Nội dung ghi chép: Tiết thể dục hôm nay là trang sử nhục nhã nhất trong đời đi học của tôi, tôi nghĩ chắc vĩnh viễn tôi cũng không quên được cái ngày khốn nạn này. Tôi là kẻ rất tự hiểu mình, hiểu rõ vận động không phải là thế mạnh của tôi, có thể nói là nhược điểm, nhưng mà chưa từng mất thể diện như hôm nay, còn bị vua ẩu đả cười nhạo là một thằng “đàn bà hơn cả đàn bà”.
Được lắm! Cái người khiến tôi thành “đàn bà hơn cả đàn bà” ấy, chính là Mông Khỉ! Hôm nay, bốc thăm phân tổ luyện cầu lông, tôi lại bị nhét chung với Mông Khỉ!
Người cùng một tổ luân phiên đấu với nhau, không thể tránh khỏi, cuối cùng cũng tới tôi và Mông Khỉ ra sân. Vốn tưởng tế bào vận động tôi có kém đến đâu, cũng không đến nỗi thua bởi một đứa con gái, nhưng mà vạn vạn không ngờ tới, tôi —- lại bị thua trắng, hoàn toàn không gỡ lại một bàn nào với cô ta.
Đây là chuyện gì xảy ra? Một Mông Khỉ hướng nội xấu hổ, gầy teo, đánh cầu lông lại “Quên sầu” như vậy! Tôi mãnh liệt hoài nghi cô ta là quán quân cầu lông toàn quốc.
Tóm lại, cho dù sự thật chân tướng thế nào, cũng không biết tại sao cô ta lại đánh đến “Quên sầu” như vậy, nhưng bị một nữ sinh gầy nhom thấp hơn mình một cái đầu làm cho thua trắng, thực sự là một nỗi nhục khiến người ta khó mà quên được, mà cảm giác nhục nhã này khiến tôi lúc đánh xong, giận chó đánh mèo trợn mắt liếc cô nàng một cái, không ngờ cô ta lại đỏ mặt cười e lệ lại với tôi một tiếng, khiến cho tôi lập tức tự kiểm điểm bản thân lại xem mình có phải thù dai quá hay không.
Đáng chết! Sao mình lại phải kiểm điểm chứ?
*******
Đây là một ngày bi thảm!
Từ Đạm Thủy trở lại Đài Bắc, vừa xuống xe, Lâm Dĩ Trân liền chật vật cúi đầu đi về phía rạp chiếu phim, biết bộ dạng bây giờ của mình rất tệ, trong lòng có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Ô… tại sao lại như vậy chứ? Rõ ràng là đã mong đợi ngày hôm nay biết bao, cả buổi tối hôm qua còn hưng phấn lăn lộn cả đêm mãi không ngủ được, sáng sớm đã bò dậy ngồi trang điểm, hy vọng có thể dùng dáng vẻ xinh đẹp nhất đi cùng hắn một ngày, song… tất cả đều bị phá hủy!
Bây giờ, cô thấy đứng bên cạnh cô không phải là nữ thần may mắn mà là thần xui xẻo! Ô ô… Thật muốn đào một cái hố mà chui xuống đó khóc quá!
Đây là một ngày thú vị!
Liếc xéo cô nàng đang cúi đầu như đưa đám bên cạnh, Thủy Thần không nhịn được hứng thú thầm nghĩ, đồng thời lại hồi tưởng lịch trình “Thú vị” ngày hôm nay…
Trên thực tế, bởi vì cả buổi sáng hắn còn phải hoàn thành báo cáo giải phẫu vụ cô gái bị giết trong nhà trọ, cho nên bọn họ đã hẹn trước cùng ăn bữa trưa sau đó sẽ bắt đầu hành trình một ngày.
Giữa trưa, hắn lái xe đến chỗ ở đón cô, dưới sự “Sắp xếp hành trình” của cô, đến một nhà hàng khá nổi tiếng.
Ai ngờ bên trong đông kinh dị, mà cô ấy không biết là do vận xui quá mạnh hay là làm sao, mới ngồi xuống chưa được ba phút, đã bị một nhân viên phục vụ đang bận tối mắt tối mũi hắt cho một âu nước lạnh, mà đầu sỏ gây ra tình huống bi thảm này, lại là một thằng nhóc ba tuổi đang tưởng phòng ăn là nơi thám hiểm rừng rậm.
