyện, Ngu Quy Vãn hưng phấn hỏi: "A Hoan, bận không? Đang ở đâu?"
Thịnh Hoan trả lời một cách yếu ớt: "Không bận, ngày nào cũng ở nhà để hầu hạ ŧıểυ tổ tông."
Ngu Quy Vãn nhất thời chưa kịp phản ứng, lặp lại lần nữa: "ŧıểυ tổ tông?"
"Không phải sao."
"Tớ đến chỗ cậu ngay đây." Cô nói xong câu đó thì đặt điện thoại bên cạnh, nhanh chóng khởi động xe.
Ngu Quy Vãn đến nhà Thịnh Hoan đã là ba giờ chiều, đúng lúc vào cửa nhìn thấy Thịnh Hoan mặc váy ngủ rộng thùng thình, cả người như không có sức, sắc mặt tái nhợt.
Cô cau mày, đỡ Thịnh Hoan ngồi xuống sô pha, lo lắng hỏi: "Cậu bị sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao? Phó Hiển đâu rồi?"
"Phó Hiển mới vừa đi." Thịnh Hoan lắc lắc đầu, tay đặt trên bụng an ủi rồi sờ sờ: "Không có chuyện gì, đứa bé hơi nghịch mà thôi".
Hóa ra như thế, cô gật đầu ánh mắt dừng trên bụng của Thịnh Hoan, tò mò dùng tay chọc nhẹ nhàng hỏi: "Mấy tháng rồi? Bụng lớn thật!"
Tên mặt Thịnh Hoan tỏa ra ánh sáng rực rỡ của người mẹ: "Hơn 5 tháng rồi, bác sĩ nói có khả năng là hai đứa."
Ngu Quy Vãn kinh ngạc mở to mắt: "Wow, Hoan nhà tớ lợi hại quá."
Thịnh Hoan mỉm cười, khó khăn thay đổi dáng ngồi, khó hiểu hỏi cô: "Mấy ngày hôm trước lúc nói chuyện cậu vẫn còn đang ghi hình đúng không? Về từ hôm nào? Tìm tớ có việc gì?" Một loạt các câu hỏi.
Ngu Quy Vãn dựa vào trên sô pha, cụp mắt nói: "Tớ về hai ngày rồi, lâu lắm không gặp nên tới đây tìm cậu tâm sự."
Thịnh Hoan lặp lại nói: "Tâm sự?" Nhìn thấy hình như có chuyện, chắc không phải chỉ nói chuyện đơn giản thôi đâu.
"Cậu và chú ba......"
Năm ngoái khi đang nói chuyện thì nghe thấy hai người đã đi đăng ký kết hôn, Thinh Hoan tý thì bị dọa sợ, hai người tưởng thành đầu óc vô cùng tỉnh táo lại vì một chuyện trên Weibo mà đi đăng ký kết hôn, nói ai dám tin?
May mà mấy hôm trước lúc nói chuyện với Ngu Quy Vãn, nghe cô ấy nói hai người đã nói chuyện thẳng thắn với nhau, cả hai đều thích nhau nên đều cố gắng để cuộc sống trở nên tốt hơn.
Thịnh Hoan thở dài nhẹ nhõm, dù sao thì cô tin rằng Ngu Quy Vãn thì có khả năng nóng đầu lên còn chú ba chắc chắn sẽ không.
"Chúng tớ vẫn tốt." Ngu Quy Vãn trả lời không chần chờ chút nào, cô dừng một chút rồi nói: "Nhưng chắc cậu cũng biết, những lời đồn bậy bạ trên mạng gần đây."
Thịnh Hoan vẻ mặt ngơ ngác: "Đồn bậy bạ?"
Ngu Quy Vãn: "Ừ", kinh ngạc hỏi lại: "Cậu không biết?"
"Tớ nên biết sao?" Thịnh Hoan cười bất đắc dĩ rồi bắt đầu kể khổ, "Đã lâu lắm rồi tớ không được cảm nhận mùi vị cầm điện thoại như thế nào rồi, Phó Hiển ngày nào cũng ở nhà giám thị tớ, đang mang thai không thể làm chuyện này không thể làm cái kia, lảm nhảm một đống......"
