“Bạn chỉ là chưa gặp người mình thích mà thôi.”
Lúc 5 giờ chiều, ánh hoàng hôn buông xuống mặt đất, bầu trời nhuốm ánh cam đỏ, ánh sáng chiếu lên gò má hơi nóng bừng của Trương Dĩnh Trúc.
Trương Dĩnh Trúc vừa tắm xong, làn da được hơi nước làm cho càng thêm trắng hồng, mịn màng. Sau khi dùng khăn tắm lau sạch những giọt nước còn đọng trên cơ thể, cô bước ra ban công, bỏ chiếc khăn đã dùng vào giỏ giặt.
Quay lại phòng, Dĩnh Trúc cầm lấy chiếc máy sấy tóc màu hồng quen thuộc, chuẩn bị sấy khô mái tóc còn ẩm. Bất ngờ, tiếng chuông điện thoại reo lên. Nhìn vào màn hình, cô không khỏi ngạc nhiên khi thấy tên người gọi.
Anh... Sao giờ này lại gọi? Đoàn phim nghỉ rồi à? – Dĩnh Trúc vừa hỏi vừa nhìn đồng hồ treo tường màu ngà trên tường, giọng hơi ngập ngừng.
Cô nhớ rõ, gần đây Trần Dật Khải đang quay bộ phim “Yêu Là Vì Em”, thường quay đến tận 10 giờ tối, có khi sáng sớm mới xong. Gần đây, hai anh em rất ít gặp nhau. Thời gian của Dật Khải đều bị chiếm bởi đoàn phim, còn cô chỉ nhìn thấy anh trên mạng xã hội qua những bức ảnh mà Trịnh Ninh Ức đăng tải, kèm theo những dòng chú thích đầy ẩn ý.
Hôm nay sinh nhật em, dù bận thế nào anh cũng phải gọi để chúc mừng. – Giọng nói của Trần Dật Khải pha chút tiếng cười, phía sau còn vang lên những âm thanh trò chuyện.
Dĩnh Trúc đeo tai nghe, ngồi xuống giường, vươn vai thư giãn:
Anh đã nhắn tin chúc mừng rồi mà. Anh là người đầu tiên nhắn cho em đấy.
Dật Khải định nói gì đó, nhưng bất chợt bị giọng nữ bên cạnh chen ngang:
Lại là em gái à?
Dĩnh Trúc khựng lại, không biết phải phản ứng thế nào. Nên cúp máy hay im lặng?
Ninh Ức, chẳng phải nói đau đầu sao? Đi nghỉ đi, anh còn có chuyện muốn nói với em gái. – Giọng nói trầm ấm của Trần Dật Khải lại vang lên.
Anh yêu, vậy em ra phòng chờ trước nhé. Đừng để em đợi lâu. – Giọng ngọt lịm của Trịnh Ninh Ức làm Dĩnh Trúc cảm thấy không thoải mái.
Cô nghĩ thầm, xem ra Dật Khải đang rất vui vẻ khi ở đoàn phim. Có mỹ nhân bầu bạn, nơi nào mà không trở thành thiên đường?
Trịnh Ninh Ức nhỏ hơn Dật Khải hai tuổi, cũng là một diễn viên mới. Trước đây cô chỉ đóng vai phụ, đây là lần đầu tiên được lên vai chính. Ninh Ức có đôi mắt to tròn sáng như vì sao, thân hình quyến rũ với vòng eo thon, khuôn mặt trái xoan tinh tế, khiến cô không thiếu người theo đuổi.
Nhìn ảnh của Ninh Ức, Dĩnh Trúc không khỏi nghĩ, một người như vậy chắc chắn là mẫu phụ nữ khiến đàn ông động lòng.
Dĩnh Trúc? – Dật Khải gọi trong điện thoại, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Đừng nghe cô ấy nói linh tinh, chỉ là lời thoại trong phim thôi.
Dĩnh Trúc gõ nhẹ lên thái dương, tự làm mình tỉnh táo hơn:
Em gọi cho anh chủ yếu vì mẹ bảo rằng tháng sau anh tròn 30 tuổi rồi, nên...
Cô định nói hết câu, nhưng không hiểu sao lại không thể mở lời.
Có lẽ cô sợ ngượng ngùng, sợ Dật Khải nghĩ rằng cô đang xen vào chuyện tình cảm của anh.
Dĩnh Trúc biết, sẽ có ngày anh gặp được người mình thích. Dù bây giờ luôn miệng nói không muốn kết hôn, nhưng tình yêu vốn không có lý lẽ. Ai biết được sẽ có lúc nào đó anh lại yêu một người phụ nữ và quyết định kết hôn?
Anh đã nói với mẹ rồi, anh không định kết hôn. – Giọng Dật Khải bình thản, như thể đây không phải chuyện liên quan đến mình.
Em biết là anh nghĩ vậy, nhưng đó là vì anh chưa gặp được người anh thích thôi. – Dĩnh Trúc nhắc nhở, không ai có thể dự đoán trước tương lai sẽ ra sao.
Bầu không khí dường như lạnh đi, Dĩnh Trúc bấm điều khiển điều hòa, không nói thêm gì nữa.
Một lúc sau, Dật Khải lên tiếng:
Vậy em chưa có bạn trai, là vì em cũng chưa gặp được người mình thích?
Dĩnh Trúc dùng khăn tắm lau tóc:
Em chẳng thích ai cả. Mà nếu anh có người phụ nữ mình thích, kết hôn cũng là điều bình thường. Em đoán mẹ nói thế là vì sau này anh sẽ tiếp quản công ty.
Dĩnh Trúc nhớ lại, cha mẹ nuôi từng nói sẽ để Dật Khải quản lý công ty gia đình. Tuy nhiên, anh chưa bao giờ tỏ ra hứng thú.
Giọng Dật Khải trở nên nghiêm túc:
Anh không thay đổi ý định không kết hôn, cũng không muốn tiếp quản công ty. Hôm nay là sinh nhật em, đừng nói những chuyện không liên quan nữa.
Dĩnh Trúc nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của anh, khéo léo đổi chủ đề:
Vậy chuyện em nhờ anh sáng tác ca khúc cho ŧıểυ thuyết của em thì sao? Anh đã có cảm hứng chưa?
Cô mong muốn tác phẩm của mình có bài hát chủ đề, và Dật Khải là một ca sĩ kiêm nhạc sĩ sáng tác, quá thuận lợi để nhờ vả.
Cô cười vui vẻ, nhưng người bên kia lại chẳng hào hứng.
Không có cảm hứng. Anh cúp máy đây. – Dật Khải lạnh lùng cúp máy.
Alo? – Dĩnh Trúc cầm điện thoại nhìn, màn hình đã trở về ảnh chụp gia đình bốn người.
Cô lẩm bẩm:
Hôm nay là sinh nhật mình, mà anh còn cúp máy...
Cô hồi tưởng lại cuộc trò chuyện, không biết đã nói gì khiến anh phản ứng mạnh mẽ như vậy. Dĩnh Trúc ngồi trên giường, nghĩ mãi mà không ra lý do.
Chưa đầy 5 phút sau, Facebook của Dĩnh Trúc nhận được thông báo mới. Đoạn video ngắn giữa Dật Khải và Ninh Ức trong một điệu nhảy quảng bá cho bộ phim vừa được đăng tải.
Dĩnh Trúc tò mò bấm vào xem, hai người trông thật đẹp đôi. Cô không thể tin rằng giữa họ thực sự không có chút tình cảm nào.
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại