Ngu Quy Vãn ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy, đương nhiên dưới tình cảnh như tối hôm qua thì không thể thiếu một trận lăn lộn rồi.
Dù như thế cô vẫn nhớ chiều có một thông cáo ở Giang Thành nên đành chịu đựng đau đớn rời giường.
Cô chuẩn bị xong thì nhìn thời gian, đã hơn 11 giờ, nhanh chóng xuống tầng, Phó Trầm đang từ bếp bưng đồ ăn ra, trên bàn đã bầy biện một số món ăn gia đình chỉ duy nhất có một món cay là đậu hủ Ma Bà.
Những món rau xào khác có bới tung cũng không tìm được chút cay nào.
Ngu Quy Vãn hậm hực sờ mũi, lui về phía sau hai bước, cười toe toét trước ánh mắt của Phó Trầm.
Hiếm khi nhìn thấy Phó Trầm không mặc tây trang, bên trong anh mặc chiếc áo phông đơn giản, ngoài khoác chiếc áo khoác nhẹ nhàng, kéo khóa áo, tay cuốn tới tận khuỷu lộ ra sợi dây màu đỏ.
Không nghĩ tới cởi tây trang ra lại kiểu hương vị khác, giá trị nhan sắc tăng vọt.
Ừ, dù sao trong lòng cô, anh như thế nào cũng rất đẹp trai.
Aiya!!! Rất chờ mong có một ngày được mặc đồ tình nhân với anh.
Phó Trầm mặt mày tươi cười, khóe miệng cong lên tự nhiên, sờ đầu cô khẽ nói: "Mau đi rửa tay ăn cơm đi."
Ngu Quy Vãn "Vâng" rồi không nói câu nào nữa đi theo sau anh vào bếp.
Chờ cô rửa tay xong, giây tiếp theo Phó Trầm cầm khăn lông lau khô vệt nước trên tay giúp cô, nhẹ nhàng, rất dịu dàng, ánh mắt chăm chú như đang lau bảo vật nào đó.
Không khí trong phòng bếp dần trở nên nóng bức.
Mặt Ngu Quy Vãn bỗng ửng đỏ, cánh môi trở nên khô cạn, cô lặng lẽ vươn đầu lưỡi ra liếʍ môi, khóe mắt trộm nhìn anh lại sợ anh phát hiện, giờ phút này tim đập nhanh như nào chỉ có mình cô biết.
Đại khái đây chính là cảm giác yêu đương.
Phó Trầm nhìn đôi tay trắng nõn kia của cô, mặc dù người thì gầy nhưng tay không phải dạng xương mà có thịt mềm, móng tay được cắt sạch sẽ nên cầm rất thoải mái.
Ánh mắt anh sáng quắc dừng trên mặt cô: "Đói bụng không?"
Ngu Quy Vãn thở nhẹ ra, tránh ánh mắt của anh gật mạnh đầu.
"Vậy lát nữa ăn nhiều vào, gầy quá."
Cô để kệ cho anh nắm tay ra phòng bếp.
Ngu Quy Vãn thật sự rất đói, tối hôm qua không ăn lại tiêu hao quá nhiều năng lương, lại là sáng sớm như vậy, mục tiêu đầu tiên của cô trong đống đồ ăn là đậu hũ cay Ma Bà.
Rất non mềm, gắp đồ ăn cũng cần phải có kỹ năng.
Lúc này gắp hai lần cô vẫn chưa thành công còn làm bị nát mấy miếng.
Lát sau, Phó Trầm bên cạnh không nhịn được cười, che miệng ho nhẹ, dừng cười kịp thời trêu ghẹo nói: "Nóng vội thì không thể ăn đậu hủ được, những lời này có đa͙σ lý." Vừa nói vừa gắp đậu hũ cho cô.
Ngu Quy Vãn: "......" Cô cúi đầu mà ăn không nghĩ tới trong đậu căn bản không cho ớt mà là đậu bỏ vỏ.