Ngu Quy Vãn: "Hôm qua ông cụ Phó tìm tớ, tớ không nói với Phó Trầm mà tự đi đến Nhã Hiên."
"Tìm cậu??" Thịnh Hoan khó hiểu: "Nói cái gì???"
Ngu Quy Vãn buồn bã nói: "Ai dà, nguyên nhân dù sao cũng không thể nói một chốc một lát được, ông cụ Phó nói công việc này của tớ quá phô trương đối với gia đình như Phó gia, có một số việc trong giới giải trí dù sao bản thân mình cũng không thể khống chế được."
"Thực tế từ lần nói chuyện rõ ràng với nhau, tớ đã suy nghĩ rất kỹ lời Phó Trầm nói, đều rất có lý cho nên tớ cũng định không đóng phim nữa, nhưng lúc tới gặp ông cụ Phó tớ vẫn thấy khó chịu trong lòng."
Đặc biệt thái độ còn rất tốt, làm cô có cảm giác không chỗ dung thân.
Nhìn dáng vẻ như đang nhịn khóc của cô, Thịnh Hoan mạnh mẽ nói: "Aida, sao lại thế này chứ? Cậu cứ bình tĩnh nói, tớ còn chưa hiểu chuyện gì."
"Chẳng lẽ cậu có scandal gì hả? Làm xấu mặt Phó gia?"
"Cái gì mà scandal, không có chuyện đấy cậu đừng đoán mò." Ngu Quy Vãn lập tức ngắt lời giải thích: "Gần đây tớ có tham gia một chương trình gameshow, có bị ghép CP với một nghệ sỹ nam, , fans quá điên cuồng, quả thực chưa từng có từ trước đến nay."
"Đều là lúc hậu kỳ cắt nối biên tập gây họa, haizzz."
Thịnh Hoan gật đầu, ý hiểu được nói: "Đừng có nghĩ nhiều, dù sao bản thân câu cũng có hướng đi cho riêng mình rồi, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, những lời không dễ nghe đấy cho bay theo gió đi."
"Nói chuyện với chú ba nhiều hơn, nói hết những suy nghĩ của mình đứng giấu trong lòng làm gì, như tớ ăn mệt không ít lần."
"Thím ba, đúng không!!!" Cuối cùng nhìn cô vẫn còn mặt ủ mày ê thở dài, Thịnh Hoan lại trêu ghẹo.
Nghe thấy xưng hô này, Ngu Quy Vãn nổi cả da gà, thế nhưng đối phương lại là phụ nữ có thai, không thể làm gì, chỉ đành dùng tài hùng biện nuốt nước bọt nói: "Cậu, cậu đừng gọi như thế, cảm giác như già đi mấy chục tuổi." Dứt lời đứng dậy đi rót chén nước cho Thịnh Hoan và mình, uống nước vào để giảm sự sợ hãi.
Thịnh Hoan: "Thôi, nói chuyện nghiêm túc."
Ngu Quy Vãn: "Cái gì?"
Thịnh Hoan: "Say này bảo bối của tớ gọi cậu thế nào, là bà ba sao......"
Ngu Quy Vãn: "......" Vừa mới uống nước vào lại phun hết ra.
Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ sáng lên, Ngu Quy Vãn đang trên đường về nhà, giao thông tắc nghẽn làm cho cô cảm thấy phiền lòng khó chịu thì nhận được điện thoại của Thành Vi.
Thành Vi hỏi: "Sao hôm nay không tới văn phòng? Chị chờ em từ hừng đông đến tận bây giờ."
Ngu Quy Vãn trả lời: "Em có việc riêng quan trọng hơn, cho nên đành phải bỏ rơi chị, vô cùng xin lỗi."
Thành Vi: "Ngày mai đến đây sớm, chị giới thiệu hai người mới với em, mai tới studio để thử việc."
"Thật sao! Hiệu suất cao như vậy." Nghe thấy chuyện này Ngu Quy Vãn liền kích động, "Ngày mai em nhất định sẽ tới sớm, chị Vi vất vả rồi."
