————————————
Chu Ninh gấp rút làm bản thảo trong một ngày, cũng lười làm bữa tối. Lúc cô hỏi Trần Diễn muốn ăn gì, Trần Diễn nói tuỳ tiện làm cái gì cũng được, vì vậy cô liền làm. Mơ mơ màng màng ăn xong, cô liền đi cùng Trần Diễn đến động Hồng Nhai.
Sau 7 giờ tối, ở Trùng Khánh trời còn chưa tối, lúc đến động Hồng Nhai vẫn còn lại một chút ánh nắng chiều. Chu Ninh nhìn giao thông bên kia đang bị kiểm soát, không dễ đậu xe. Đỗ xe ở điểm đối diện động Hồng Nhai rồi đưa ra đề nghị đi bộ trên cầu Tư Môn, có thể xem toàn bộ quang cảnh thành phố.
Là một thành phố nổi tiếng, có nhiều khách du lịch là điều đương nhiên, theo dòng người đông đúc chậm rãi đi bộ trên cầu. Trần Diễn thấy khá mới mẻ, liền lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh.
“Cậu chụp ảnh phong cảnh thì có ích gì? Để lại ảnh kỷ niệm thì hơn.”
Trần Kiệt ngoan ngoãn đưa điện thoại cho cô: “Chị đó chụp ảnh cho em.”
Những người xung quanh cũng rất giữ ý, thấy họ đang chụp ảnh, không đi qua giữa hai người bọn họ. Trần Diễn đề nghị chụp chung một tấm ảnh, người đàn ông trong ảnh đẹp thuần khiết, người con gái chững chạc phóng khoáng, chụp ảnh sẽ rất đẹp.
“Đi thôi.” Chu Ninh nói như vậy, không để ý phía trước có nhiều người hơn, qưay người bảo Trần Diễn đi theo.
Lúc lên cầu thang, Chu Ninh cảm thấy mông bị người khác đụng phải rất khó chịu. Lại bị xô đẩy một chút, cô liền bất giác lảo đảo hướng về phía Trần Diễn, bộ ngực tròn trịa đè lên trên cánh tay Trần Diễn.
Cô không còn chút sức lực nào nên chỉ có thể nhanh chóng đỡ lấy eo của Trần Diễn, nếu không sẽ ngã vào trong đám người này. Sự đụng chạm này, khiến cơ thể của thiếu niên trở nên cứng đờ, mặc dù ở trong đám người nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ, chính là cô quá mức khẩn trương nên không thể cảm nhận được.
Sau khi đứng thẳng dậy, Trần Diễn quay người lại nói với Chu Ninh: “Chị, có rất nhiều người, nên cẩn thận một chút.”
“Được rồi, vừa rồi suýt chút nữa bị ngã.” Chu Ninh cảm thấy hắn không để ý tới vừa rồi ngực của cô chạm vào hắn, cho nên bình tĩnh trả lời.
Trong không khí hòa hợp như vậy, cả hai đã hoàn thành chuyến hành trình của mình tối nay.
Về đến nhà mới phát hiện Trần Kiệt đã trở về, anh ngồi trên sô pha xem TV, nhìn rất nhàn nhã.
Vừa ngẩng đầu nhìn thấy hắn, hai mắt Chu Ninh sáng lên: “Trần Kiệt, anh đã trở lại?”
“Ừ. Dự án lần này kết thúc, mệt chết anh.”
“Hai người đi chơi ở đâu vậy?”
“Em đưa Trần Diễn đến động Hồng Nhai chơi, ở đó rất đông, chỉ chút nữa thôi là bị chen ngã”. Chu Ninh vừa thay giày vừa bước vào.
“Vậy sao, thế thì phải cẩn thận một chút.”
Chu Ninh bước vào phòng ngủ nói: “Em đi tắm rửa một chút, mồ hôi chảy ra rất nhiều, thật nhớp nháp.”