Hương vị cũng được chỉ không phải mùi cô thích, bỗng nhớ tới gì đấy cô ngước lên hỏi: "Dì Hà đâu anh?"
"Tự động từ chức." Phó Trầm mặt không đổi sắc nói: "Dì ấy là mẹ của Hà Mạn Mạn."
Nhớ tới lần trước về, hai người ngồi ăn cơm cô còn hỏi về chồng dì Hà, nghe dì ấy miêu tả vừa bất đắc dĩ lại có cảm giác bi thương.
Ngoài dự đoán nhân vật chính lại là nhị gia của Phó Gia.
Phó Trầm nhướng mày: "Sao thế?"
"Chỉ không nghĩ lại khéo như vậy, em cảm thấy dì Hà khá tốt, nấu ăn cũng ngon." Ngu Quy Vãn cười cười, tiếp tục nói: "Hà Mạn gần đây cũng không tệ lắm."
Phim điện ảnh với phim truyền hình đang thời kỳ đỉnh cao, nhiều người đóng phim cũng rất nhiều người xem, được yên tĩnh nên không gây chuyện thị phi gì.
Mặc dù lúc ăn tết ồn ào không vui nhưng cô cảm thấy Hà Mạn cũng chỉ là người bị hại mà thôi, sống trong gia đình không đầy đủ bao giờ cũng phải cẩn thận tự bảo vệ mình nhiều hơn.
Đàn ông đúng là đàn ông!!!
Phó Trầm dùng giọng mũi ừ một tiếng, trên mặt vô cảm giống như không quan tâm nhiều đến chuyện này.
Ngu Quy Vãn chuyển sang chủ đề khác lại hỏi: "Hôm nay anh không đến công ty sao?" Dứt lời, điện thoại trong túi vang lên hai tiếng tích tích, cô đặt đũa xuống lấy ra ngoài nhìn, là Đào Tử gửi tin nhắn tới: "Chị Vãn chị dậy đi, thời gian không còn nhiều nữa, xe chị Vi đã sắp xếp xong rồi không lại đến trễ đấy."
Phó Trầm nói: "Đợi lát nữa anh đưa em tới Giang Thành."
Cô xua xua tay: "Không cần, Đào Tử đã sắp xếp rồi."
"Lần này em đi không biết bao giờ mới về, công việc thì ngày nào chả có nhưng không có em thôi."
"......" Lời này thật sự không có cách nào từ chối được, Ngu Quy Vãn cúp mắt trả lời tin nhắn cho Đào Tử "Đang ăn cơm sắp xong rồi, em nhắn cho chị Vi không cần sắp xe đâu, lát nữa Phó Trầm đưa chúng ta đi."
Đào Tử: "Không phải chứ????"
Ngu Quy Vãn: "Có cần phải kinh ngạc như vậy không???"
Đào Tử: "Không phải, em chỉ cảm thấy mình giống như bóng đèn, không tốt lắm đâu, quá xấu hổ được không."
Ngu Quy Vãn: "......" Tắt điện thoại xong, dưới ánh mắt áp bức của Phó Trầm cô cố ăn hết hai bát cơm trước khi ra ngoài.
Giữa tháng tư, đã bước một chân vào mùa hè, trời trong xanh có chút khô nóng.
Đào Tử lại nhìn thấy Phó Trầm lần nữa, vẫn căng thẳng run rẩy như cũ.
Làm cho Ngu Quy Vãn dở khóc dở cười.
Trên xe, Đào Tử giả vờ ngủ phía sau còn Ngu Quy Vãn thì ngủ thật.
Cô cho rằng Phó Trầm chỉ đưa cô tới Giang Thành mà thôi, không nghĩ tới còn kiên nhẫn chờ cô xong việc lại đưa cô tới sân bay Giang Thành, Đào Tử làm tốt phận sự của mình, cả đoạn đường đều giả chết duy trì khoảng cách với hai người.