Đúng vậy! Chuyện gặp nạn ở nhà hàng cũ xì —— thằng nhóc không nhìn đụng phải nhân viên phục vụ, chiếc khay trên tay nhân viên phục vụ rơi xuống, người vô tội dính khổ.
Thật đáng tiếc, vai người vô tội hôm nay do Lâm Dĩ Trân diễn xuất, điều may mắn duy nhất chính là, trên khay của nhân viên phục vụ chỉ có một âu nước lạnh, không có canh nóng, nếu không chắc có người phải diễn vai thiên sứ Maria rồi.
Tóm lại, cho dù thế nào, cô ấy cũng xui xẻo đụng phải tai bay vạ gió, trong nháy mắt ướt sũng, mái tóc xoăn vốn xõa tung giờ xẹp xuống, còn nhẹp nước.
Mặc dù nhân viên phục vụ bị làm cho sợ đến mức không ngừng nói xin lỗi, nhưng đầu xỏ lại chẳng phải cậu ta, cũng không tiện giận chó đánh mèo, cô chỉ có thể đỏ mặt chạy vào phòng hóa trang chỉnh trang lại.
Mà hắn, thừa dịp cô chạy vào phòng hóa trang, trộm đánh vào mông thằng nhóc kia một cái trừng phạt chút ít, đồng thời trong tiếng xin lỗi rối rít của chủ nhà hàng, dùng mặt lạnh đổi được một bữa ăn miễn phí cùng một tấm thẻ ưu đãi.
Dĩ nhiên! Sau khi cô sửa sang lại sắc đẹp, trở lại chỗ ngồi từ phòng hóa trang, hắn liền đưa tấm thẻ ưu đãi kia cho cô, dù sao đó cũng là cô “Thắng” được.
Song, nếu vận xui chấm dứt ở đây thì không nói làm gì, nhưng hết lần này tới lần khác phúc đến thì ít, họa tới thì nhiều, vận xui của cô vẫn chưa kết thúc, chuyện xui xẻo cứ thay nhau mà đến.
Nếu đã vô tội mà bị liên lụy, hai người đương nhiên không khách khí mà hưởng thụ bữa ăn miễn phí của nhà hàng. Dùng xong bữa, lại dưới sự “Sắp xếp hành trình” của cô, đi xe đến Đạm Thủy, là nơi nổi tiếng về cá, ai ngờ đây cũng là nơi một chuỗi “Bi kịch” khác bắt đầu.
Được rồi! Hắn thừa nhận hắn không nên nhét vào miệng cô viên đạm to hơn quả trứng chim cút, sau đó đột nhiên vỗ vai gọi cô ở đằng sau, khiến cho cô sợ đến mức nuốt luôn viên đạm kia xuống cổ họng, suýt nữa đi luôn cái mạng nhỏ, nhưng mà con ong mật ở đoạn sau thì không phải hắn đưa tới nha.
Có trời mới biết con ong kia ở đâu bay tới, mà vì sao lại ở trong một đám du khách, lại chỉ chọn trúng cô ấy vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết chứ, cứ như vậy, không một chút sợ hãi noi theo tinh thần của bộ đội đặc công, chọn cách quân Nhật oanh tạc Trân Châu cảng, lấy tốc độ bay siêu nhanh tặng cho trán cô một “nụ hôn trí mạng”.
Trí mạng nhất chính là khi rút ngòi độc của con ong kia ra, lại nhận được “Lễ vật ngoài ý muốn”, một cục u sưng vù vẫn còn tọa trên trán cô nàng nhận diễn vai người vô tội.
Nhìn cô nàng đang kêu xuýt xoa vì đau, hắn thật sự không còn gì để nói, chỉ có thể hết sức nhẹ nhàng, rút nọc ong ra cho cô, xử lý đơn giản một chút, đem con ong kia bầm thây vạn đoạn dưới chân, coi như thay cô ấy báo thù rửa hận, những cái khác… cũng chẳng thể giúp được gì.
Hồi tưởng lại những “chuyện thú vị” cả buổi chiều, Thủy Thần suýt nữa bật cười, may mà kịp thời nín lại, nhìn cô gái đang cắm mặt bước đi bên cạnh, hắn cuối cùng cũng mở miệng ——-
“Mông Khỉ, cậu xác định không muốn về nghỉ trước?” Giọng nói hơi giấu ý cười quan tâm.
“Không, không cần!” Cúi đầu lắc lắc, Lâm Dĩ Trân nhỏ giọng mà kiên quyết cự tuyệt.
