Có người tình cũ về cô không còn cần hắn nữa đúng không? Cho nên, cô thề sống chết muốn rời khỏi hắn, cho nên...tỏ ra lạnh lùng như vậy trong thời gian qua, cho nên...muốn thu hồi cái gọi là “tình yêu”.
“Chỉ cần có thể giảm bớt thù hận trong lòng thì tùy anh muốn nói thế nào cũng được.” Cô cầm tay hắn đặt lên cổ mình. “Nếu cảm thấy nói như vậy vẫn chưa đủ thì có thể bóp chết tôi, giống như lần trước vậy...ở chính chỗ này.”
Nghe thế tay của Diệp Dịch Lỗi run rẩy lợi hại. Vậy mà cô không buồn phủ nhận hay giải thích. Chẳng lẽ hắn thật sự không bằng hạng lưu manh đầu đường xó chợ kia sao? Không đâu...hắn còn nhớ sinh nhật năm đó, cô gái nhỏ uống hơi nhiều. Cô cầu xin hắn đừng quấy nhiễu cảm giác của cô nữa. Cô nói...nhìn thấy hắn cô rất đau lòng; còn nói...cô thật sự rất thích hắn.
Lúc này, rõ ràng vẫn ôm cô gái nhỏ đó trong lòng nhưng sao cảm giác không còn giống như trước nữa, dường như hai người hoàn toàn khác nhau. Khi đó, hắn từng là cả thế giới của cô nhưng bây giờ...hắn trở nên nhạt nhòa như thế, có cũng được không có cũng chẳng sao.
“Ngưng Nhi...ngoan nào! Nói cho anh biết vì sao!” Hắn thay đổi hẳn thái độ, cúi sát tai của cô nhẹ nhàng dỗ dành. “Vì sao làm như vậy!” Băng Ngưng là cô gái đơn thuần, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy. “Em không làm những việc đó đúng không!” Hắn tựa như trần thuật, tự nói với bản thân hơn là đặt câu hỏi. Hắn không thể tưởng tượng nổi Ngưng Nhi tinh khiết của hắn có thể cùng với kẻ khác làm những thứ ghê tởm, dơ bẩn như vậy.
“Quên đi!” Băng Ngưng không hề giải thích, ngược lại còn nở nụ cười. “Anh chưa bao giờ thật sự muốn biết chân tướng sự việc mà chỉ muốn tìm ra cái cớ để hành hạ tôi thôi.”
Diệp Dịch Lỗi cứng đờ cả người. Băng Ngưng lấy hết sức dịch ra đằng sau, lưng chạm mạnh vào tường. Đầu gối đau đớn khiến đôi chân run rẩy khó trụ vững. Thái độ của cô làm cho Diệp Dịch Lỗi cảm nhận rõ ràng sự chán ghét của cô. Sự đụng chạm của hắn khiến cô ghê tởm.
“Ngưng Nhi, em lấy tư cách gì để ghét bỏ anh.” Diệp Dịch Lỗi tiến lại gần, thân thể của hai người lại áp sát nhau.
Lúc này, Băng Ngưng đã quá mệt mỏi, nhảy cầu bị sặc nước, hôn mê cùng xúc động gào thét nãy giờ đã rút cạn sức lực của cô.
“Anh không chê em bị người khác chạm qua.” Diệp Dịch Lỗi mơn trớn vành tai của cô. “Anh còn nghe nói cái miệng nhỏ nhắn kia của Ngưng Nhi vô cùng lợi hại... Anh cũng muốn thử xem rốt cuộc nó lợi hại đến cỡ nào. Có thể chứ...?” Hắn ngậm lấy vành tay của cô, bàn tay to đặt lên nơi mềm mại của cô, tùy ý vuốt ve...
