Lan Tri làm những việc anh nói, anh phái lái xe riêng đưaTô Tranh đến sân bay, máy bay tư nhân đã chờ ở nơi đó từ lâu. Trừ lần đó ra, anh vẫn luôn sắp xếp các vệ sĩ đi bên cạnh để bảo vệ Tô Tranh. Lan Tri cẩn thận như vậy cũng bởi vì anh không muốn có người gây trở ngại với Tô Tranh.
Nhưng Lan Tri biết anh lo lắng cũng bằng thừa , dù sao ở nơi này anh cũng là người có danh tiếng, ai đáng nghi vào nơi này thì đương nhiên anh sẽ là người đầu tiên biết đến. Anh có quan hệ tốt với chính phủ, bạn bè đông đảo, danh tiếng cũng rất tốt, anh còn có lo lắng gì. Để che chở Tô Tranh, thật sự rất đơn giản.
Gần tối, đoàn xe đã đến sân bay, Lan Tri nghe thấy những âm thanh ôn ào. Nhìn trời chiều phía ngoài, anh cảm thấy tất cả rồi sẽ ôn, anh thậm chí còn muốn đợi đến khi Tô Tranh ôn định, có lẽ anh thỉnh thoảng có thể đi tìm cô uống ly rượu.
Nhưng đúng lúc này, toàn bộ máy bay chuẩn bị cất cánh của sân bay đều bị buộc dừng lại, đôi mắt gần như muốn híp lại của Lan Tri chợt mở ra.
“Sao thê?” Đối với bạn bè Lan Tri rất sáng khoái, đối với thủ hạ cũng gọi là hiền hòa, nhưng đến lúc thời khắc mấu chốt không giận mà uy.
Vệ sĩ của anh cũng nhíu mày nhìn về phía trước, tài xế nhìn trước không hiểu nói: “Trước mặt hình như có cảnh sát kiểm tra.”
Lan Tri bắt đầu lo lắng, anh vội vã ý bảo vệ sĩ xuống xe tìm hiểu một chút tình hình. Tô Tranh là bạn bè lâu năm của anh, anh không hy vọng lúc Tô Tranh cần anh trợ giúp lại xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn. Nhưng vệ sĩ của anh còn chưa kịp xuống xe, xung quanh đã xuất hiện đầy cảnh sát, nơi xa xem ra còn có những người trong quân ngũ.
Lan Tri là người từng trải, anh nhìn những quân binh kia, bắt đầu ý thức được tình hình không ổn, nhưng anh vẫn trầm ổn hạ cửa xuống, cười ha hả lái đến bên cạnh một viên cảnh sát trẻ tuổi: “Xin chào anh cảnh sát, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Anh cảnh sát trẻ tuổi quét mắt nhìn anh một cái, ánh mắt nghiêm trang. Nhưng đôi môi khép chặt một câu cũng không nói.
Lan Tri cũng không chút để ý, thò đầu ra nhìn về phía trước. Anh nhìn thấy ngay cả đoàn xe của mình cũng bị cảnh sát bao vây, con đường đi đến sân bay gần như chật kín toàn cảnh sát.
Lan Tri càng nhận ra vấn đề nghiêm trọng hơn, anh muốn xuống xe, nhưng lại bị gã cảnh sát mình coi thường kia quát mắng, anh cũng đành phải hậm hực thu chân lại. Lúc này dĩ nhiên là anh không thể không mắng thầm trong lòng, khi ông nội mày biết đi kiếm tiền mày vẫn còn là đứa trẻ con mặc tã, thế mà hôm này lại còn quát ông nội mày. Quay đầu lại làm rõ ràng chuyện gì xảy ra cần phải tìm sếp của các người nói một chút.
Anh cảnh sát quèn nghiêm túc nói: “Tất cả xe không được tự ý khởi động, tất cả lái xe xin ở lại bên trong xe chờ kiểm tra!”
Lan Tri sờ sờ đầu, ra lệnh cho vệ sĩ gọi cho sếp của tên cảnh sát quèn: “Này, có chuyện gì đang xảy ra vậy, các người định kiểm tra cái gì?”
Vị sếp kia là bạn nhậu của Lan Tri, bình thường nói chuyện cũng không khách khí, lập tức không bình tĩnh nói: “Lần sau rồi nói, bây giờ đang thi hành công vụ.”