Khó có cơ hội được đi chơi với hắn, mặc dù gặp muôn ngàn khó khăn trắc trở, quá trình vô cùng thê thám, nhưng.. đã có dũng khí mở miệng hẹn hò, còn không biết có lần sau nữa hay không, cô không muốn kết thúc như vậy!
“Cậu xác định?” Hắn cảm thấy nhìn cô rất cần được về nghỉ.
“Xác định!” Khẽ cúi mặt xuống, vẫn kiên định như cũ.
Mông Khỉ này đang khăng khăng cái gì?
Đuôi lông mày giương lên, Thủy Thần nể tình sự bi thảm của cô ngày hôm nay, cũng không tiện nói thêm gì nữa, nhưng mà, có những thứ hắn nhất định phải nói.
“Được rồi! Cậu vui là được, nhưng mà ngẩng đầu lên cho tôi, tôi không thích nói chuyện với mấy lọn tóc mãi đâu.” Mắt lạnh liếc xéo, vô cùng bất mãn.
Thật là! Mông Khỉ này có biết thế nào là lịch sự không vậy?
Nghe vậy, Lâm Dĩ Trân thật do dự, chần chừ một lúc lâu, rốt cục mới ngẩng mặt lên, trên trán còn sưng lên một cục, đáy mắt ngập nước tràn đầy bi thương.
Ô… Mặc dù hắn đã mua thuốc thoa giúp cô, nhưng mà khối nhọt sưng đỏ không đến 2, 3 ngày chắc chắn còn chưa mất tiêu được, bộ dạng của cô lúc này nhất định là rất xấu, cô không muốn để hắn thấy đâu!
Vừa thấy cục nhọt sưng to đùng trên trán cô, khóe miệng của kẻ biến thái không chút đồng tình nào nhếch lên một nụ cười cực kỳ khiến người ta phát lạnh, may mà cũng biết đường thu cái miệng độc địa từ trước đến nay lại, thậm chí còn phun ra mấy câu an ủi.
“Yên tâm, không xấu lắm đâu.” A a, Mông Khỉ này nhất định là sợ “Trò hề lộ ra”, cho nên mới cúi đầu mãi không dám gặp người.
Không xấu lắm cũng vẫn có chữ xấu, lời của hắn bây giờ không an ủi được ai, nhưng… hắn có lòng nha!
Người từ trước đến nay vẫn ác miệng như vậy, mà lại không thừa cơ “Bỏ đá xuống giếng”, thậm chí còn an ủi cô nữa! Ô… Bị chích một phát cũng đáng.
Chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày hắn trở nên “Dịu dàng” như vậy, Lâm Dĩ Trân chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn, hai má không tự chủ được ngượng ngùng đỏ lên, đáy lòng cảm động dị thường.
“Ngây ngốc cái gì?” Mắt lạnh nhàn nhạt liếc xéo, Thủy Thần không chút khách khí dùng mười phần công lực nhắm tai cô mà “Đạn chỉ thần công”.
“A —– đau quá à!” Bịt tai lại kêu đau, cũng không biết tại sao, khuôn mặt nhỏ nhắn lại lộ ra một nụ cười thẹn thùng ngây ngô.
Người đàn ông độc ác này, nhiều lắm cũng chỉ bắt nạt cô như vậy, nếu thật sự thấy cô lại lộ ra cái vẻ đưa đám như lúc nãy, kiểu gì cũng lấy phương thức sứt sẹo như vậy để dạy dỗ cô đây! A, thật đúng là khiến cho người ta không nghĩ ra nổi, nhưng mà đây cũng ứng với một câu tục ngữ của Đài Loan – chó sủa thì không biết cắn người.
Đau mà còn cười vui vẻ được như vậy, tật xấu của Mông Khỉ này đúng là không nhỏ!
Lắc đầu, Thủy Thần đã không muốn đi tìm hiểu xem cô nàng nghĩ gì nữa rồi, đi theo cô đến trước cửa rạp chiếu phim.
“Muốn xem phim thật?” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng nghiêm túc hỏi lại một lần nữa. Đây là việc hàng đầu cô sắp xếp trong hành trình, hy vọng sẽ không xảy ra thảm kịch nào nữa.
“Ừ.” Gật đầu mãnh liệt, thật vui là hắn không khăng khăng muốn đưa cô trở về.
Được rồi! Nếu cô ấy đã kiên trì, nếu thật sự lại phát sinh thảm kịch, vậy cũng không thể trách người ta được.
