Mười phút sau, Phó Trầm từ trên tầng đi xuống, cổ tay áo sơ mi trắng đã được xắn tới khuỷu tay, tay trái cầm điện thoại, tay phải xách theo cái hòm thuốc gia dụng.
Sau khi anh đi xuống cầu thang, lại nhìn thấy Ngu Quy Vãn cầm điện thoại ngây người mắt to lườm mắt nhỏ.
Phó Trầm đi chậm tới, cúi người ngồi xổm trước mặt cô, vừa mở hòm thuốc vừa hỏi: "Gọi điện chưa?"
Ngu Quy Vãn đờ đẫn nhìn anh lắc đầu: "Vẫn chưa."
Hầu kết Phó Trầm khẽ di chuyển, ho nhẹ một tiếng, cúi đầu xuống, ý cười lóe lên trong mắt, lại hỏi: "Tại sao?"
"Tôi...... tôi không nhớ được số." Ngu Quy Vãn khó khăn nói, trên mặt không có biểu hiện gì, rất ủ rũ, "Tôi đã gửi tin nhắn cho người đại diện trên WeChat, vẫn chưa thấy trả lời." Nhưng đã liên lạc được với Thịnh Sâm, báo bình an.
"Tôi phải về ngay, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn mất."
"Cũng không thể phá hỏng hình ảnh mà tôi đã cố gắng xây dựng bao nhiêu năm qua." Không thể bỏ qua sự kiên định trong mắt cô lúc này.
Phó Trầm nắm lấy mắt cá chân của cô, không đùa nữa mà nhẹ giọng nói: "Em chưa về được, người đại diện của em đã biết em ở chỗ tôi rồi, bây giờ đang ở dưới tầng canh giữ, có mấy phóng viên lợi dụng sơ hở vào ŧıểυ khu đang nằm vùng ở dưới."
"A? Cái gì?" Ngu Quy Vãn nghe xong, nắm chặt tay lại nhìn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao anh không nói sớm, để tôi lo lắng lâu như vậy."
"Em cũng không hỏi." Phó Trầm cúi đầu, đang tiến hành một loạt quy trình khử trùng trên chân rất trình tự, anh có hai cái điện thoại, cái đưa cho Ngu Quy Vãn là cái riêng, lúc đi lên tầng lấy hòm thuốc cũng tiện gọi cho trợ lý để thông báo cho người đại diện của cô.
Ngu Quy Vãn bình tĩnh lại, cảm động chân thành nói với anh, "Cảm ơn......" chữ anh còn chưa có thời gian để nói, "A a...... Đau...... anh, anh nhẹ chút!!" Giây tiếp theo đã không nhịn được mà hét to lên.
"Em...... Đừng cử động......"
"Đau thật mà, anh cũng đừng chạm vào nữa được không." Trong mắt Ngu Quy Vãn sóng nước lóng lánh, đều là nước mắt, cô bĩu môi dáng vẻ cực kỳ đáng thương.
Phó Trầm bất đắc dĩ dừng lại, nhìn cô thật sâu.
Nếu để người khác nghe thấy, rất dễ bị hiểu sai.
Đau đớn qua đi, cửa sổ không được đóng lại có trận gió thổi vào, cảm nhận được lạnh lẽo thấm vào chân, rất thoải mái, mọi chuyện cũng được giải quyết.
Ngu Quy Vãn cười tươi như hoa, nhìn vào đôi tay đẹp đến kỳ lạ kia của anh, trêu chọc nói: "Chú Phó à, chú đối tốt với cháu như vậy không sợ cháu bám dính lấy chú sao?"
"Không sợ." Phó Trầm đang dọn hòm thuốc, thản nhiên nói: "Cũng nhiều năm như vậy rồi, em có làm được gì đâu."
Ngu Quy Vãn nhất thời nghẹn lời: "......"
Không khí rất xấu hổ, hai người đều yên lặng.
Phó Trầm dọn xong hòm thuốc thì đứng lên, đặt lên bên trên ngăn tủ, cầm ipad từ trong phòng đối diện ra, ngồi xuống một đầu sô pha, hai chân giao nhau, đôi tay gõ nhanh trên ipad, gõ được một lúc lại dừng, tập trung tinh thần, chắc đang xử lý công việc linh tinh.
Khả năng xấu hổ chỉ có một mình Ngu Quy Vãn, tiếp tục đánh giá bài trí trong nhà, thình thoảng lại liếc nhìn anh, trên nóc nhà đều bật đèn áp tường,, ánh sáng yếu ót chiếu xuống lên chiếc kính đen đặt trên mũi của anh, môi mỏng mím lại, hầu kết lên xuống, cổ áo hơi mở rộng .
Ánh mắt của cô vô tình bị hấp dẫn vào cảnh này, không nhịn được nuốt nước bọt, mông dịch dần dịch dần về phía Phó Trầm.
Động tác trên tay Phó Trầm dừng lại, ngước lên nhìn sang.
Má cô đỏ ửng, tay nhỏ lạnh lẽo đập nhẹ vào mặt để giảm nhiệt, nhẹ nhàng nói "Vừa rồi ở bờ sông chúng ta bị chụp ảnh, chị Vi vẫn chưa biết, nếu ảnh bị up lên mạng lại một trận mưa gió máu tanh."
Phó Trầm cúi đầu nhìn khung thoại trên ipad, ngẩng đầu nói: "Đã xử lý xong rồi." Rồi lại nói: "Lát nữa người đại diện sẽ lên đón em, nếu mệt thì nằm nghỉ một lát." Ngụ ý đừng quấy rầy tôi.
Ngu Quy Vãn mất mát "Vâng", thời gian tiếp theo đều nhàm chán ngồi chơi ngón tay.