Lan Tri trừng mắt trất vấn đối phương: “Công vụ? Tôi cũng đang hỏi cái công vụ của các người đó? Các ngườii thi hành công vụ thế nào thi hành đến cả trên đầu lão tử à?”
Vị sếp kia vừa nghe lại cười: “Thì ra là anh đang ở gần sân bay sao, cũng bị cản lại? Ha ha.”
úc này trong lòng Lan Tri cũng đoán được đại khái, nhưng vẫn thử thăm dò hỏi: ” Hôm nay tôi đưa một người bạn đến sân bay, nhưng giờ lại không thể đi, có thể nể mặt tôi một lần này không?”
Vị lãnh đạo kia rất bất đắc dĩ nói: “Lần này thật sự là không thể được, hình như lần này tuyến trên có lệnh truy lã, nói là muốn tìm mấy người thân bị mất tích, lai lịch của đối phương rất lớn. Hôm nay đã điều động cả một quân đội, chuyện này tôi không thể giúp được, Lan Tri ông cũng đành phải đợi thôi.”
Lan Tri trầm trọng gật đầu một cái, lại cười nói vui đùa mấy câu trong điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, anh ghé đầu nhìn chiếc xe Tô Tranh ngồi ở phía trước, trong lòng trầm trọng.
Xem ra lần này dù người bạn lâu năm này có mở miệng nhờ, anh cũng khó lòng giúp được.
*******************************************
Khi xe ngừng lại, lòng của Tô Tranh lập tức trầm xuống.
Khi cảnh sát ập tới nơi này, Tô Tranh đã đoán được tất cả.
Xuyên qua cửa sổ cô nhìn mọi chuyện xunh quanh, trong lòng tính toán, biết lần này có chạy đằng trời cũng không thoái!
Nhưng cô không biết, lần này là ai đến, là Mạc lão phu nhân hay Mạc Gấm, hay hoặc là đích thân Mạc Phong đến? Cô biết nhà họ Mạc quyền lớn thế lớn, nhưng cô không ngờ vây cánh của bọn họ đã đến được cái thành phố láng giềng này rồi.
Tô Tranh giật mình, cô chợt hiểu tại sao Mạc Phong lại lựa chọn biên giới thành phố Y! Cô đã từng đắc chí Mạc Phong sao lại có thể chọn một nơi mà cô vốn đã quen thuộc, nhưng cô lại không biết, ngay cả thành phố Y này cũng có vây cánh của nhà họ Mạc.
Lúc này Mạc Yên Nhiên lo lắng mở mắt to nhìn ra ngoài cửa sổ, bé đã từng nhìn thấy cảnh tượng này khi đi cùng với ông nội, nhưng khi đó là vì bảo vệ an toàn cho ông nội, nhưng hôm nay họ đến để ngăn cản máy bay, bé có chút ngạc nhiên.
Riêng Mạc Cách Ly cũng đã hiểu được phần nào, nhìn Tô Tranh thật sâu một cái. Cúi đầu không nói lời nào.
Cát trắng, biển xanh, cây dừa sao? Có lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ.
Còn bí mật muốn nói khi đến đảo nhỏ có cát trắng, biển xanh, cây dừa, nay có lẽ cũng sẽ không thành rồi?
Tô Tranh cười khổ, ôm Mạc Yên Nhiên vào trong ngực, cô cũng không biết chuyện gì tiếp theo đang chờ đợi cô.
Lúc này, ngoài xe có âm thanh có người đi đến, tiếp cô nhận thấy có rất nhiều cảnh sát nhanh chóng bao vây xe của cô, sau đó như chỉ trong chớp mắt đã tụ hệt ở nơi này.
Mạc Yên Nhiên ngạc nhiên nhìn ra bên ngoài, thì thào nói: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tô Tranh thở dài một cái, chẳng lẽ tới nhanh như vậy?
Cửa xe được mở ra, một người đàn ông mặc quân trang tiến lên thi lễ, lễ phép làm tư thế “Mời” . Tô Tranh bình tĩnh nắm tay Mạc Yên Nhiên, lại nhìn Mạc Cách Ly, ý bảo cậu cùng xuống.
Xuống xe mới phát hiện, chung quanh đông nghẹt các loại xe cơ giới , mà đúng lúc này trong vòng vây tách ra một con đường, một người đàn ông mặc tây trang ưu nhã đeo mắt kính bạch kim chậm rãi đi tới.