Thu Chẩm Mộng chạy đến kinh thành tìm người không phải hành động bồng bột trong lúc nóng đầu, mà là bởi vị tri huyện kia đổi ý còn nhanh hơn cả ông trời.
Nhất thời bức ép nàng phải gả chồng, khi thì trách mắng phú hộ, lại còn nói sau này không được viện cớ thoái thác nữa.
So với việc ở nhà chờ đợi, một bên bị ép hôn, một bên viết thư khuyên vị hôn phu quay về, chẳng bằng chủ động tự mình đến kinh thành tìm cho rõ.
Thế nhưng, rốt cuộc thì nàng chưa từng đi xa nhà bao giờ.
Chỉ là nghĩ đến dọc đường phải chuẩn bị bằng chứng, lại thêm bao nguy hiểm, cô đơn, tầm mắt lại có hạn, nàng không ngờ người trong kinh thành lại đông đến thế này, mà còn quy tụ vô số con cháu thế gia gia tộc lớn nhỏ, tài hoa như sao trên trời, nhiều đếm không xuể.
Chỉ trong nửa năm, những người trẻ tuổi họ Uông biết vẽ mà nàng gặp, e rằng đã vượt qua toàn bộ văn nhân của cả hành tỉnh Lĩnh Môn… cũng chẳng rõ xuất thân từ thế gia nào.
Đi cửa sau thì tốn kém quá nhiều, bày quán bán chút đồ lặt vặt lại chẳng kiếm đủ tiền.
Thời gian tìm người cứ thế kéo dài mãi đến nay. Nếu lần này không thể đem đồ thêu đến tú trang gửi bán, hoặc nhận được một đơn hàng lớn thì đừng nói đến chuyện tìm được vị hôn phu, ngay cả cuộc sống sau này e rằng cũng chỉ còn nước ăn gió nằm sương.
Lần này thật sự là một nỗi sầu lớn nha!
Thu Chẩm Mộng trở mình trên giường, nhớ đến đám tú nương kia, cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp.
Trong tay nàng vẫn còn hơn mười chiếc quạt tròn đã thêu, hoa văn tinh xảo phức tạp, có thể trực tiếp đem bày trước tú trang, nhờ đám nha hoàn của các gia đình lớn qua lại nhìn thử.
Nếu có thể lọt vào mắt xanh của một vị phu nhân nào đó, ắt hẳn có thể giải được cảnh lửa cháy đến lông mày.
Đã quyết định như vậy, lòng Thu Chẩm Mộng thoáng yên ổn, lại cẩn thận nghĩ thêm mấy lượt, bất giác nàng thiếp đi.
-
Ngày hôm sau, trước cửa Đinh Lan tú trang.
Chỗ Thu Chẩm Mộng đặt sạp nằm nghiêng đối diện với tú trang, trên mặt sạp bày mấy món đồ thêu mới mẻ; ngoài quạt tròn còn có vài kiểu túi tiền lạ mắt.
Có một nha hoàn mặc áo vàng đeo bạc đứng trước sạp, trong tay nâng chiếc túi tiền hình lá phong, nhìn mãi không rời mắt rồi lại ngắm sang mấy chiếc quạt tròn, xem xét hồi lâu.
“Đây đều là cô nương tự tay thêu sao? Thật sự xinh đẹp quá. Trong kinh thành bao nhiêu người học Lĩnh Nữ Tú, phần lớn học mãi cũng chẳng ra dáng. Cô nương như thế này, ta nhìn thế nào cũng chẳng thấy có chỗ nào không tốt cả.”
Nha hoàn vừa nói, lại bỗng lắc đầu, chỉ vào mấy chiếc quạt tròn nói: “Mấy chiếc quạt tròn này ta đều lấy, túi tiền cũng muốn một cái. Lần trước phu nhân ta không mua được tấm bình phong Lĩnh Nữ Tú, tiếc nuối mãi một thời gian. Mấy món này của cô nương, chắc chắn có thể khiến phu nhân cao hứng hơn.”
“Lĩnh Nữ Tú” là một loại thêu pháp mới mẻ?
Nghe sao lại có chút liên quan với Lĩnh Môn… chẳng lẽ đang ám chỉ chính mình?
Trong lòng Thu Chẩm Mộng khẽ nhúc nhích nhưng lại không tiện hỏi thẳng, nàng nở nụ cười ngọt ngào nói: “Vị tỷ tỷ đây khen đến ta cũng thấy ngượng. Ta chỉ là một tú nương tầm thường, nếu đồ thêu có thể khiến phu nhân ưng ý thì còn phải đa tạ tỷ tỷ có con mắt tinh tường nữa.”
