Chị Dâu

Chương 11: Dư vị

Trước Sau

break

------------------------------------------------------

 

Chu Ninh chịu đựng đau nhức nơi hạ thể, để Trần Diễn rửa sạch sẽ cho cô, bộ dạng thật cẩn thận của thiếu niên, làm cô thực hụt hẫng.

 

Sau khi rời khỏi phòng ngủ, vào phòng tắm dọn dẹp đơn giản một chút, sau đó chậm rãi đi vào phòng ngủ chính, tim như muốn nhảy ra ngoài, nhìn thấy Trần Kiệt không có trên giường, lại đi vào phòng tắm trong phòng chính, phát hiện hắn ngủ quên trong bồn tắm.

 

Đi vào đo nhiệt độ của nước, có chút lạnh, đồng thời cũng nhắc nhở Chu Ninh, cô cùng Trần Diễn thế nhưng làm lâu như vậy.

 

Trần Kiệt bị cô đánh thức, mới cảm thấy nước lạnh như băng, lập tức từ bồn tắm đứng lên, cả người đều run rẩy.

 

Chu Ninh một bên đem quần áo đưa cho hắn, lại hỏi: “Sao lại ngủ quên trong bồn tắm rồi? Nước lạnh hết cả, không tốt cho thân thể.”

 

“Hôm nay công tác quá mệt mỏi, khách hàng kia quá khó đối phó, sửa tài liệu nhiều lần mà vẫn không hài lòng.”

 

“Sao em bây giờ mới kêu anh?”

 

Cô cầm bàn chải đánh răng, bắt đầu súc miệng, mồm miệng không rõ mà trả lời câu hỏi của hắn: “Em ở bên ngoài xem phim truyền hình, mới xem xong, còn tưởng rằng anh đã ngủ.”

 

“Ồ.” Trần Kiệt chính mình đi đến giường ngủ trước, Chu Ninh nhẹ nhàng thở ra.

 

Xúc cảm khi chạm môi của thiếu niên, giống như còn lưu lại trên môi cô, còn có chính mình bị hắn bú liếʍ, chà đạp, bộ dạng hắn nằm trên người cô, nhanh chóng lướt qua trong tâm trí cô.

 

Thanh âm, động tác, hương vị, trán đầy mồ hôi, cơ bắp căng cứng, tư thế thâm nhập, cô tưởng tượng đến những thứ này, phía dưới lại tự động nổi lên phản ứng.

 

Chính là cảm xúc đồng thời xông lên, cũng có ý thức mạnh mẽ của người vợ.

 

Thiếu niên xinh đẹp, cảm giác cùng hắn làʍ t̠ìиɦ cũng xác thật quá thoải mái, ngoan ngoan ngoãn ngoãn nghe lời cô nói, điều đó khiến cô rất hài lòng.

 

Nhưng tất cả những điều này lại không may được thành lập trên cuộc hôn nhân của cô với Trần Kiệt, những lý do khiến cô trầm mê cũng là lưỡi dao sắc bén, cắm ở trong lòng.

 

Trong lòng cô áy náy với chồng, đối với Trần Diễn, càng cảm thấy chính mình từ đầu đến chân là người xấu.

 

Lần này hôm nay, cũng vĩnh viễn chỉ có lúc này, cô âm thầm quyết định.

 

Buổi sáng hôm sau, thân thể đau nhức gợi lên những ký ức về đêm qua. Bỗng nhiên nhớ tới Trần Diễn ở trong người cô bắn tinh, vội vàng lấy thuốc tránh thai khẩn cấp trong ngăn tủ.

 

Đi đến phòng bếp chuẩn bị làm bữa sáng, vừa đến phòng khách liền thấy bóng dáng Trần Diễn bận rộn ở trong bếp.

 

Trứng gà trong nồi từ từ rung động, hai ly nước trái cây được để sẵn trên bàn cơm.

 

Một cảnh tượng như vậy, Chu Ninh cảm giác trong lòng có chỗ kỳ quái. Bởi vì từ lúc cùng Trần Kiệt bắt đầu yêu đương, hắn vì cô nấu cơm, loại chuyện này, đếm được trên đầu ngón tay, lại còn đặc biệt khó ăn.

 

Trần Diễn bưng hai cái đĩa lên bàn ăn, nhìn thấy Chu Ninh, trên mặt lộ ra nụ cười vô hại.

