Học trưởng Dương... (vivi: mình ko biết chuyển từ học trưởng sang thuần Việt thế nào :( đành để nguyên) Băng Ngưng lựa lời nói. Bình thường, tuy cô luôn tỏ ra lạnh lùng những vẫn biết tùy hoàn cảnh mà thích ứng, nhất là lúc này tâm trạng của Dương Tư Thần không tốt. Anh ta không hay tức giận nhưng một khi đã giận thì rất đáng sợ...Hơn nữa, lần này cô nằm viện cũng được anh quan tâm chăm sóc nên thấy rất cảm kích.
Lạc Băng Ngưng! Dương Tư Thần nghiến răng kéo Băng Ngưng đứng dậy, lại gần mình. Em đứng lên cho anh. Anh nắm chặt vai cô.
Học trưởng, anh làm sao vậy? Kiều Kiều hơi ngạc nhiên. Dương Tư Thần bình thường đối đãi với mọi người rất đúng mực, nhất là với phụ nữ. Không hiểu sao hôm nay lại cư xử kì lạ thế.
Vì sao không nhận điện thoại của anh? Anh dùng sức nắm bả vai của cô. Ngày đó, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị cướp đi bởi không có tư cách gì để tranh giành. Hôn thê...cái gì mà đính hôn...được rồi...anh thừa nhận, anh ghen tị...thực sự rất ghen tị...đố kỵ muốn chết với Diệp Dịch Lỗi.
À...thật ra thì...gần đây em bị bệnh...cho nên... Băng Ngưng cúi đầu, không biết phải tìm lý do gì trả lời. Chả lẽ lại nói thật vì Diệp Dịch Lỗi không cho phép.
Chả lẽ nhận một cú điện thoại lại tốn nhiều sức thế sao? Anh thở phì phò trừng mắt với cô gái nhỏ trước mặt. 'Cô không thể tìm được lý do nào chân thật một chút sao. Chính mình vì cô ấy mà mỗi ngày bất an, tưởng được cô để ý một chút. Vậy mà ngay đến một vảy áy náy còn không có. Em có biết là lúc em chạy khỏi bệnh viện anh lo lắng thế nào không? Đầu óc em bị hỏng rồi à, sao lại đi dầm mưa. Người ta không quan tâm đến em, để mặc em, mà cô gái ngốc này còn đứng chờ dưới mưa. Em thật khờ mà. Chết tiệt! Sau khi bị Diệp Dịch Lỗi cảnh cáo, anh cũng muốn đi tìm cô nhưng đã sớm bị đuổi từ ngoài cổng rồi.
Băng Ngưng nhìn Dương Tư Thần, bắt đầu dần dần nhận biết sự việc. Cô vẫn thắc mắc tại sao mình tỉnh lại trong phòng, vì sao miệng nhắc tới Dương Tư Thần? Thì ra chính anh là người mang cô về nhà. Nếu không có anh, không biết cô sẽ ngâm trong làn mưa lạnh lẽo đến bao giờ khi mà chả có ai quan tâm đến cô.
Thấy Băng Ngưng thất thần, buồn bã, Dương Tư Thần không vui, quay mặt sang phía khác. 'Khỉ thật...hôm nay đã hạ quyết tâm phải dạy dỗ cho cô nhóc này một trận. Thế mà vừa thấy dáng điệu tội nghiệp của cô, lại không đành lòng. Ai...anh đúng là không có tiền đồ mà'
Em còn tủi thân cái gì? Tuy giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng ngữ khí đã mềm mại đi nhiều. Lạc Băng Ngưng, em còn dám tự hành hạ bản thân, không quý trọng chính mình, xem anh xử lý em thế nào.
Học trưởng à, anh cũng đừng làm khó Băng Ngưng nữa, bạn ấy còn đang bị bệnh mà. Chưa kể bây giờ mấy lời đồn đại khó nghe lan khắp trường rồi. Vừa mới bị bắt nạt xong đấy
Bất đắc dĩ hít vào một hơi, Dương Tư Thần gõ vào trán của Băng Ngưng một cái. 'Cô bé đáng giận này'
Dương Tư Thần... Băng Ngưng đau, ôm trán nhíu mi.
Hả? 'Cô gái đáng giận này, dịu dàng lấy lòng hắn một chút thì chết sao'.
Học trưởng...cảm ơn anh. Băng Ngưng chợt mỉm cười nhẹ nhàng. Thật ra cô rõ hơn ai hết anh quan tâm cô. Tuy rằng, từ trước đến nay anh thường hay phiền nhiễu, bắt nạt cô, nhưng cũng chỉ có anh mới chân thật giúp cô khi có chuyện xảy ra.
Một câu cảm ơn đơn giản làm tấm lòng Dương Tư Thần mềm nhũn. Nụ cười của cô làm anh như bị hòa tan, chìm đắm trong đó, bất giác, anh cũng mỉm cười dịu dàng với cô.
Mấy lời đồn đại ác ý đó em đừng để ý, anh sẽ nghĩ cách giải quyết giúp em. Ôm lấy đầu Băng Ngưng, ghé sát tai cô thì thầm, Lạc Băng Ngưng, chỉ có anh mới được bắt nạt em...