Thủy Thần thầm nghĩ trong bụng, ngước mắt nhanh chóng đảo qua mấy tờ poster phim trên tường, rất có phong độ hỏi: “Muốn xem phim nào?” Nhìn tới nhìn lui, chỉ có mỗi một phim có thể gợi lên hứng thú của hắn.
“Ách… phim này có vẻ hay!” Ngón tay chỉ vào một bộ phim tình cảm sử thi lãng mạn nghe nói rất cảm động, khóe mắt lại không tự chủ liếc về tấm poster của một bộ phim kể về một tên biến thái sát nhân cuồng.
Aiz… thực ra, cô có vẻ có hứng thú hơn với biến thái sát nhân cuồng! Nhưng mà lần đầu tiên đi xem phim với người khác phái mình thích, để bồi dưỡng không khí, hình như phim kiểu này không thích hợp lắm.
Chậc! Không trùng với mục tiêu của hắn rồi.
Nhìn về phía poster cô chỉ, Thủy Thần không nói gì thêm, rất tự động đi mua vẻ. Rất may mắn, buổi chiếu tiếp theo vừa lúc năm phút nữa sẽ bắt đầu, hai người hoàn toàn không lãng phí chút thời gian nào đến đó, nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống.
Chỉ chốc lát sau, bộ phim tình sử bắt đầu trình chiếu, diễn viên chính trai đẹp gái xinh, chuyện kể từ ngàn năm trước, cảm động lòng người, mọi người đang ngồi xem đều say mê trong tình tiết bộ phim.
Song, lại có một người vì cả đêm hưng phấn không ngủ được cộng thêm bị hàng loạt tình huống bi thảm ngoài ý muốn giày xéo, thể lực từ từ không thể chống đỡ nổi, ý thức bắt đầu rệu rã, cho dù vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, cuối cùng vẫn không chịu nổi cám dỗ, trong không khí rung động lòng người, cuối cùng cũng nhào vào lòng Chu Công, cái đầu cũng không tự chủ gối lên bờ vai rộng bên cạnh.
Cô ấy ngủ thiếp đi!
Nhìn khuôn mặt đang ngủ trên vai mình, đuôi mày Thủy Thần nhếch lên, đáy mắt dâng lên nụ cười.
A…. Mông Khỉ này giỏi thật! Chọn một bộ phim tình cảm xem, mình lại ngủ khì khì… Thôi cho qua! Hôm nay cô ấy cũng đủ thảm, cứ để cho cô ấy ngủ đi vậy!
Về phần hắn à… Cô nàng bên cạnh đã mộng Chu Công rồi, hắn mở mắt làm chi nữa? Chợp mắt một chút, ngủ bù thôi!
“Ôi ——” Thời gian ăn trưa vào thứ hai, bên trong phòng nghỉ của nhà tang lễ chợt vang lên một tiếng thở dài ngao ngán. Hoàng Y Đình lấy ánh mắt vô cùng đồng tình nhìn Lâm Dĩ Trân, không nhịn được lẩm bầm bình luận: “Đúng là thật quá bi thảm!”
“Mình biết!” Quẫn bách đỏ mặt, Lâm Dĩ Trân như đưa đám, đã bắt đầu tự giận mình.
Ô… Quả nhiên! Tình huống của cô ngày hôm qua, ngay cả Hoàng Y Đình kinh nghiệm phong phú như vậy cũng thấy thảm, chứ đừng nói gì đến Thủy Thần sẽ nghĩ thế nào.
Nhìn vẻ mặt khổ sở của cô, Hoàng Y Đình không thể làm gì khác hơn là luôn miệng an ủi.”Không sao đâu! Cho dù trước khi đi cũng có chút vấn đề, ít nhất hai người cũng cùng nhau xem phim rất thuận lợi mà!” Nếu mà ở trong rạp chiếu phim tối om om còn có thể xảy ra thảm kịch gì, thì cô thực sự không còn gì để nói nữa rồi.
Không thể nào? Vừa nhìn thấy vẻ mặt loại đó, Hoàng Y Đình không khỏi cười khổ. “Chẳng lẽ xem phim mà cũng xảy ra chuyện?”
Hối hận gật đầu, hồi tưởng lại chuyện ngu xuẩn mình đã làm, Lâm Dĩ Trân thực muốn khóc một trận.
Oa a ——– đúng là đã xảy ra chuyện! Cái nơi một cây củ cải một cái hố, yên lặng thưởng thức phim, còn có thể phát sinh thảm kịch gì được chứ?
“Rốt cuộc là thế nào?” Bây giờ nghĩ mãi không ra, không nhịn được tò mò hỏi thăm.