"Linh linh linh......" Chuông cửa vang lên, Ngu Quy Vãn bỗng ngước lên, cuối cùng cũng có người đến.
Phó Trầm đứng dậy đi mở cửa.
"Phó tổng, thật sự phiền ngài quá, cũng vô cùng cảm ơn ngài đã giúp đỡ." Trong giọng nói mang theo âm rung, cúi đầu khom lưng, nở nụ cười, trên tay còn cầm theo cái túi đen, ngoài của là Đào Tử.
Nụ cười kia, không thể giả hơn được nữa, cứng đờ, Ngu Quy Vãn cong eo, nhìn lén từ khe cửa.
Phó Trầm nghiêng người tránh ra: "Vào đi."
Đào Tử vẫn đứng yên: "Phó tổng mời."
Phó Trầm trở lại chỗ của mình, lại ôm ipad.
Đào Tử đi vào, ngồi bên cạnh Ngu Quy Vãn, lấy đôi giày đế bằng trong túi đen ra, ngồi xổm xuống nhìn hai bàn chân đã xưng lên của cô, có chỗ còn bị trầy da, chảy máu, sau khi được khử trùng nhìn vết máu loang lổ mà vô cùng đau lòng nói: "Chị Vãn, sao chị lại bị thế này? Rất đau đúng không?"
"Đã khử trùng bôi thuốc rồi." Ngu Quy Vãn nói, "Bây giờ không còn đau nhiều nữa, để tự chị đi vào." Lấy đôi giày trên tay cô đi vào, giống như dép lê không có gót đằng sau.
Đào Tử tiếp tục lấy đồ trong túi ra: "Em mang cho chị một chiếc váy dài, chị đi thay đi rồi chúng ta xuống dưới, chị Vi lo muốn chết, hận không thể tự đi lên."
Những phóng viên đó đều biết Thành Vi, lúc còn chưa ký hợp đồng với Ngu Quy Vãn, chị đã nổi tiếng trong giới, lộ mặt sẽ bứt dây động rừng, chuyện này mà xảy ra thì không thể lấy cứng chọi đá với truyền thông được. Mà Đào Tử ở bên cạnh Ngu Quy Vãn chưa lâu nên truyền thông không quen mặt, cô đi lên đón Ngu Quy Vãn là biện pháp tốt nhất.
Ngu Quy Vãn gật đầu, nói: "Được."
Nhận quần áo rồi bò như con ốc sên vào WC, qua mười mấy phút, mới chậm rì rì từ WC đi ra.
Đào Tử nhận lễ phục trong tay cô, trên khuôn mặt đầy sự lo lắng ". Chúng ta đi thôi, chị Vi chờ rất lâu ở dưới rồi."
Đào Tử xoay người lại, khom lưng 90 độ nói lời cảm ơn lần nữa: "Phó tổng, hôm nay vô cùng cảm ơn anh đã giúp đỡ."
Phó Trầm đầy ý cười trong mắt, ngước lên dặn dò: "Cẩn thận một chút."
Trời rạng sáng, thang máy yên tĩnh đến mức đáng sợ, Đào Tử cuối cùng cũng khôi phục tự nhiên, dáng vẻ nhẹ nhàng nghi ngờ hỏi: "Chị Vãn, chị có quan hệ gì với Phó tổng thế? Sao đi tham gia bữa tiệc mà lại đến nhà người ta thế? Nhưng thật sự quá đẹp trai rồi! So hương vị hơn nhiều so với đám nam thần, ŧıểυ thịt tươi trong giới giải trí ...... Nhưng em thấy anh ta quá lạnh lùng, lúc em vào cửa mà tim gan run hết cả lên, rất căng thẳng."
Ngu Quy Vãn rất vô tội, thả lỏng nói "Chị cũng không biết luôn!" Ai bảo những phóng viên đó không buông tha cho cô, còn biện pháp nào bây giờ.
Đào Tử lại hỏi: "Thế cuối cùng chị với Phó tổng có quan hệ như nào?"
"Tạm thời quan hệ gì cũng không có."
Đào Tử nhìn cô ngây người. Tạm thời, không có quan hệ gì, thế chẳng phải có vô vàn khả năng, quan hệ gì cũng có.
À! Câu trả lời này còn rất cao thâm.
Ra thang máy, Ngu Quy Vãn rón ra rón rén đi theo Đào Tử, cảnh giác nhìn xung quanh, sợ đột nhiên thấy sài lang hổ báo chui ra, cho đến khi chui vào xe bảo mẫu mới yên tâm.
Thành Vi rất kích động mà kéo Ngu Quy Vãn, "Đại Vãn, lần này em phải cảm ơn Phó tổng thật tốt mới được."
Lăn lộn cả đêm, hơn nữa còn bị thương ở chân, Ngu Quy Vãn híp mắt lại để chợp mắt, nghe thấy vậy khó hiểu, hỏi lại: "Vì sao?"
"Ảnh em ở bờ sông bị paparazzi chụp, còn có cả video, đáng lẽ ra đã tung lên trên Weibo rồi, chị nhìn thấy mà bị dọa suýt chết, kết quả nhận được điện thoại của trợ lý Phó tổng nên chuyện này đã bị ép xuống."
"Em còn phải cảm ơn thế nào?" Lúc ấy Phó Trầm nói đã xử lý hết rồi, Ngu Quy Vãn không hề nghi ngờ chút nào "Chẳng lẽ lấy thân báo đáp à!"
Yên lặng hai giây, cô bĩu môi, tự nói thầm: "Người ta cũng không hiếm lạ." Mang theo oán khí cực sâu.