Mặc dù chuyện xảy ra hai ngày qua rất đau khổ nhưng buổi chiều Hứa Dật vẫn không nhịn được muốn sang nhà bên cạnh tìm Lâm Mông Mông.
"Dì Lâm, chị Mông Mông, có ai ở nhà không?" Hứa Dật gõ cửa, không ai trả lời, dùng một chút lực, cậu phát hiện cửa chỉ khép hờ, hoàn toàn không khóa.
"Chị Mông Mông"
Hứa Dật mở cửa đi vào phòng khách, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc trên tường.
Lúc này, hình như dì Lâm đã ra ngoài, chị Mông Mông có khả năng đang ngủ trưa.
Cậu nhẹ nhàng đi đến phòng ngủ thứ hai, nắm cửa, xoay tay cầm rồi chậm rãi ấn xuống. Một tiếng “Cạch”, cửa phòng đã được mở ra.
Quả nhiên, Lâm Mông Mông đang nằm nghiêng trên giường trong bộ đồ ngủ màu trắng, với một hàng búp bê ở bên cạnh.
"Chị Mông Mông" Hứa Dật hạ thấp giọng và kêu lên.
Lâm Mông Mông không có một chút phản ứng nào, vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng, chìm vào giấc ngủ sâu.
Ánh nắng chiếu lên cơ thể trắng nõn của cô gái, những tia sáng lấp lánh khiến cô xinh đẹp như búp bê trong tủ kính vậy.
Mặc dù ngoại hình của Lâm Mông Mông không phải là đẹp nhất nhưng làn da trắng của chị ấy thực sự rất chói mắt. Với một đôi mắt to và giọng nói ngọt ngào thì cô rất phù hợp với hình tượng chị gái dịu dàng nhà bên trong ŧıểυ thuyết.
Hứa Dật ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn Lâm Mông Mông đang ngủ.
Từ khi còn nhỏ, cậu đã thích gần gũi với cô, thích đi theo cô. Khi cậu thấy cô cười thì cười theo, khi cô khóc thì cậu cố gắng hết sức để làm cho cô vui trở lại. Thấy cô ngày càng thân thiết với những chàng trai khác, cậu sẽ cảm thấy không thoải mái, nghĩ muốn tìm cách âm thầm phá hoại.
Trước đây, Hứa Dật cảm thấy có lẽ vì tính cách đần độn của mình nên không có nhiều bạn bè, vì vậy cậu rất coi trọng Lâm Mông Mông, dẫn đến sự chiếm hữu mạnh mẽ đối với cô.
Nhưng sau những gì xảy ra trong hai ngày qua, Hứa Dật dần hiểu rằng có lẽ đây không phải là lý do.
Khi còn là thiếu niên, cậu rất đẹp trai, nếu học giỏi chính là học bá thì Hứa Dật lại có thể đáp ứng cả hai điều kiện này.
Dáng vẻ ít nói và tính cách lạnh lùng của cậu cũng trở thành vẻ trầm ổn trong mắt các cô gái nhỏ khác hẳn dáng vẻ sinh động, gào to của những chàng thiếu niên cùng trang lứa.
Vì vậy, kể từ khi Hứa Dật bước vào trường trung học, không biết cậu đã nhận được bao nhiêu bức thư tình từ các cô gái nhỏ, một số người gan lớn hơn chút thì trực tiếp chặn cậu trên đường về nhà. Nhưng cậu luôn lạnh lùng từ chối, cậu mà bực lên thì sẽ làm mặt lạnh với cô gái.
Không phải cậu chưa từng bị các bạn nam cùng lớp lén lút kéo đi xem phim JAV nhưng Hứa Dật lại thấy không có hứng thú.
Cho dù những người đàn ông và phụ nữ trần truồng trên màn hình có dữ dội đến đâu, cậu vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng và thờ ơ. Các bạn học của cậu luôn trêu chọc có phải cậu bị lãnh đạm hay không.
Mãi cho đến mấy ngày qua, cậu mới nhận ra rằng mình không phải nam thần lạnh lùng hay lãnh đạm gì cả mà đơn giản là cậu không thích mà thôi.
Khi đối mặt với Lâm Mông Mông, cậu lại trở nên đáng khinh bỉ, bốc đồng, tìиɧ ɖu͙© trong người thì dâng cao.
Lâm Mông Mông trên giường đột nhiên lật người trở mình. Ánh mắt Hứa Dật dõi theo vầng trán đầy đặn, sống mũi cao rồi đến đôi môi ẩm ướt của cô.
Nhìn qua nó có vẻ rất ngọt.