Lặng lẽ liếc nhìn cô nàng một cái, Lâm Dĩ Trân đỏ mặt cúi đầu, xấu hổ thú nhận, “Mình ngủ quên mất.”
“Không sao đâu!” Vội vàng an ủi, Hoàng Y Đình nhanh chóng giúp cô củng cố niềm tin. “Chẳng qua là không cẩn thận chợp mắt một chút, có gì đâu mà để ý.”
“Không chỉ có vậy….” Nhỏ giọng ngập ngừng, vô cùng chột dạ.
Không chỉ có vậy? Vậy còn có thể làm gì? Tạm thời đảm nhiệm làm thầy Trương chuyên chữa bệnh tâm linh, Hoàng Y Đình thực buồn bực, lại vội vàng hỏi: “Không thì còn thế nào nữa?”
“Mình ngủ say quá nên, cho nên… cho nên…” Khổ sở nói không nên lời.
“Như thế nào?” Bám riết không tha hỏi đến cùng, dục vọng bát quái tràn đầy bị khơi dậy.
“Mình chảy nước miếng lên vai anh ấy!” Buồn bực thốt ra, ngay sau đó xấu hổ che mặt kêu gào thảm thiết, hận không thể đào một cái hố mà chui xuống.
Ô… Cô đúng là đồ ngốc! Xem phim ngủ gật đã mất mặt lắm rồi, không ngờ cô còn làm chuyện còn mất mặt hơn thế!
Đến khi hết phim, cô bị hắn lay tỉnh, lúc hai người đồng thời phát hiện vết nước miếng trên vai hắn, cô lập tức mắc cỡ chỉ thiếu nước khóc òa lên.
Chảy nước miếng? Không phải chứ!
Suýt nữa bị sặc bởi nước miếng của chính mình, Hoàng Y Đình kiểu gì cũng không ngờ tới đáp án như vậy, nhìn dáng vẻ khóc không ra nước mắt của cô bạn, rất rõ ràng đây tuyệt đối không phải nói đùa, đáy mắt nhất thời tràn ngập thương xót, rồi lại không nhịn được xúc động muốn cười thật to.
Ha ha, cô ấy đúng là quá thê thảm, rất đáng để cho người ta rơi một đống nước mắt đồng tình!
“Ha ha… Biết đâu Thủy pháp y lại cảm thấy dáng vẻ chảy nước miếng của cậu rất sexy… Được rồi! Được rồi! Coi như mình chưa nói gì!” Cười thật to trêu chọc, nhưng sau khi nhận được ánh mắt xấu hổ buồn bã quét tới, đành phãi nhịn cười câm miệng, chỉ sợ lại chọc thủng một tâm hồn yếu ớt nhạy cảm.
“Mình tệ lắm đúng không!” Bị cười khiến cho càng thêm đỏ mặt, Lâm Dĩ Trân đúng là hối hận vạn phần. Ô… Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, có thể làm lại từ đầu tất cả, cho dù có muốn ngủ đến mấy, cô cũng sẽ cầm hai cây tăm chống mắt lại, liều mạng ㄍㄧㄥ*.
*đây là một từ mượn tiếng Min Nan có nghĩa là cố chấp, ngoan cố, bất chấp nghịch cảnh, từ này được viết bằng biểu tượng ngữ âm đơn giản hóa để nhấn mạnh với người đọc là từ này phải phát âm theo tiếng Min Nam chứ không phải tiếng Quan Thoại
“Nào có, nào có!” Bạn bè để làm cái gì chứ? Chính là để vào lúc quan trọng sẽ nói lời an ủi! Làm hết trách nhiệm của bạn bè, Hoàng Y Đình nén cười lại hỏi: “Thế Thủy pháp y sau đó có nói gì sao?” Quá trình qua lại của cái đôi này quá thú vị, khiến cho người ta không nhịn được muốn biết sau đó phát triển thế nào!
Lắc đầu một cái, Lâm Dĩ Trân mặc dù thẹn thùng quẫn bách không ngừng, nhưng hổi tưởng lại tình huống lúc đó, không nhịn được khẽ nở nụ cười.
“Lúc ấy mình cực kỳ lúng túng, chỉ muốn đào hố chui xuống cho rồi, vốn tưởng là anh ấy sẽ thừa cơ châm chọc mình mấy câu, không ngờ anh ấy chẳng nói gì cả, đưa mình thẳng ra khỏi rạp chiếu bóng, thậm chí còn nói… còn nói…”
“Nói gì?” Hưng phấn hỏi tiếp.