Nha hoàn nghe khen thì cười khúc khích, cầm lấy chiếc tay nải nhỏ nàng gói kỹ, nói: “Ngươi thêu chiêu thức ấy thật sự tinh diệu. Nếu phu nhân thích, ta nhất định còn quay lại tìm ngươi…”
Cách đó không xa bỗng vang lên một giọng châm chọc bén nhọn, cắt ngang lời nha hoàn còn chưa nói hết.
Thu Chẩm Mộng nhìn về phía âm thanh truyền tới, chỉ thấy một cô nương trẻ tuổi bước ra từ trong Đinh Lan tú trang trừng mắt dựng mày, quả nhiên chính là tú nương chuyên tìm chuyện vô cớ.
“Lại là ngươi, cái thứ nhà quê từ nơi nhỏ bé tới đây! Như thế nào? Còn dám bày sạp ngay bên cạnh tú trang của chúng ta?”
Nàng ta nói, tỏ vẻ như quen biết nha hoàn kia, tiến đến hành lễ với nha hoàn, sau đó che miệng nhíu mày nhìn Thu Chẩm Mộng, cố ý hạ thấp giọng nói với nha hoàn: “Nữ tử mặt dày này chẳng biết từ khe suối nào chui ra, đồ thêu thì chẳng ra gì. Tú trang chúng ta không nhận gửi bán đã chạy ra ngoài bày sạp. Mấy món hôm nay, chưa biết chừng là nàng ta nhặt nhạnh ở đâu về, chuyên chờ để lừa gạt quý nhân như ngài đó!”
Nha hoàn lập tức nhíu mày.
Phá hỏng việc làm ăn của người khác chẳng khác nào giết cha mẹ người ta, lại còn công khai chắn đường như thế, còn gì khó coi hơn nữa?
Thu Chẩm Mộng “bang” một tiếng quăng món đồ trong tay xuống, trên mặt vẫn nở nụ cười, đáp lại bằng giọng mỉa mai: “Tỷ tỷ nếu cho rằng ta không xứng, vậy không ngại cùng ta tỷ thí một lần, xem thử ta có thêu được thứ tốt hay không. Nếu như không thể so, còn xin tỷ tỷ đừng truyền tin đồng không hay về ta nữa.”
Tú nương kia vừa nghe đến hai chữ “tỷ thí”, sắc mặt đã sầm xuống, cố ý ngoảnh mặt đi, tìm cách khuyên giải nha hoàn kia.
Nha hoàn trong phủ dường như cũng có chút giao tình với Đinh Lan tú trang, do dự một hồi lâu, cuối cùng chỉ thở dài, không nói thêm gì với Thu Chẩm Mộng rồi mang theo chiếc tay nải nhỏ bước vào trong tú trang.
Thu Chẩm Mộng nhìn theo bóng dáng hai người, cũng không vì thế mà nhụt chí.
Lần này mối làm ăn bị cắt ngang, nguyên nhân không phải vì bản lĩnh của nàng kém, mà là vì chưa có phương pháp thích hợp.
Chính vì không có phương pháp nên chuyện bị bôi tro lên mặt như thế này, mấy tháng qua nàng đã trải qua không ít, sớm đã thành thói quen, chẳng còn gợn sóng.
Huống chi lần này nàng cũng chưa mang hết quạt tròn ra, hôm nay chẳng qua chỉ là thử một lần.
Nếu biết cách tạo được mối quen biết nha hoàn trong nhà giàu có này thì có thể thành công, về sau cứ làm thêm vài lần, thế nào cũng tìm được khách không liên quan đến đám tú nương kia.
Nếu thật sự không tìm được thì cùng lắm nàng cũng có thể “Mao Toại tự tiến cử”, đi từng nhà dò hỏi ý kiến.
Cái người tú nương kia hiện tại chỉ quản lý địa bàn của Đinh Lan tú trang, nào có thể khống chế được chỗ khác!
Nghĩ đến đây, Thu Chẩm Mộng dứt khoát chuyển sạp sang nơi khác. Nàng đem số khăn tay mang theo bán được lác đác ít nhiều, lúc này mới thu quán trở về nhà.
Ráng chiều đỏ ửng phủ lên, nửa vầng trăng vàng đã hơi tối.
Thu Chẩm Mộng mở cửa, vừa định bước vào thì bỗng bả vai bị một bàn tay nắm chặt.
Nàng lập tức cả kinh run lên. Gương mặt già nua của phú hộ phản chiếu hiện ngay trước mắt. Theo bản năng, nàng bắt lấy tay ấy, eo lưng khẽ nghiêng, hung hăng quăng người phía sau ngã xuống đất.
