“Cậu có bệnh truyền nhiễm sao!” Lời Dương Tư Thần vừa nói ra khỏi miệng, Kiều Y không còn giữ lịch sự nữa mà phun nước trong miệng ra, sau đó lúng túng che miệng ho nhẹ, liếc sang thì thấy Băng Ngưng không nói lời nào nhưng đã tức giận đến sắc mặt trắng bệch, cô sờ sờ chóp mũi, Dương Tư Thần anh có thể ngây thơ đến mức độ này sao? Cho đi nhà trẻ nhé! Thích một người lại biểu đạt bằng cách gây khó dễ.
“Không có bệnh truyền nhiễm thì tôi yên tâm rồi!” Dương Tư thần rất là hả hê nhíu mày, tạo một tư thế đẹp ngồi ăn Ice Cream đã tan trong cốc, thật giống như đang thưởng thức cao lương mỹ vị gì.
“Ta có bệnh xi đa!”
“Khụ. . . . . .” Kiều Y lại bị sắc, nén cười đến mức gương mặt nhỏ đỏ bừng, nhưng Dương Tư Thần lại chẳng hề biến sắc, chậm rãi tới gần bên tai Băng Ngưng.
“Nếu như cậu muốn lây nó sang tôi trên giường.... ... Tôi nghĩ......Tôi vẫn sẽ rất vui vẻ đấy!”Hắc cười ác liệt, Băng Ngưng lại hận không thể cắn rơi đầu lưỡi mình. “ŧıểυ Băng Ngưng, cậu biết không cậu càng lạnh lùng với tôi như vậy, tôi càng không thể từ bỏ, nếu như cậu chấp nhận tôi, không chừng tôi thấy không có gì thú vị mà từ bỏ!” Vừa nói vừa liếʍ liếʍ khóe miệng, càng có ý trêu chọc.
“Dương Tư Thần. . . . . .”
“Gọi học trưởng!” Hắn nhắc nhở, trong lòng cũng không hiểu tại sao lại đi thích gia hỏa không thú vị này, không phải chỉ mới thoáng nhìn thấy người đẹp thôi sao! Bên cạnh hắn loại phụ nữ nào cũng có, còn chưa nói tơi các minh tinh trong công ty, cả những người mẫu chân dài, ai cũng rất hoàn mĩ....... Thôi, Dương Tư Thần trong lòng tự ca thán, tại sao hắn lại đánh đồng mấy người phụ nữ hắn từng ôm ấp giao hoan với Băng Ngưng chứ.
Băng Ngưng cau mày, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy chán ghét, đối với yêu cầu của Dương Tư Thần cô sớm đã không ngại, hoặc là.... ....cũng đã sớm thành thói quen.
“Được rồi, không cần giận thở hồng hộc nữa, hm?” Đưa tay xoa xoa tóc của cô. “Lạc Băng Ngưng, tôi chỉ muốn nói. . . . . .”
“Cậu đang nghiêm túc?” Băng Ngưng giương mắt, châm biếm mà nói cũng nói một cách bình thản như vậy. Dương Tư Thần phát cáu chỉ thiếu lật cả cái bàn, “Thật ra thì. . . . . . Tôi nói rồi .”
“Chúng ta không thể nào!”
“Không sao, chúng ta tới ngày còn dài.” Học theo cách nói bình thản của cô Dương Tư Thần cắt đứt lời cô.
Băng Ngưng đang khổ não tìm một lý do gì rời đi, tiếng chuông điện thoại di động cứ như một loại cứu mạng vang lên, trong lòng Băng Ngưng bỗng trầm xuống.
“Alo!” Cẩn thận tỉ mỉ nhận điện thoại. “Vâng, em biết rồi, Oh! Không cần, không cần. Con…con có bạn đưa về rồi!”
Dương Tư thần ngồi ở phía đối diện Băng Ngưng quan sát biến đổi sắc thái trên gương mặt cô, rất có hứng thú bắt đầu đánh giá, vẻ mặt cô hoảng hốt không biết là ai có thể làm cho cô sợ đến như vậy!
“Ngưng nhi, cậu làm sao vậy!” Kiều Y nhìn Băng Ngưng hơi run run nên hỏi.
Mím môi lắc đầu một cái cô ngẩng đầu lên nói với Dương Tư Thần. “Cậu có thể giúp tôi một chuyện không!”
“Nói nghe thử xem!” Đại gia Dương Tư Thần khoanh tay tựa lưng vào ghế, đây là lần đầu tiên Băng Ngưng mở miệng nhờ hắn.
“Có thể đưa tôi đến một nơi được không!” Băng Ngưng hỏi.
“Làm tài xế cho cậu?” Khó khăn gõ gõ trán. “Không được đâu! Lát nữa tôi còn có việc.”
Hắn chính là đang cố ý, Băng Ngưng nắm thật chặt nắm quả đấm vọt đứng dậy. Nhưng đi ra mấy bước lại quay trở lại, mình có tư cách gì mà giận cậu ta chứ. Hắn không có nghĩa vụ phải giúp cô, nhưng trời đánh cuộc gọi điện thoại kia là của Lưu Duệ Hàng gọi tới, anh ta nói ông nội đã trở về, bây giờ đang ở biệt thự cổ Diệp gia, muốn đón cô cùng về, nhưng cô sao có thể ở riêng một chỗ với hắn chứ, trừ phi cô bị điên.
“Coi như tôi xin cậu, giúp tôi!” Băng Ngưng mở miệng. Chữ 'xin' này đâm vào ngực Dương Tư Thần đau xót.
“Được rồi, giúp cậu là được chứ gì!” Vốn định gây khó dễ cho cô thêm chút nữa nhưng Dương Tư Thần hắn lại giao vũ khí đầu hàng, “Nhưng mà. . . . . . Cậu phải đồng ý với tôi một điều kiện. . . . . .”