“Nói là quay lại lần nữa!” Hơn nữa còn chỉ định muốn xem bộ phim biến thái sát nhân cuồng kinh dị kia!
Thật ra thì trong lòng cô cũng muốn xem phim đó nhất! Sớm biết vậy, cứ chọn phim kinh dị đó xem, chưa biết chừng cô đã không ngủ thiếp mất.
Nghe vậy, Hoàng Y Đình kinh ngạc mở tròn mắt, ngay sau đó mập mờ nở nụ cười he he: “Gì thấy này! Thì ra là hai người có bài hết rồi nha!” Nếu không sao Thủy pháp y lại không nói câu ác độc nào, thậm chí còn tỏ rõ có cơ hội lần sau chứ, đúng không?
“Không có, nào có đâu! Thủy Thần giờ chẳng qua chỉ coi mình như bạn bè thôi…” Đỏ mặt lên lắc đầu mãnh liệt, Lâm Dĩ Trân dù cũng hy vọng đúng như lời cô ấy nói, nhưng hết thảy đều chỉ là mình cô đơn phương mà thôi, thực sự không nhìn ra Thủy Thần có ý gì khác ngoài bạn bè với cô không.
“Là như kiểu này phải không?” Hoàng Y Đình vô cùng hoài nghi.
Thủy Thần mà cô biết, từ trước đến nay đều không thích tiếp xúc với phụ nữ ngoài công việc, nhưng hôm nay lại không chỉ đi xem phim cùng cô ấy, còn chủ động nói “Quay lại lần nữa.”
Thành thật mà nói, không phải là cô muốn phỉ báng người khác, nhưng Thủy đại pháp y căn bản là thể loại biến thái thà tình nguyện đi giải phẫu thi thể còn hơn lãng phí thời gian trao đổi tình cảm với bạn bè, nếu Lâm Dĩ Trân đối với anh ta chỉ là một người bạn bình thường, cô ấy còn có thể hẹn hò riêng tư với anh ta? Không có cửa đâu!
Chậc! Thủy đại pháp y ró ràng là đối với cô ấy rất đặc biệt, sao chính cô ấy không nhận ra nhỉ? Aiz… đúng là trì độn có thừa mà, nhìn mà khiến người ngoài cuộc như cô cũng muốn nhảy ra chỉ điểm cho cô nàng một chút.
Nhưng mà… ây ây, thôi đi! Tình cảm lúc mập mờ không rõ ràng là đẹp nhất, động lòng người nhất mà! Để cho cô bạn trì độn hay xấu hổ này tiếp tục thầm mến đi, cố gắng vượt qua cái tình e lệ, thực hành kế hoạch theo đuổi đàn ông đi!
A a, cứ như tâm tư biến thái của Thủy đại pháp y, khẳng định là bị sự theo đuổi sứt sẹo của cô ấy chọc cho rất thích, đáy lòng thoải mái không ngừng đây!
Nghĩ đến đây, Hoàng Y Đình liếc nhìn cô gái đang đỏ mặt nóng tai một cái, không khỏi đồng tình than nhẹ.
Aiz…. Thật thảm! Cô ấy chắc chắn là không thoát khỏi bàn tay Thủy đại pháp y rồi, mặc dù biết rõ đó người trong lòng cô ấy, nhưng vẫn không nhịn được muốn rơi lệ đồng tình thay cho cô ấy.
“Đương nhiên là vậy!” Bi thảm gật đầu, không nhận ra ánh mắt buồn cười của Hoàng Y Đình, Lâm Dĩ Trân vẫn chìm đắm trong buồn khổ: “Hôm qua thật là mất mặt, mình cũng không biết sau này phải làm sao!”
“Làm sao á?” Mày liễu nhướn lên, nhiệt liệt khích lệ: “Đương nhiên là tiếp tục tăng cường hỏa lực theo đuổi rồi, phải túm anh ta trong tay chứ!” Đôi này thực quá thú vị, cô nhất định phải hết sức cổ vũ, may ra được đúng bên cạnh xem kịch vui.
Nghe vậy, Lâm Dĩ Trân chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Aiz… Ngày hôm qua chịu “Bi thương” quá lớn, cô cần một ít thời gian để củng cố tâm lý, tăng cường độ dày của da mặt mới có thể đi đối mặt với Thủy Thần lần nữa, về phần kế hoạch theo đuổi vĩ đại… cứ từ từ đi!