“Ngươi cái đồ tiện nhân đáng chết này, là muốn giết ta sao!”
Tiếng nữ quen thuộc, sắc nhọn vang tận mây xanh. Cùng lúc đó, hàng xóm láng giềng trong ngõ vội vàng đẩy cửa chạy ra.
Tú nương kia chật vật ngồi dưới đất, nhe răng nhếch miệng, khó khăn lắm mới được mấy tú nương khác đỡ đứng lên.
Một đám cô nương tuổi trẻ vốn dĩ luôn đắc ý, giờ phút này đều cúi đầu, chẳng ai dám lại gần Thu Chẩm Mộng.
Đúng là âm hồn bất tán.
Sắc mặt Thu Chẩm Mộng trầm xuống: “Thì ra là ngươi bắt lấy ta. Thế nào, còn chưa thấy gây chuyện với ta đủ nhiều sao, lại mò đến tận cửa nhà ta làm gì?”
Tú nương kia lấy tay che eo, trên cổ tay trắng nõn đã hằn vết bầm tím, sắc mặt âm tình bất định.
Khuôn mặt nàng ta hơi vặn vẹo, không buồn để ý đến Thu Chẩm Mộng, đảo mắt nhìn quanh.
Thấy hàng xóm đều đang dõi theo, cất cao giọng the thé kêu la: “Phi! Ngươi là một tú nương ngồi nơi xó xỉnh rách nát, thật tưởng kinh thành này dễ làm ăn lắm sao? Đồ thêu vài ba đường vụng về, đến trẻ con ba bốn tuổi còn khéo hơn! Thế mà cứ bám lấy tú trang của chúng ta, tưởng dựa hơi nhà quyền quý ư? Đúng là mặt mũi dày quá rồi!”
Nói xong nàng ta đấm đấm eo, hơi thở dồn dập, có vẻ mệt lả.
Thu Chẩm Mộng tức giận đến bật cười. Đây rõ ràng là đang trước mặt hàng xóm mà bôi nhọ thanh danh của nàng.
Đáng tiếc, nàng theo bản năng quật ngã người ta trước, mất thế chủ động.
Nhìn qua lại giống như chính mình vô lễ, cứng chọi cứng không phải cách hay, chỉ đành giữ thái độ hiền lành như đối với khách nhân, nói: “Ta từ nơi nhỏ bé mà đến kinh thành, dọc đường trăm nghìn khó khăn mới tới được đây. Gặp chuyện bất ngờ, không khỏi kích động, bị tỷ tỷ chặn sau lưng, còn chưa kịp nhìn rõ đã lỡ tay quật ngã. Là ta không đúng, ta xin lỗi. Nhưng nói trở lại...”
Nói rồi nàng lấy từ trong bọc quần áo ra số khăn tay, túi tiền chưa bán hết, giơ cao lên, lạnh giọng: “Tỷ tỷ nói lời cũng phải xem xét một chút mới đúng. Đồ thêu của ta thế nào, tự nhiên không phải mình tỷ tỷ nói là xong. Nhiều người ở đây đều nhìn, ta muốn hỏi chẳng lẽ những người từng mua đồ của ta đều là mù cả sao?”
Tú nương kia lại mở miệng, mắng thêm vài câu không sạch sẽ.
Một vị đại nương bỗng tiến đến, giữ chặt Thu Chẩm Mộng, hạ giọng nói: “Tiểu khuê nữ, ngươi gây chuyện với ai không gây, lại chọc trúng người này? Mấy đại tú trang đều có dính líu với quan lớn quý nhân, khuê nữ vẫn là chớ nháo thêm thì hơn.”
Nếu có thể chung sống hòa bình, Thu Chẩm Mộng vốn chẳng muốn ầm ĩ.
Nàng cảm tạ đại nương, hít một hơi thật sâu. Khuôn mặt vốn ôn hòa rốt cuộc cũng không giữ nổi nữa, trầm giọng nói: “Ý tứ của tỷ tỷ ta hiểu cả rồi, đơn giản là không muốn ta tranh giành lâu dài với ngươi. Tội gì thế! Ta lên kinh thành chỉ để tìm người, tìm được rồi chưa chắc còn buôn bán ven đường, có gì mà phải e ngại ngươi? Trái lại, năm lần bảy lượt ngươi đến cắt ngang ta, còn mò tới tận cửa.”
Nói rồi, nửa năm khó khăn, mệt mỏi cùng ủy khuất đồng loạt dâng lên trong lòng. Sống mũi Thu Chẩm Mộng cay xót, trong mắt đã ngấn lệ.
