Vu Hướng Tây lượng cơm rất tốt, ăn cơm cũng không nhã nhặn giống như Trương Tuyền Phong , nhưng là nhìn vậy rất khiến người khác có thực dục, má phình phình, bên gáy nổi lên mấy vạch gân.
Lúc ngẩng đầu lên uống nước, hầu kết chuyển động lên xuống, có chút gợi cảm.
Phó Nhàn Linh thu lại ánh mắt,cúi đầu chuyên tâm ăn cơm của mình, trong đầu lại nhớ tới một vài hình ảnh tối hôm qua, cô hình như hôn qua hầu kết của cậu.
Tai cô có chút đỏ, đứng lên đi vào phòng bếp rót cho mình cốc nước, Vu Hướng Tây cũng cùng cô đi vào phòng bếp, cậu cũng vừa ăn xong, chủ động cầm chén đũa bỏ vào bồn rửa chén để rửa bát.
“Đưa cho tôi đi.” Phó Nhàn Linh nhận lấy chén bát, mở máy rửa bát ra mà đặt bát vào.
Cô cúi đầu xuống không nhìn cậu, gương mặt trắng nõn ửng lên sắc hồng, Vu Hướng Tây đột nhiên nói : “Thật là xinh đẹp”.
“Cái gì?” Cô quay đầu nhìn cậu, suýt nữa bị ánh mắt nóng bỏng của cậu làm cho bỏng rát.
“Tôi nói.” Cậu dí gần lại, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm cô, khóe môi cong lên thành cánh cung, ngũ quan của cậu ta rất đẹp, cười lên đáy mặt sáng lấp lánh, âm thanh trầm thấp, giọng nói đầy mê người,”Chị nhìn thật là xinh đẹp.”
Tim Phó Nhàn Linh rung động, nhưng trên mặt lại tỏ ra vẻ trấn định, cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay, nói: “Sắp muôn giờ rồi, cậu mau đi học đi.”
“Vâng.” Vu Hướng Tây khẽ gật đầu, mắt vẫn nhìn cô, “Vậy tôi đi nhé?”
Phó Nhàn Linh cầm khăn lau chùi mặt bếp, bên tai nghe thấy tiếng bước chân, cô nâng đầu lên nhìn, nam sinh đã bước tới trước mặt, gương mặt đẹp trai đầy sức sống đang dí sát lại gần, dừng lại ngay trước môi cô rồi chạm nhẹ một cái.
“Chị à, tôi đi trước đây.”
Không đợi Phó Nhàn Linh phản ứng lại, cậu cầm ba lô cùng chỗ rác đặt ở trước cửa rồi rời đi.
Phó Nhàn Linh đợi cửa đóng lại, lúc này mới khẽ sờ lên khóe môi mình, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài.
Buổi trưa cô ngủ trưa một lúc, mãi đến gần bốn giờ chiều mới tỉnh, đem quần áo bẩn cho vào máy giặt để giặt, buổi sáng cô uống thuốc, họng đỡ hơn nhiều rồi, đến trưa lại uống thêm hai viên.
Dọn dẹp lại phòng xong, trong nhà đúng lúc gọi điện thoại đến, là mẹ cô gọi đến, hỏi bụng cô có động tĩnh gì chưa.
Phó Nhàn Linh trong lòng chua xót vô cùng, nhưng miệng vẫn nói:”Chưa có ạ, mẹ, con đang tìm công việc mới, nên tính để thuận theo tự nhiên thôi.”
Mẹ Phó cũng tán đồng,”Được thôi, con đừng quá vất vả là được, Tuyền Phong đâu?”
“Đi công tác rồi.” Cô trả lời.
“Nó sau khi thăng chức cũng bận đó, hai đứa nhất định phải thông cảm cho nhau.”
Câu nói này khiến Phó Nhàn Linh không nhịn được nước mắt lách tách lách tách mà rơi, cô đúng là có thông cảm hắn, nhưng Trương Tuyền Phong không thông cảm cho cô.
Cô vội chuyển đề tài, “Bố đâu rồi mẹ? Sức khỏe bố dạo này thế nào rồi ạ?
Bố cô mới làm phẫu thuật tim không lâu, vẫn luôn ở nhà tĩnh dưỡng, Phó Nhàn Linh mỗi tháng đều sẽ về nhà thăm ông một lần, bố mẹ cô mỗi ngày trừ nghiên cứu tranh chữ thì chính là nhìn xem sách để tiêu hao thời gian, hai người về hưu tương đối sớm, qua ngày thực sự là rất nhàn, cho nên mới mong cô sớm đẻ cho hai người một đứa cháu.
“Khôi phục rất tốt, bố kêu con đừng lo lắng quá, đã gả cho người ta rồi, quan tâm Tuyền Phong nhiều chút, hai đứa con nhất định phải qua thật tốt đó.”
“Vâng.” Phó Nhàn Linh rặn ra một nụ cười.
Điện thoại kết thúc, cô đờ đẫn ngồi ở trên sô pha , sau đó xem WeChat , liền nhìn thấy Vu Hướng Tây nửa tiếng trước có gửi một tin nhắn đến.
【Chị, có muốn xem điện ảnh không ? 】
Cô đã rất lâu không đi xem điện ảnh, lần trước xem điện ảnh đã là hơn ba tháng trước, còn là Thôi Hiểu kéo cô đi xem.
Hôm đó là Valentine, Thôi Hiểu hỏi cô có định làm gì không, cô nói không có, Thôi Hiểu liền mua phiếu kéo cô đi xem điện ảnh.
Cô còn nhớ rõ, đó là một bộ phim tình cảm, rạp chiếu phim ngồi đầy các cặp đôi.
Lúc ấy Trương Tuyền Phong đang đi công tác, hừ, hiện tại ngẫm lại, hắn có lẽ chính cùng ŧıểυ tam đi xem điện ảnh ở rạp chiếu phim, có lẽ hắn cũng giống như đám kia nam sinh ở ngoài kia, tay cầm một bó hoa hồng mà tặng cho cô gái hắn thích.
Nhưng cái cô gái ấy lại không phải là cô.
Ngón tay cô di di trên màn hình điện thoại, ở khung chat hiện lên hai chữ 【 Không đi 】, vốn chuẩn bị gửi đi ,nhưng cô lại khựng lại, cô chậm rãi mà ấn lên phím xóa, rồi gõ lại một chữ.
【 Xem. 】