Dương Tư Thần bị tai nạn xe cộ phải nhập viện làm Băng Ngưng hết sức lo lắng. Cô cảm thấy việc anh xảy ra chuyện nhất định có liên quan đến mình. Cầm lấy điện thoại một lúc lâu, cô không có dũng khí ấn số gọi cho anh. Bị bắt gặp chuyện đáng xấu hổ như vậy, cô làm sao còn mặt mũi đi gặp anh.
Hai cô gái từ trong trường đi ra, mỗi người mỗi vẻ đều xinh đẹp động lòng người tạo thành cảnh đẹp thu hút sự chú ý của mọi người. Như mọi khi, nhìn xung quanh ở cổng trường để tìm lái xe nhưng không thấy, thay vào đó là...Lưu Duệ Hàng.
Băng Ngưng khẽ run rẩy theo phản xạ. Lưu Duệ Hàng mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng bắt mắt, thảnh thơi dựa vào xe. Động tác tùy hứng mang theo khí chất thanh tao, phóng khoáng, hơn nữa khóe môi còn khẽ vẽ lên đường cong đẹp đẽ cùng đôi chút tà tà tạo ra sức hút mãnh liệt làm cho người khác đắm chìm.
Ngưng Nhi! Nhìn thấy cô, hắn vẫy tay tiến lên.
Băng Ngưng mím môi, để ý thấy Kiều Kiều đỏ mặt, bối rối cúi đầu. Cô chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã đi đến trước mặt.
Anh họ! Băng Ngưng cười gượng.
Ừ! Hắn gật đầu, cầm lấy túi xách của cô, nhìn thật giống một ông anh họ thân thiết.
Kiều Kiều nãy giờ vẫn đứng im một bên, bàn tay nhỏ bé khẩn trương nắm lấy túi của mình, tâm tình xao động. Lưu Duệ Hàng nhìn cô cười nhẹ. Kiều Kiều, để anh đưa em về.
Không cần. Không đợi Kiều Kiều lên tiếng, Băng Ngưng vội vàng nói. Kiều Kiều, bạn về trước đi. Đi đường nhớ cẩn thận.
Được Kiều Kiều gật đầu, không rõ vì sao Băng Ngưng lại muốn thế. Nhưng cũng tốt, nếu ngồi cùng xe với Lưu Duệ Hàng chắc cô chết vì hồi hộp mất.
Ngồi bên cạnh Lưu Duệ Hàng, Băng Ngưng có chút khẩn trương, thầm mong mau chóng về đến nhà.
“Hôm nay, lái xe đi đón ông nɠɵạı rồi.” Lưu Duệ Hàng giải thích.
“Ông về rồi sao, anh họ?”
“Ừ!” Lưu Duệ Hàng gật đầu, nhìn cô đầy ẩn ý. “Diệp Dịch Lỗi có thể cũng về nhà, nhưng mà…”
Băng Ngưng cúi đầu, cố nén cảm xúc đau thương đang tràn lên lồng ngực.
Lưu Duệ Hàng nhìn Băng Ngưng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật ra…em có thể sống sót tại Diệp Gia đến bây giờ đã là một kỳ tích.”
Băng Ngưng khẽ liếc nhìn Lưu Duệ Hàng.
“ Em không cần nhìn anh như vậy. Anh chỉ tiện miệng nói vài câu thôi.” Hắn bình tĩnh lãi xe. “Có điều…em cố chấp như vậy, hy vọng cuối cùng không phải hối hận.” Hắn lại đề cập đến vấn đề này…chỉ là cách thức có khác biệt đôi chút. Bình mới rượu cũ…Tuy rằng muốn nhắc nhở cô, nhưng vẫn không đem sự việc nói ra rõ ràng. Dù sao, sự việc cũng không liên quan nhiều đến hắn. Hắn chỉ cần quan tâm đến trận chiến cạnh tranh với Diệp Dịch Lỗi mà thôi. Lần này, tình hình hơi nghiêm trọng, tuy nhiên Diệp Thiệu Quân cùng Lâm Thanh Âm sao có thể khoanh tay ngồi nhìn. Chỉ là, Diệp Dịch Lỗi dường như không bị ảnh hưởng gì.
Đoạn đường về nhà không xa, nhưng Băng Ngưng thấy thời gian trôi thật lâu, đầu óc căng như dây đàn. Rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, an ổn về đến Diệp Gia. Chỉ là ngoài mong đợi, Điền Mộng Phỉ đang tự nhiên ngồi trong phòng khách cùng mẹ nuôi nói chuyện phiếm. Khuôn mặt Lâm Thanh Âm lộ ra ý cười nhu hòa, thậm chí còn dặn dò người hầu phục vụ chu đáo cho cô ta.
‘Sao lại thế này’ Cô xoay người nhìn Lưu Duệ Hàng có ý dò hỏi lại nhận được đáp án là cái nhún vai ra vẻ ‘anh đã nhắc nhở e rồi mà’ của hắn.
“Ngưng Nhi, bạn về rồi.” Người lên tiếng hỏi han Băng Ngưng trước tiên lại chính là Điền Mộng Phỉ. Nhìn những người trong phòng khách ngồi nói chuyện một cách hài hòa, cô bỗng cảm thấy mình như người thừa.
Băng Ngưng mấp máy môi nhưng lại không nói được tiếng nào. ‘Cô gái này chính là người mang đến cho cô không ít thương tổn cùng nhục nhã, bây giờ lại trở thành khách quý của Diệp Gia. Cô không biết phải dùng thái độ gì để đối mặt với cô ta đây. Cô đứng bần thần một lúc cho đến khi bàn tay đột nhiên bị nắm chặt…