Khi quay đầu Thôi Hiểu đã nhìn thấy Vu Hướng Tây, cô có chút kinh ngạc, "Sao cậu lại ở đây?"
Mấy năm qua cô đến nhà Phó Nhàn Linh cọ cơm, cùng Phó Nhàn Linh đi siêu thị mua sắm các thứ, cậu em đẹp trai này còn giúp các cô xách đồ về nhà.
Vu Hướng Tây lễ phép chào cô: "Chị Thôi Hiểu ạ."
Cậu ta rất kỳ lạ, khi gọi người khác thì đều thêm tên vào sau từ chị, còn gọi Phó Nhàn Linh cũng chỉ có riêng chữ: Chị.
Lúc ấy Thôi Hiểu còn hỏi cậu là vì sao lại vậy, chỉ thấy vành tai cậu đỏ bừng, hơi luống cuống nói: "Không có gì."
Cô nghĩ lại và nói với Phó Nhàn Linh em trai này có lẽ đã thích cô ấy rồi, nhưng Phó Nhàn Linh chỉ cười và nghĩ rằng cô đang nói đùa.
“Tôi đi ngang qua, đang chuẩn bị quay về.” Vu Hướng Tây ngoan ngoãn trả lời, nhưng ánh mắt lại dán vào chiếc xe trước mặt, “Chị tôi ở trên xe sao?
Thôi Hiểu nhìn lại, "Ah, xe còn chưa đi, cậu vừa lúc có thể đi cùng."
Vu Hướng Tây cười với cô, đeo túi trên lưng chạy vài bước, mở cửa xe ngồi vào.
Phó Nhàn Linh đang dựa vào cửa kính xe, cả khuôn mặt đỏ bừng bừng, khàn giọng nói với tài xế, "Đi thôi."
Tài xế lái xe đi thật xa cô mới ngoảnh lại, đã không thấy bóng dáng Thôi Hiểu từ lâu. Vừa định quay lại, ánh mắt lại bất ngờ bắt gặp ánh mắt của một nam sinh.
Cổ họng cô khô khốc, chợt nghe thấy cậu hỏi: "Chị uống rượu à?"
Cô quay đầu dựa vào cửa sổ xe, "Ừ, một ly."
Cậu đột nhiên đưa tay ra làm cô giật mình, tim đập dữ dội, nhưng cơ thể lại vẫn bất động ở đó. Ngón tay cậu lướt qua mái tóc dài của cô, đầu ngón tay xoa cổ cô, trầm giọng nói: "Hắn làm sao?"
Cô chợt hiểu cậu đang hỏi gì, tối qua Trương Tuyền Phong tối hôm qua hút thực sự rất mạnh, buổi sáng cô đã phải lấy rất nhiều phấn phủ, buổi tối quay lại chắc là phấn đã bị lau mất, vì vậy mới để cậu nhìn thấy.
Đèn trong xe chiếu sáng khuôn mặt như hoa đào của cô, cô không được tự nhiên mà cào cào tóc của mình, miễn cưỡng che đi cái cổ, đang muốn mở miệng nhưng lại thấy tài xế trước mặt thỉnh thoảng nhìn vào kính chiếu hậu, cô liền không nói nữa.
Nam sinh lại nắm lấy tay cô, ngón trỏ của cô bị thương, lúc đầu cũng có băng lại nhưng đêm nay dính chút rượu nên cô xé ra, bây giờ chỉ còn lại một cái vết đỏ tươi, đã không còn chảy máu, nhưng vẫn cảm thấy đau.
Cô muốn rút tay về, nhưng nam sinh lại cúi đầu, đưa ngón trỏ của cô vào miệng, dùng đầu lưỡi liếʍ vết thương của cô.
kɧoáı ©ảʍ tê dại từ xương cụt dâng lên, Phó Nhà Linh suýt nữa thốt lên, cô lấy tay che miệng, lưng bất giác run lên, vừa kinh ngạc vừa xấu hổ mà nhìn chằm chằm vào nam sinh cố gắng rút hai lần mới rút được ngón tay ra.
Chỉ còn trái tim đập dữ dội.
Khi đến nơi, Vu Hướng Tây thanh toán tiền, đứng trước cửa dìu cô xuống xe.
Cô ấy không cảm thấy chóng mặt, nhưng ở trong xe bị khiêu khích bởi sự liếʍ hôn của nam sinh phía dưới vẫn chảy nước, vì vậy cô xuống xe liền lập tức cúi đầu đi vào trong.
Có lẽ là do về muộn nên trong thang máy cũng không có ai, chỉ có hai người bọn họ, Vu Hướng Tây ấn tầng hai, Phó Nhàn Linh thấy cậu chưa bấm lầu ba, nên cô bước tới ấn, cánh tay mới giơ lên đã bị nam sinh giữ lấy.
Cô cắn môi, giọng nói có chút khàn khàn, "Vu Hướng Tây, cậu làm cái gì vậy?"
“Chị đã hứa với em.” Giọng cậu rất nhẹ, lại như không hiểu lộ ra chút tủi thân, “Tại sao chị lại để cho hắn chạm vào?”
Phó Nhàn Linh khí huyết dâng trào, cô đã hứa với cậu ta khi nào chứ.
Khi thang máy lên đến tầng hai, nam sinh kéo thẳng cô ra. Phó Nhàn Linh vùng vẫy nhưng không thoát ra được, và còn vì lo lắng gặp phải người quen trên đường nên cả người cô rơi vào trạng thái căng thẳng đến phát run.
Cho đến khi nam sinh mở cửa, kéo cô vào, dùng một tay tháo túi trên vai mình và cô xuống, rồi người ra sau cánh cửa và hôn.
"Chị……"
Cậu hôn và cắn chặt lấy môi cô, dùng ngón tay vuốt ve cổ cô, rồi đột nhiên cúi đầu ngậm lấy dấu hôn của người khác để lại mà mυ"ŧ mạnh.
Da đầu của Phó Nhàn Linh tê dại vì bị mυ"ŧ, cổ họng nghẹn ngào, "Không có ... không có làm ..."
Nam sinh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn cô, nụ cười trên khóe môi càng rộng, Phó Nhàn Linh đẩy cậu ra muốn chạy đi, nhưng lại bị cậu giữ hôn lần nữa.
Cậu ngậm lấy môi và lưỡi của cô, hút hết mọi thứ trong miệng cô, hôn đến mức khiến Phó Nhàn Linh không nhịn được mà rêи ɾỉ, phía dưới nước chảy ra càng ngày càng nhiều.
Cậu dùng một tay xé toạc chiếc áo sơ mi, đè lên người cô với làn da săn chắc đầy mồ hôi, lòng bàn tay đầy lửa nóng giữ lấy thắt lưng cô, dùng ngón tay cởi vài cúc áo sơ mi bên dưới của cô, những đốt ngón tay mảnh khảnh chui vào và nắm lấy một bên mềm mại của cô.
Cô ngửa cổ thở hổn hển, ngón tay ấn vào ngực anh, "Không được..."
Nam sinh gỡ bỏ áo lót của cô, cúi đầu ngậm lấy núm vυ" ửng hồng, dùng đầu lưỡi gẩy gẩy, Phó Nhàn Linh nắm lấy cánh tay cậu, thút thít nói: "Đừng mà...... Vu Hướng Tây..."
"Chị ơi."
Cậu dùng năm ngón tay nhào nặn bộ ngực trắng nõn và đầy đặn của cô, môi lưỡi cậu cắn lấy núm vυ" nhạy cảm và run rẩy, răng cọ nhẹ, giọng khàn khàn như có lửa đốt:
"Một đêm là không đủ."