Lạc Băng Ngưng bị Diệp Dịch Lỗi thô bạo lôi kéo khiến cô không thể giãy dụa. Thái độ tức giận của hắn làm cô e ngại nhưng…hành động tưởng như “che chở” này của hắn làm cô thấy thỏa mãn cho dù thực ra hắn chỉ muốn đấu với Lưu Duệ Hàng.
Diệp Dịch Lỗi liếc mắt nhìn Băng Ngưng, như nhận ra tâm tư của cô nên lảo đảo lùi lại phía sau. “Cô nên tự soi gương nhìn bộ mặt đắc ý của mình đi.” Hắn cười nhạo. “Đừng nói với tôi cô nghĩ hai người chúng tôi gây sự, đấu đá là vì cô đấy nhé.”
Sắc mặt của Băng Ngưng thoáng trắng bệch, bàn tay nhỏ bé xoắn chặt góc áo “ Em tự biết không phải như thế.” Cô khẽ nói “ Vật nên, anh không cần phải nói thẳng ra thế đâu.”
“Tôi nói cho cô biết, cô đừng có mơ mộng hão huyền. Cô không có tư cách đó đâu. Hắn lạnh lùng quay người “ Tôi nói rồi, nếu cô vẫn muốn lén lút qua lại với đàn ông, thì đừng trách tôi không nhắc trước với cô. Sức chịu đựng của tôi cũng có hạn thôi. Lạc Băng Ngưng…tốt hơn, cô đừng chọc giận tôi…nếu không…thần tiên hạ thế cũng không cứu được cô đâu.” Hắn ném lại một câu tàn nhẫn rồi đi thẳng lên lầu, để mặc Băng Ngưng đứng mãi ở đó thất thần.
'Anh Dịch Lỗi, đến bao giờ anh mới có thể tin tưởng em một chút, chỉ một chút thôi, dẫu chỉ bằng một phần mười lòng tin dành cho chị Tuyết Ngưng cũng được.”
*************
Chuyện không hay ở tiệc đính hôn huyên náo trong khi ngày khai giảng sắp đến. Tuy rằng trên báo không đưa tin nhưng ở cái thành phố C này, thị phi sao có thể giấu được. Cô không dám tưởng tượng việc phải đối mặt thế nào với tình cảnh này khi trở lại trường. Trong lòng có chút sợ hãi.
Lấy máy trợ thính ra khỏi tai, sự im lắng nhanh chóng bao trùm. Sự việc như vậy xảy ra, đam mê với khiêu vũ, giấc mộng của cô đều tan tành…còn tình yêu của cô sẽ ra sao? Lặng nhìn chiếc nhẫn nằm trên ngón tay, sống mũi chua xót. Diệp Dịch Lỗi hoàn toàn phủ nhận con người cô, tình yêu của cô…Lâm Thanh Âm hết sức lo lắng, muốn con gái ở nhà một thời gian đợi mọi việc lắng dịu. Nhưng Băng Ngưng laị thấy không cần thiết phải như vậy. Không muốn đối mặt cũng phải đối mặt, không sớm thì muộn. Một phần vì Băng Ngưng cũng ít khi để ý cái nhìn của người khác với mình. Thực sự, những người cô quan tâm, quý trọng không nhiều lắm. Chỉ cần họ hiểu cô là được rồi. Về phần những người khác nói ra nói vào, cô không quản hết được.
Không biết là do ai cố ý khơi mào, Băng Ngưng vừa xuống xe thì đã có nhiều người vây quanh xì xào. Cô đem ống nghe điện thoại nhét vào lỗ tai, để không phải nghe người khác nói này nói nọ. Cô vốn không muốn quan tâm tới việc gì nhưng lại không nghĩ đến những người muốn gây sự quả thật không nên xem thường.
Cô mới bước đi được vài bước, đã bị người khác chặn lại. Kẻ đầu xỏ không ai khác chính là Điền Mộng Manh – em họ của Điền Mộng Phỉ. Làm sao có thể quên người này, luôn đối với cô như đối thủ sống còn. Bình thường ngày nào cũng tìm cô sinh sự, sao có thể cho qua chủ đề nóng bỏng này.
“Một người bị điếc còn bày đặt nghe tai nghe làm cái gì? Có tác dụng sao?” Nói rồi giật tai nghe của Băng Ngưng xuống. Băng Ngưng nhìn cô ta, không muốn quan tâm đến những lời khiêu khích của cô ta, đeo lại tai nghe rồi vòng qua người tiếp tục đi.
“Lạc Băng Ngưng, cô đứng lại đó cho tôi. Đến nước này rồi, cô còn giả bộ thanh tao cái nỗi gì?” Điền Mộng Manh khinh miệt kéo tay cô. “Bình thường thì ra dáng ŧıểυ thư nhà lành thanh tao, thật không ngờ sau lưng lại làm những chuyện đáng xấu hổ như vậy. Đồ vô liêm sỉ!” Cô ta không kiêng nể gì mắng nhiếc Băng Ngưng. Có vẻ như thái độ im lặng của Băng Ngưng càng khiến cô ta đắc ý mà nói ra những lời thô lỗ.