“Chậc chậc...tiếng rêи ɾỉ của cô nàng quả thật khiến đàn ông say mê đến tận xương cốt, mềm mại kiều mị đến thất hồn lạc phách. Chưa kể cái miệng nhỏ nhắn mê hồn kia...” Lời nói của gã kia lại văng vẳng bên tai. Diệp Dịch Lỗi mở to mắt.
Một lúc sau...
“Ngưng Nhi...tôi thấy cô thật ghê tởm.” Hắn đột nhiên rời đi. Không còn chỗ dựa, thân thể cô trượt theo vách tường đi xuống.
Diệp Dịch Lỗi thở hổn hển chạy ra khỏi phòng tắm. Mọi thứ cuối cùng lấy lại an tĩnh, Băng Ngưng nằm bất động trên sàn nhà tắm lạnh lẽo. Haha... ‘Ghê tởm? Dùng từ thật chuẩn xác.’
Diệp Dịch Lỗi đi vào phòng ngủ, dùng sức dập mạnh cửa phòng. Rầm...tiếng đóng của mạnh tới độ làm thủy tinh như rung rinh nhưng cánh cửa này không thể ngăn cách lời nói như ma ám không rời của tên lưu manh đó; cùng với đó là lời chất vấn của Băng Ngưng. Cô hỏi hắn có tư cách gì, có chứng cứ nào...
Tựa người vào cửa, hắn châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu. Cô còn nói hắn không muốn biết sự thật mà chỉ tìm cớ hành hạ cô. Ha ha...kiếm cớ? ‘Lạc Băng Ngưng, em thật sự cảm thấy anh thoải mái khi nhục nhã em đúng không. Em nghĩ anh sẽ không đau...’
“Văn Tuấn!” Hắn rút di động ra gọi cho trợ lý, không mảy may thấy có lỗi khi đêm hôm quấy rầy người khác. “Người kia tìm được ở đâu?”
“Ơ hơ...” Giọng nói ngái ngủ của Văn Tuấn truyền đến. “Người kia...ở quán bar ạ.”
“Tìm hắn giúp tôi.” Diệp Dịch Lỗi căn dặn. “Tiện thể điều tra chi tiết về hắn. Lần này tôi muốn đích thân xử lý...”
******************
Trời đã sáng, trên bàn còn sót lại hai gói thuốc trống không. Hắn hít một hơi điếu thuốc cuối cùng rồi mới đứng dậy. Vò bao thuốc không rồi ném vào thùng rác. Sau một đêm thức trắng, đôi mắt đã vằn vện tia máu, cằm lún phún râu, nhìn hắn hơi sa sút.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa dồn dập. Diệp Dịch Lỗi nhíu mi, rồi đi đến cửa. Nhưng cửa phòng vừa mới mở ra, chưa kịp định thần, một cái tát trời giáng đánh thẳng vào mặt hắn. Rất đau...nháy mắt khiến hắn tỉnh táo.
“Diệp Dịch Lỗi, thằng mất dạy. Mày đã làm gì Ngưng Nhi hả?” Diệp Thiệu Quân giận dữ rống lên, còn muốn tiến lên đá con mình một cái.
“Thôi thôi cậu ơi!” Lưu Duệ Hàng can ngăn, không biết là thật tâm hay giả vờ. “Cậu đá phát này thì em họ không nhận nổi mất.”
“Ngưng Nhi đâu? Mày giấu con bé ở đâu?” Diệp Thiệu Quân rống to.
Thì ra là thế. Diệp Dịch Lỗi lau máu bên khóe miệng, không hiểu sao lại kinh động đến nhiều người thế này. “Cô ấy là vợ chưa cưới của con. Chúng con ở với nhau qua đêm thì có gì to tát.”
“Mày câm miệng lại.” Diệp Thiệu Quân giận dữ muốn đánh tiếp. “Sao tao có thể sinh ra một thằng xấu xa như mày?”
“Con cũng không mong có những bậc cha mẹ “tốt” như vậy. Cha không chỉ một lần vì cô ấy mà đánh con.” Diệp Dịch Lỗi thấy nực cười.