Tới sân bay, Phó Trầm nhìn Đào Tử phía sau, giọng nói khá ôn hòa "Cô đi xuống trước đi."
Chỉ mất một giây Đào Tử đã nhanh nhẹn nhảy xuống.
Ngu Quy Vãn cười cong cả lưng chống lại ánh mắt anh nói "Em đi đây." Nói xong mở cửa xuống xe.
"Từ từ."
Cô vẫn đang giữ động tác mở cửa, quay đầu nhìn anh hơi khó hiểu: "Làm sao vậy?"
Phó Trầm cúi người lại gần hôn cô: " Về sớm một chút."
Trên trán vẫn còn lưu lại cảm xúc ấm áp, Ngu Quy Vãn gật đầu, rồi sau đó xuống xe.
Phó Trầm cũng xuống xe ngay lúc đấy, lại kéo cô vào trong lòng ôm chặt, ôm xong còn cúi đầu tìm môi cô, chém giết một lúc mới buông cô ra mà chưa thấy đã thèm, còn cô vẫn được giữ trong lòng anh.
Ngu Quy Vãn nhìn anh lên án: "Khéo có phóng viên ở xung quanh đấy." Dùng tay che lại đôi môi hơi đau.
Phó Trầm tràn đầy ý cười trong mắt, cong khóe môi, lời ít mà ý nhiều: "Danh chính ngôn thuận."
"Cũng đúng." Ngu Quy Vãn cười cong mày, gật đầu phụ họa lại nhìn bốn phía xung quanh, chỗ vị trí này của bọn họ tương đối kín, hơn nữa trước mật còn có một chiếc xe chắn, thấy thế cô chủ động ôm lấy cổ rồi hôn trên môi anh mấy cái.
Cô cũng không muốn đi đâu!
Giống như vừa mới xác nhận quan hệ yêu đương nên ít nhất phải có ba tháng tình yêu cuồng nhiệt không muốn chia lìa.
"Sắp đến giờ rồi, vào đi thôi." Phó Trầm ghé sát tai cô nói: "Về sớm, phải nhớ anh đấy."
"Nhớ anh." Ngu Quy Vãn hờn dỗi nói, cùng lúc xoay người đi theo một hướng khác.
Phó Trầm lười nhác dựa trên thân xe, khoanh tay trước ngực híp mắt nhìn theo bóng dáng cô đến khi không thấy mới thu hồi ánh mắt, lên xe chưa được hai phút đã nhận được điện thoại của ông cụ Phó.
Anh trượt lên để nhận, từ từ khởi động xe, gọi một tiếng: "Ba."
"Sao còn chưa mang vợ của con về? Trên mạng đã loạn như thế, thằng hai đã không cho tôi mặt mũi gặp ai rồi, mấy người các anh định để thể diện của Phó gia ở đâu?"
Nghe vậy, giọng điệu anh dần nặng hơn: "Công việc của cô ấy rất bận không về được, con biết mình đang làm gì."
Đầu bên kia truyền đến tiếng ông cụ Phó, từ tức giận đến tang thương: "Anh...... mấy người các anh ai cũng nói mình biết rồi, kết quả thì sao, tôi có phải người xấu làm chuyện ác tày trời nào đâu chứ, chỉ mong đến tuổi này rồi được an nhàn mà thôi."
Phía trước đèn xanh, Phó Trầm dùng tay véo mũi, giọng mềm xuống bất đắc dĩ nói: "Ba không cần quan tâm nhiều đâu, có thời gian thì đi gặp các chiến hữu cũ, ăn cơm nói chuyện không phải tốt hơn à."
Tới rồi lúc tuổi già, những chiến hữu đã từng trên chiến trường với mình từng người ngã xuống chỉ còn sót lại mấy người đều ốm đau trên giường, ông cụ Phó nghĩ tới chuyện này mà đau lòng, dập điện thoại.