 

“Chị ơi, mau ngồi xuống ăn sáng.”

 

Chu Ninh lấy lại tinh thần, thân thể hơi cứng đờ, một miếng trứng gà nuốt xuống, hương vị đúng là không tệ.

 

“Thế nào, ăn ngon không?” Người đối diện ánh mắt sáng ngời, háo hức nhìn cô

 

“Ăn rất ngon.” Sau khi nghe xong hắn cười càng thêm xán lạn.

 

Ăn xong Trần Diễn thu đĩa, Chu Ninh cũng ở lại hỗ trợ, khủy tay của hai người chỉ đụng trong chớp mắt, cô liền lập tức giữ khoảng cách với hắn.

 

Trần Diễn sao có thể không phát hiện ra cô cách xa, tuy rằng mức độ xa cách này không nghiêm trọng, nhưng không thể bỏ qua. Trong lòng cảm thấy cô ra vẻ bình tĩnh, muốn giả vờ rằng những điều tối hôm qua như thể chưa phát sinh, bộ dạng đáng yêu cực kỳ.

 

Ngay cả khi cô khăng khăng muốn đặt một lá chắn mỏng ở giữa hai người, hắn cũng muốn khoét một lỗ, làm cô khẩn trương thất thố không chỗ nào che giấu.

 

Rửa đĩa xong, hắn cố ý chặn đường cô vào phòng khách, cúi đầu hỏi dò: “Chị ơi, chị còn đau không?”

 

Chu Ninh không dám ngẩng đầu nhìn vào cặp mắt chân thành tha thiết của hắn: “Trần Diễn, việc ngày hôm qua coi như…” Lời còn lại nói không ra, tay cô đã bị hắn nắm lấy.

 

“Chị, chị trước nói cho em biết chị có cảm thấy không thoải mái không?”

 

“Không có.” Cô nói sự thật, nhưng thật ra trong lòng cô đang cảm thấy rất thoải mái, cơ thể cô nói với cô rằng cô còn muốn điều đó. Những điều này tự nhiên không thể nói cho hắn biết.

 

“Không có chuyện gì là tốt rồi. Chị, em sợ chị hôm nay không để ý tới em, nhưng chị vẫn cùng em ăn cơm, em rất vui.” Niềm vui của thiếu niên mười sáu tuổi lúc này hiện rõ trên mặt, bộ dáng giống như chú chó nhỏ lắc đuôi không ngừng.

 

“Trần Diễn, chuyện xảy ra ngày hôm qua là lỗi của chị, về sau coi như chưa phát sinh được không?”

 

Chu Ninh ngẩng đầu xem hắn, vẻ mặt hắn lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ ủy khuất, đáng thương, rất muốn xoa xoa cái đầu lông xù của hắn.

 

“Nhưng… Nhưng chúng ta đều cùng nhau… cùng nhau ngủ…” Có lẽ thật sự căng thẳng, nói chuyện có chút lắp bắp. “Chị ơi, chị không thể đối với em như vậy, em còn chưa nói chuyện yêu đương với con gái.”

 

Chu Ninh không nói gì, trong lòng càng cảm thấy tội lỗi. Cô đã phạm sai lầm, lần đầu tiên của thiếu niên bị cô cướp đi, cướp của người ta rồi xách quần chạy lấy người, đổi là ai cũng không tiếp thu được.

 

“Chỉ là…”

 

Hắn lại lần nữa đánh gãy lời cô nói, dùng giọng nói tốt nhất, thái độ đoan chính nhất, ngữ khí ủy khuất nhất, nói:

 

“Chị, chị phải chịu trách nhiệm với em.”

 

“Bằng không em liền nói cho anh trai em biết chị bắt nạt em.”

 

Khi hắn nói những lời này, Trần Diễn còn cười ngây ngô với cô, Chu Ninh lùi về sau một bước, không biết nên phản ứng gì. Vẫn tin rằng Trần Diễn chỉ đang nói lời trong lúc tức giận, không nghiêm túc.

 

Nhưng điều cô hiểu trong lòng lại là ý nghĩa khác.

 

Được a, cô nghĩ.

 

Sói hoang nhe răng, nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, không ngừng chảy ra nước dãi, nhưng không hề nhấm nháp, chờ khi con mồi đã thích nghi với bóng tối không sợ hãi mà đi hướng nó, sói sẽ ăn thịt nó một lần nữa.

 

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

 

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài

Báo lỗi chương