“Nếu Ngưng Nhi có mệnh hệ gì, anh liệu hồn với tôi.” Diệp Thiệu Quân đi nhanh vào bên trong.
Không để ý tới cha mình, hắn dán mắt lên người kẻ đang đứng xem náo nhiệt kia. “Anh đến đây làm gì?”
“Đến xem cậu tự chui đầu vào bụi rậm.” Lưu Duệ Hàng không hề che giấu thái độ vui sướиɠ khi người khác gặp họa. “Cậu nhất thời đang đắc ý thôi. Em họ à...nhất định có ngày cậu phải khóc đó. Không...đến nước mắt cũng không còn mà khóc đâu.?”
Ngay sau đó, Diệp Thiệu Quân ôm Băng Ngưng đi ra. Hai người vội vàng rời đi. Băng Ngưng không nhìn hắn lấy một cái, chỉ yếu ớt dựa vào lòng cha.
Tại Diệp Gia,
Ở trong phòng khách, Lâm Thanh Âm sốt ruột xoay đi xoay lại. Nhìn thấy chồng lái xe về, bà vội vàng chạy ra, xác định Băng Ngưng cùng theo về.
“Ngưng Nhi bị làm sao?” Lâm Thanh Âm kinh hãi hỏi.
“Còn thất thần ở đó làm gì, mau gọi bác sĩ.” Diệp Thiệu Quân giận dữ nói, ôm chặt con gái vào trong lòng bước lên tầng.
Lâm Thanh Âm hơi chạnh lòng nhưng không dám trì hoãn, dặn người làm gọi bác sĩ đến. Lần này, sự việc trở nên thực sự nghiêm trọng. Nếu không có Phương Tử Hạo kịp thời xuất hiện…vậy thì hôm nay bà thấy không còn là Ngưng Nhi mà là khối thi thể lạnh lẽo.
Diệp Thiệu Kỳ nhâm nhi café, hứng thú đánh giá anh trai của mình. “Ôi, đến con đẻ cũng không được quan tâm như thế nhỉ…Ngưng Nhi không phải là con riêng của anh đấy chứ?” Bà nói xong, khoa trương vờ che miệng lại như thể lỡ lời. “Thôi chết! Không đúng…nếu là con gái của anh thì anh làm sao để xảy ra bi kịch loạn luân được.”
“Cô im miệng cho tôi.” Lâm Thanh Âm thét lớn đồng thời nhẹ giọng an ủi chồng. “Ông đừng lo lắng quá. Ngưng nhi nhất định không sao.” Nhưng bà không ngờ đổi lại lời quan tâm của mình là ánh mắt lạnh như dao của chồng. “Sao…làm sao vậy?”
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Diệp Thiệu Quân trừng mắt nhìn Lâm Thanh Âm. Ông biết ngày thường tuy Diệp Dịch Lỗi đối xử với Băng Ngưng không tốt nhưng không đến mức độ nghiêm trọng thế này.
“Tôi…tôi làm sao biết được.” Lâm Thanh Âm run giọng. “Tôi cũng như ông, sáng nay mới biết tin…tôi…”Bà cố gắng giải thích nhưng có thể vì quá mức hồi hộp nên lời nói không được mạch lạc. “Ông nhìn tôi như vậy có hàm ý gì? Không lẽ ông nghi ngờ tôi hại con bé thành ra như thế sao? Băng Ngưng là con gái tôi, do một tay tôi chăm lo nuôi nấng từ tấm bé. Con bé xảy ra việc ông nghĩ tôi không đau lòng sao?” Giọng nói của bà hơi run run đau buồn như thể bị đánh trúng nỗi đau trong lòng. Thật không ngờ, mấy lời cảm động này đổi lấy tiếng cười trào phúng của Diệp Thiệu Kỳ.