Trần Diễn đứng ở phía sau cô nghĩ đến cảm giác lúc bộ ngực cô chạm vào cánh tay hắn, lúc ấy gần như nghẹt thở, một thân khí huyết đều ở tập trung ở phía dưới.
Hắn suy nghĩ, nếu như cô trần truồng chạm vào hắn, thì lúc đó hắn sẽ thế nào. Hắn không dám tưởng tượng, chỉ đơn giản chạm nhẹ lúc đêm nay đã làm hắn nhớ thật lâu.
Hai anh em tùy tiện nói chuyện vài câu, Trần Diễn cũng đi tắm rửa.
Trần Diễn riêng đêm nay không đi ngủ đúng giờ, chỉ ngồi ở trên giường chơi di động. Chờ đến đêm khuya, bên phía phòng ngủ chính quả nhiên truyền đến âm thanh của hai người bọn họ. Hơn nữa lại lớn mật như vậy, bật đèn lên cũng không đóng cửa, họ tin tưởng Trần Diễn sẽ ngủ đến vậy sao?
Trần Diễn lặng lẽ đứng ở cửa, xuyên qua khe hở mỏng manh nhìn cảnh vật bên trong.
Chu Ninh đưa lưng về phía hắn, cả người trần trụi, đường cong đẹp đẽ kéo dài từ cổ đến lưng. Đôi tay cô chống trên hai đùi của Trần Kiệt, đang chuẩn bị ngồi xuống, mời chỉ phần đầu tiến vào, Chu Ninh đã phát ra một tiếng ‘ưm’, mặc cho ai nghe được đều cả người tê dại.
“Vợ à, sao em vẫn cứ khẩn trương như vậy, mãi không chen vào được.” Trần Kiệt hơi ngồi dậy sờ lên ngực Chu Ninh, sắc mặt vừa thống khổ lại sảng khoái.
“Anh… sao lại nói những lời này.”
Chu Ninh khẽ cắn môi lại nuốt vào nửa phần đầu, hình như cuối cùng vẫn không ngồi xuống tiếp được, mắc lại giữa không trung, trong miệng khó nhịn được thở dốc.
“Vợ à, em ăn thêm chút đi anh sẽ làm cho em thoải mái.” Trần Kiệt thích ở trên giường nói chút gì đó làm cô đỏ hết cả mặt.
Không phải cô ghét nói chuyện như vậy, mà là những lời này nói ra từ miệng anh luôn làm cô cảm thấy kỳ quái, nhưng khi cô đã rơi vào tìиɧ ɖu͙© sẽ không quan tâm.
Trần Kiệt đứng ngoài cửa nghe thấy những âm thanh kia liền cắn chặt môi, muốn chảy cả máu. Thế nhưng gã khổng lồ dưới thân thế mà lại nghẹn cứng lên.
Động tĩnh bên trong đột nhiên dừng lại, nghe thấy tiếng Chu Ninh nói: “Anh tại sao lại như vậy…”
Trần Kiệt đã rất thất vọng, không chỉ lần này, trong khoảng sáu tháng qua, đều là làm được một nửa sẽ im lặng hoặc tiết ra.
Anh ấy mới chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi, Chu Ninh thực sự khó hiểu.
Nghe thấy lời oán giận như có như không của vợ, lòng tự tin của anh bị đả kích, nói với Chu Ninh: “Thôi, ngủ đi, đêm nay không làm.”
Cô đã hứa với anh ta sẽ chơi một tư thế táo bạo như vậy, thế mà cứ để nó trôi qua như thế.
Cô tức lắm, bỏ đi, cái kia của anh ta cũng đã mềm xuống, thấy anh đã tắt đèn cũng không đi toilet ở phòng ngủ chính, cô chỉ lấy khăn tắm quấn quanh người rồi đi vào toilet phòng khách.
Trước đó, Trần Diễn đã cười trộm rời khỏi cửa, trở về phòng ngủ rồi.
( ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)