Trần Dật Khải cúp điện thoại, ngồi trên ghế sofa trong khách sạn, nhìn vào bức ảnh chụp cả gia đình trong điện thoại. Căn phòng vốn đã yên tĩnh giờ đây lại càng thêm lặng lẽ. Không còn giọng nói quen thuộc của Trương Dĩnh Trúc, người thường xuyên nhõng nhẽo và thích làm nũng, anh chợt nhận ra thế giới của mình chỉ còn lại sự cô đơn ngập tràn.
Thiếu đi tiếng nói ríu rít của cô bên cạnh, anh biết rõ bản thân không thể nào quen được.
Dòng ký ức kéo anh quay về năm hai mươi tuổi. Sinh nhật anh và Trương Dĩnh Trúc chỉ cách nhau một tháng, năm ấy cô đã kéo anh đến KTV để hát thâu đêm.
Nhưng điều khiến anh không hiểu là cô đến KTV không phải để hát mà chỉ muốn tìm một nơi kín đáo để ăn khuya và bàn về cốt truyện ŧıểυ thuyết cô định gửi đăng.
Đó cũng là lần đầu tiên cô uống rượu. Sau vài lon bia mạnh mẽ trôi xuống cổ họng, cô mở điện thoại và bắt đầu đọc những đoạn hội thoại trong ŧıểυ thuyết của mình, tự hóa thân vào tâm trạng của nam nữ chính.
Anh ngồi bên cạnh, lặng lẽ lướt điện thoại, để mặc cô thỏa sức tưởng tượng và tự do thể hiện. Nhưng chẳng bao lâu, cô đã chuyển sự chú ý sang anh, người từ đầu đến giờ chẳng đưa ra phản hồi gì.
Cô quay mặt anh lại, ép anh phải nhìn thẳng vào cô. Khi ánh mắt anh gặp ánh mắt cô, cô mỉm cười.
Anh gạt tay cô xuống, cất giọng bất mãn: “Trương Dĩnh Trúc, em đang làm gì vậy?”
Cô thấy anh cố tránh né, liền vòng tay qua cổ anh, khẽ gọi: “Giản Hiên Kỳ…”
Vừa nghe thấy cái tên ấy, anh lập tức hiểu cô đang nhập vai nhân vật trong ŧıểυ thuyết của mình. Anh thở dài, lần nữa gạt tay cô xuống.
Nhưng lần này, tay cô như dây leo quấn chặt, không để anh thoát khỏi.
“Thôi nào, về nhà đi. Em uống say rồi.” Anh đứng dậy, nhưng bị cô đẩy ngược về sofa.
Cô nắm lấy dây chuyền của anh, ngồi lên đùi anh, đôi mắt phủ đầy sương mờ: “Em thích anh hơn cô ấy.”
Anh ngẩn người. Dù biết đây chỉ là lời thoại trong ŧıểυ thuyết, trái tim anh vẫn bị khơi động, không thể che giấu nhịp đập xao xuyến.
“Đừng làm loạn nữa, về thôi.” Anh cố giữ mình tỉnh táo, tìm kiếm chút lý trí còn sót lại giữa cảm xúc lấn át.
Nhưng cô chẳng hề nghe lời, không những không dừng lại mà còn càng lúc càng ngang bướng.
“Em dám chắc trên thế giới này, không ai yêu anh hơn em.” Dứt lời, cô cúi xuống hôn anh, không hề để tâm đến ý kiến của anh.
Ánh mắt anh hiện rõ sự ngỡ ngàng và giằng xé. Người đang hôn anh là cô gái anh yêu từ lâu, nhưng đồng thời cũng là người em gái trên danh nghĩa. Anh biết mình phải đẩy cô ra, nhưng ngọt ngào vừa chạm đến khiến anh không nỡ buông tay.
Giằng co chỉ diễn ra trong khoảnh khắc. Tình cảm anh dành cho cô đã âm ỉ từ lâu. Trong trận chiến giữa lý trí và cảm xúc, anh quyết định chìm đắm trong ngục tù của tình yêu. Tay trái anh nhẹ nhàng đặt lên đùi cô, tay phải kéo cô sát lại, tham lam tận hưởng hơi thở từ đôi môi cô.
Khi đầu lưỡi anh tìm đến, hòa quyện cùng cô, anh khẽ cắn môi dưới của cô. Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ ấy khiến cô phát ra tiếng rên khẽ.
Cô bị hôn đến mức không thở nổi, đầu óc mơ hồ. Chưa từng trải qua sự gần gũi như vậy, cô vô thức siết chặt chân, khẽ cựa quậy trên người anh.
Sự cọ xát từ làn da mịn màng của cô khiến du͙© vọиɠ trong anh bùng lên. Tay trái anh trượt dần lên trên, khẽ vén váy cô. Đúng lúc ấy, anh chợt nhận ra cô chỉ vừa tròn mười tám tuổi, và là em gái được nhận nuôi hợp pháp.
Mối quan hệ ấy, dù không có huyết thống, vẫn được pháp luật coi như con ruột trong gia đình. Cô là người anh không thể chạm đến.
Cảm giác tội lỗi dâng trào, xóa tan mọi ý nghĩ muốn chiếm hữu cô. Anh buông tay, đẩy cô ra. “Về nhà thôi.”
Cô ngơ ngác nhìn anh, vẫn chưa tỉnh rượu. Nhưng hành vi vô thức của cô vẫn in sâu trong tâm trí anh.
Cô áp mặt vào cổ anh, khẽ hôn lên yết hầu, rồi ôm chặt eo anh, thì thầm: “Đưa em về nhà.”
Hôm sau, khi tỉnh lại, cô hoàn toàn không nhớ gì về những gì đã xảy ra đêm trước. Anh cũng không nhắc đến, coi như đó chỉ là một đoạn trong ŧıểυ thuyết cô viết, không liên quan đến thực tại.
Trần Dật Khải xoa nhẹ thái dương, những hình ảnh trong đầu anh chợt quay lại khoảnh khắc vừa rồi khi gọi video với Trương Dĩnh Trúc. Cô khóc nức nở vì sợ anh sẽ rời xa mình, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt ngấn đầy nước. Khoảnh khắc đó, những mảng tối trong lòng anh dường như lại lan rộng thêm.
Khao khát được yêu, sự giằng xé vì cảm giác tội lỗi, đấu tranh giữa danh phận và đạo đức, cùng tình cảm không thể thổ lộ, như những sợi dây vô hình điều khiển cuộc đời anh, khiến anh trở thành con rối trong tay định mệnh.
Anh hiểu rõ, vai trò mà anh thể hiện tốt nhất, điều mà cô cần nhất từ anh, chính là anh mãi mãi không rời xa cô, mãi mãi chỉ là một người anh trai mà thôi.
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Ngôn tình Sắc, Sủng