“Có đau lòng hay không chỉ có chị mới biết rõ.”
“Diệp Thiệu Kỳ, cô có ý gì?” Lâm Thanh Âm tức giận truy hỏi.
“Ai mà biết liệu có phải chị giở trò ma quỷ gì không?” Diệp Thiệu Kỳ trợn mắt. “Đừng ở đây giả bộ mèo khóc chuột nữa, khó coi lắm.”
“Không nhịn được thì có thể không cam lòng. Mẹ sao con gái như vậy, khóc lóc, náo loạn rồi đòi tự tử…”
“Cô…” Lâm Thanh Âm tức tối giơ tay lên nhưng còn chưa kịp đánh ra một cái tát thì cổ tay đã bị giữ lại.
“Mợ ạ, có gì từ từ nói cần gì động chân động tay.” Lưu Duệ Hàng giữ chặt tay bà. “Mợ bình tĩnh lại. Ngưng Nhi không có việc gì, chỉ là kiểm tra thân thể thông thường mà thôi.” Hắn nói xong chậm rãi buông tay ra. “Hiện tại, mợ nên suy nghĩ phải dạy giỗ con trai mình như thế nào. Không biết hắn làm gì khiến Ngưng Nhi thương tâm đến độ muốn tự sát.”
Lâm Thanh Âm đang ở thế yếu chỉ có thể trừng mắt nhìn hai mẹ con họ tung hứng. Tay càng nắm chặt, trong mắt xuất hiện tia lạnh lẽo.
Trong phòng ngủ,
Tư Đồ Mạch tháo ống nghe khám bệnh xuống. “ŧıểυ thư, có phải không ép mình bị viêm phổi thì cô quyết không dừng lại có phải không?” hắn nhíu mày.
Băng Ngưng không lên tiếng mà theo dõi hắn một lúc. “Trước kia tôi có từng gặp anh không?”
“Cô bị nước vào đầu nên hồ đồ rồi sao? Tôi là bác sĩ riêng của cô, đương nhiên đã gặp cô nhiều lần ròi.” Tư Đồ Mạch không khách khí gõ nhẹ vào trán của cô.
“Ý tôi nói là trước kia, trước lúc ở Diệp Gia.” Băng Ngưng ho nhẹ. Nghi hoặc này cô giữ trong lòng lâu nay.Thật ra, lần đầu gặp mặt, cô đã có cảm giác kỳ lạ không giải thích được. Cho đến vừa xong, khi hắn tới gần, cô nhắm mắt lại, đột nhiên nhận ra…cảm giác này chính là ‘hình như đã từng quen biết.’
“Trước kia, chúng ta biết nhau sao?”
Trong mắt Tư Đồ Mạch xẹt qua một tia bối rối tuy nhiên rất khó nhận ra. “Đương nhiên không phải. Vài năm trước tôi công tác học tập ở nước ngoài.”
Băng Ngưng gật đầu, cũng không hỏi tiếp ‘Đúng vậy! Mình sao có thể biết anh ấy trước khi vào Diệp Gia được. Nhất định là ảo giác thôi.’
Tư Đồ Mạch xoay người nhìn Băng Ngưng, thấy cô không tiếp tục vấn đề này nữa mới chậm rãi buông lòng đôi tay nãy giờ nắm chặt. Hắn thoáng thở ra nhẹ nhõm. “Cô không có vấn đề gì nghiêm trọng chỉ là thân thể hơi suy nhược. Vài ngày tới tốt nhất nằm trên giường nghỉ ngơi thật tốt. Hàng ngày nhớ uống thuốc đúng giờ. Tôi về đây.”
Băng Ngưng gật đầu, không lên tiếng nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ được mà dán lên bóng lưng hắn rời đi. Vẫn là cảm giác này…lạ thật, rốt cuộc đã gặp hắn ở đâu trong quá khứ, vì sao trong lòng luôn có cảm giác này…