Hai bên đang cãi vã, bản thân lại khóc trước, khí thế không khỏi lập tức hạ xuống.
Nàng cố gắng chịu đựng, giọng nói vẫn vững vàng: “Ngày mai ta còn có việc, không tiện mời tỷ tỷ vào nhà. Sắc trời đã tối, ngày cũng sắp tàn, tỷ tỷ vẫn nên mau về nhà đi thôi.”
Thu Chẩm Mộng vừa dứt lời đã lập tức bước vào sân, mạnh mẽ đóng sầm cửa phòng lại.
Nàng gắng gượng đến giờ phút này nước mắt mới lăn dài xuống má, vội vàng đưa tay lau đi rồi lấy chiếc khăn tay ra chấm khóe mắt.
Trên khăn, họa tiết bìm bìm tinh xảo bị thấm ướt, sắc màu càng trở nên sẫm lại.
-
Ngoài cửa, tú nương gây chuyện không thành, lại bị vạch trần tâm tư, chẳng những không khiến người kia nơm nớp run sợ, ngược lại bị chọc thủng lòng dạ, tức khắc nhịn không được, giọng bén nhọn chửi rủa không ngừng ngoài cửa.
Thu Chẩm Mộng vốn đã vào phòng, như trút được gánh nặng, tính toán ngày mai nên ra ngoài, hoặc là ngồi trước tú trang chờ nha hoàn nhà giàu qua lại, hoặc là tránh mặt đám tú nương kia, trực tiếp đến từng nhà quyền quý để tự tiến cử mình.
Đang nghĩ ngợi, chỉ nghe bên ngoài tiếng tú nương chửi bới càng thêm quá mức, thậm chí đã nhắm thẳng vào phẩm hạnh của nàng: “Cái gì mà tìm người với chẳng tìm người! Ở ngoài tú trang nửa năm trời, cũng chẳng thấy ngươi tìm được ai! Ai biết có phải bản lĩnh vô dụng, lại còn mặt dày mày dạn, sợ rời tú trang của chúng ta thì không có cơm ăn, mới bịa chuyện dối trá!”
“Đồ ăn mày từ thâm sơn cùng cốc!”
Sắc mặt Thu Chẩm Mộng lập tức trầm xuống như nước.
Nàng với hàng xóm nơi này vốn chẳng quen thân, chỉ khi mua nhà có bày tiệc mời khách qua đường, ngày thường cũng chỉ qua lại tặng chút rau quả.
Nhưng loại lời lẽ bại hoại thanh danh như thế, nếu không kịp thời làm sáng tỏ, nói không chừng sẽ lan truyền thành lời đồn đầy trời.
Không khéo còn sinh ra đủ thứ chuyện nhảm khác.
Thu Chẩm Mộng không muốn nhẫn nhịn nữa.
Tới nước này, dù có gặp quan phủ nàng cũng không sợ. Đúng là lúc nên ra tay thì phải ra tay, nếu giờ còn nhịn, chẳng phải hóa thành con rùa đen sao!
Nàng bật dậy, ba bước gộp hai lao thẳng ra ngoài, một cước đá văng cổng sân.
Thấy nàng lại xuất hiện, những lời tú nương kia đang định thốt ra lập tức nghẹn lại nơi cổ, không kìm được phải lùi về phía sau mấy bước, cách xa nàng một chút.
Thu Chẩm Mộng thấy nàng ta co rúm, không nói hai lời giáng ngay một cái bạt tai.
Nàng cười lạnh, nói: “Ta không ăn trộm không cướp giật, không hại ai, chỉ dựa vào tay nghề mà sống. Dù có phải xin cơm vào kinh, mỗi ngày ngồi đường lớn ôm chén vỡ ăn xin, cũng còn quang minh chính đại hơn ngươi - thứ chỉ biết vô căn cứ khua môi múa mép!”
Tú nương ăn một tát, òa khóc, gào lên rằng địa phương nghèo nhỏ hèn dám đánh người, muốn dây dưa với Thu Chẩm Mộng đến cùng.
Thu Chẩm Mộng đang định nhờ hàng xóm báo quan, chợt nghe từ đầu ngõ vang lên một trận bước chân chỉnh tề.
Vài người khiêng một cỗ kiệu nhỏ từ khúc quanh tiến vào, trước sau chừng bảy tám tên tôi tớ theo hầu, trận thế kia, trông như có quý nhân đến.
Ở kinh thành này, chỉ cần là quan chức, phú hộ đều có thể khiến một nữ tử bình thường phải rụng rời.
Tú nương kia lập tức nhỏ tiếng, không dám nháo thêm, lại bị Thu Chẩm Mộng hất sang một bên.