Chỉ nghe đầu điện thoại bên kia hừ một cái, nói: "Ngày mai tới rồi tính." Sau đó cúp điện thoại.
Ngu Quy Vãn: "......" Cô thật sự có chuyện quan trọng mà nên mới không đành phải thất hứa, sao cứ để tâm đến chuyện đấy thế, hình như còn ....quên chào cô đấy.
Đúng 7h30 về đến nhà, hôm nay Phó Trầm lại về sớm hơn cô đang bận rộn trong phòng bếp.
Ngu Quy Vãn khá xấu hổ, làm một người phụ nữ lại không biết nấu cơm, muốn ra hỗ trợ mà cũng không biết làm như thế nào, hậm hực sờ mũi, rồi yên lặng đi theo sau mông anh.
Trong không khí toàn mùi thơm của thức ăn, thêm một chút vị chua của tình yêu
9 giờ rưỡi, hai người ăn cơm xong, Ngu Quy Vãn lên tầng rửa mặt, Phó Trầm vào thư phòng tiếp tục xử lý công việc.
10 giờ rưỡi, Ngu Quy Vãn mặc quần áo ngủ từ phòng tắm đi ra, sấy khô tóc, bò lên giường chơi điện thoại nửa tiếng, rồi chuẩn bị ngủ.
11 giờ, Phó Trầm đi từ thư phòng ra lấy quần áo tắm rửa, chưa đến nửa tiếng đã ra.
11 giờ 30, Ngu Quy Vãn vẫn không thể đặt điện thoại xuống ngủ, say mê lướt Weibo quên hết tất cả.
Theo bản năng mà đi search tên mình, tập mới nhất vừa phát sóng vẫn nhiều người mắng Phó Trầm như trước.
Cô xấu hổ mà giấu điện thoại đi, nghiêng đầu nhìn vào điện thoại của anh vẫn đang xử lý văn kiện.
Ngu Quy Vãn chọc chọc cánh tay anh.
Phó Trầm nhìn sang cô, ánh mắt lại rơi xuống điện thoại rồi hỏi "Có chuyện gì vậy?"
Ngu Quy Vãn đắn đo mãi mới mở miệng: "À...... Hôm nay ba anh tìm em."
Phó Trầm lúc này mới cất điện thoại đi, đưa tay ôm cô vào trong lòng, cúi xuống nhẹ giọng hỏi: "Bị phê bình à?"
"...... Không có." Ngu Quy Vãn nói: "Ông nội Phó là người rất tốt, nói chuyện cũng vô cùng tinh tế."
Phó Trầm: "Còn nói cái gì nữa?"
Trong mắt cô hiện lên sự tinh ranh, cô cắn môi nhìn trần nhà nói: "Nói chúng ta ở bên nhau cũng lâu rồi, có thể nghĩ đến viếc kết hôn sinh con, đến lúc đó sẽ biết đối với bản thân mình cái gì quan trọng nhất."
Còn chưa nói xong, váy ngủ đã bị vén lên, cảm xúc kia làm cô run người không nhịn được hét lên: "Đừng, vừa rồi em nói đùa thôi."
Thấy ai đó chuẩn bị làm thật.
Ngu Quy Vãn đẩy anh nhắc nhở: "Anh mau đeo bao vào, nếu không em không cho làm."
Giọng Phó Trầm khàn đặc: "Hết rồi." Duỗi tay tắt đèn, cúi đầu tiếp tục động tác vừa rồi.
Do anh cố ý không mua, nhưng anh sẽ không nói.
"Đừng nha, tháng sau em còn phải vào đoàn làm phim, đến lúc đó trúng thưởng thì sao ."
Nghe thấy vậy, Phó Trầm dừng một chút, rồi sau đó lại càng mạnh hơn.
Cả cơ thể Ngu Quy Vãn thả lỏng, ngước lên cười nhìn anh, đôi tay vòng lên cổ anh phối hợp: "Em nhớ ra rồi, mấy ngày nay là kỳ an toàn."
Phó Trầm: "......" Mẹ nó chứ có câu không biết có nên nói hay không.