Ngu Quy Vãn xoay người nhìn thấy Đào Tử đứng không xa, cô bước tới đi sóng vai cùng.
Đào Tử nhìn thoáng qua phía sau, bóng dáng Phó Trầm chỉ còn mơ hồ, lúc này mới lớn gan nói: "Chị Vãn, chị với Phó tổng thật sự quá dính đấy."
Ngu Quy Vãn vừa đi vừa nói: "Yêu nhau không phải như thế sao?"
Đào Tử nhớ lại nói: "Em nhớ yêu đương thời đại học, người đấy chỉ giúp em chiếm chỗ, tan học đưa em về ký túc xá, hôn lên mặt, nào có kịch liệt như hai người ......"
Cô hất tóc cười nói: "Chứng minh tình cảm của hai đứa......" Còn chưa nói hết câu thì đã thấy người qua đường đi lên muốn ký tên.
Đào Tử nhanh chóng đi lên giữ trật tự.
Hai người tới tổ tiết mục đã hơn 11 giờ, các đồng nghiệp trong tiết mục người thì rửa mặt xong đang chơi điện thoại, người thì ngủ.
Đi quấy rầy người khác không được tốt lắm, không chừng camera còn chưa tắt đau, đề phòng vạn nhất, đêm nay Ngu Quy Vãn đơn giản ngủ chung với Đào Tử
Cô rửa mặt xong đi ra, Đào Tử đang ngồi trên giường tập trung tinh thần nhìn điện thoại, cô ngồi bên đầu giường bên kia hỏi "Em đang xem cái gì đấy? Chị muốn ngủ."
Mắt Đào Tử không rời khỏi máy, đưa tay ra vẫy vẫy hơi kích động: "Đừng đừng đừng......"
"Có chuyện gì vậy?"
Đào Tử nghiêng người lại: "Chị xem đi, chị với Phó tổng ở sân bay bị người ta chụp được, đứng đầu hot search luôn."
Nghe vậy, Ngu Quy Vãn trở nên hăng hái, giật điện thoại để xem, quay lại giao diện tìm kiếm thấy quả nhiên như thế.
# Ngu Quy Vãn cùng bạn trai ở sân bay hôn kịch liệt #
Cô click mở ra là một ID tên "ŧıểυ tiên nữ hôm nay quá đáng yêu" đã gửi trên vòng bạn bè ở Weibo: "Hôm nay ở sân bay ngẫu nhiên gặp được Ngu Quy Vãn, cả người đều tản ra hương vị của tình yêu, a a a a a lại còn đang kịch liệt hôn môi nữa chứ, bạn trai thật sự rất đẹp trai, làm chó độc thân như tôi bị tổn thương 10.000 điểm." Phía dưới kèm theo mấy bức ảnh hôn mơ hồ.
Hàng ngàn bình luận ở dưới cùng năm vạn like.
Ngu Quy Vãn tiếp tục lướt xuống, một đoàn account marketing cùng rất nhiều cư dân mạng đang phấn khích thảo luận, trên cơ bản đều là chúc phúc hoặc hâm mộ, đa số đều là những bình luận nhẹ nhàng ngoài một số antifan cá biệt.
Cô hỏi Đào Tử: "Đây là Weibo của chị à?"
Đào Tử gật đầu: "Đúng vậy."
"Để chị đăng lên Weibo."
"Đăng cái gì?"
@ Ngu Quy Vãn: "Hy vọng những người tốt đều có thể nhận được tình yêu của mình, cám ơn mọi người đã theo dõi! Ngày 15 tháng 6 sẽ trình chiếu phim 《 Phù Tang 》 mọi người đừng quên nhé?" Cách này quảng cáo quá tốt, cuối cùng còn nghịch ngợm mà đi bình luận của mình, "Lớn tiếng nói cho tôi biết các bạn không quên đúng không?"