Anh Hoàng chau mày kêu con bé còn nhỏ, mẹ đừng ép nó quá đáng. Mẹ Hoà bức xúc bảo nó thương anh nên nó tự nguyện, mẹ nào có ép. Bé Hằng lúc đó mới thổn thức tâm sự với chú hệt như những gì nó đã nói với bà, trước giờ anh chỉ coi nó như con cháu trong nhà, giống như con Bông vậy thôi, nằm mơ anh cũng không nghĩ tới việc con bé có ý với anh. Anh xin mẹ cho anh một đêm suy nghĩ, trước giờ anh nói sớm muộn gì cũng có con là an ủi vợ thôi chứ lòng anh biết rõ vợ mình qua hai lần thụ tinh nhân tạo sức khoẻ suy yếu đi nhiều rồi, chuyện sinh đẻ bây giờ đối với vợ khó khác nào mò kim đáy bể. Còn anh, một thằng đàn ông ba mươi bảy tuổi vẫn chưa có con để ba mẹ được lên chức ông bà nội, tính ra quá bất hiếu. Suốt cả đêm đó anh trằn trọc không sao vào giấc nổi, sáng sớm quay sang thấy mắt vợ cũng đỏ hoe, anh vỗ nhẹ vào lưng vợ, thở dài đưa cho họ một lối thoát.
- Chắc anh đồng ý với mẹ thôi Hoài ạ.
Như vậy mẹ vui, mà Hoài của anh sẽ không bị mẹ trì chiết vì chuyện con cái. Anh nghĩ đó là giải pháp tốt nhất rồi, chẳng hiểu sao vợ lại quay mặt đi khóc nấc thành tiếng.
- Vợ không hiểu cho anh à?
Giọng anh nỉ non bên tai chị, anh hỏi vợ có thương anh không vợ? Chị hỏi vậy anh hiểu tâm lý đàn bà không anh? Chồng mình có con với người phụ nữ khác, có người đàn bà nào thấy vui vẻ? Anh tất nhiên hiểu chứ, bởi vậy nên anh mới xuống nước.
- Vậy thôi vợ tính đi, tính giúp anh cách nào sang năm có cháu nội cho các cụ mừng, vợ tính như nào anh cũng nghe.
Được chồng giao toàn quyền quyết định mà sao cổ họng chị đắng nghẹn, chị có thể tính được ư? Giá như chị có thể tính! Đến bác sĩ của chị còn chẳng tính được, chị biết tính sao đây? Chị nhắn tin hỏi chị Thư liệu bây giờ chị thụ tinh tiếp lần ba thì khả năng đậu thai có cao không, chị ấy không những không thể cho chị đáp án chính xác mà còn xông tới nhà mắng xối xả.
- Em muốn chết hả Hoài? Cơ thể em đã kiệt quệ lắm rồi, chí ít cũng phải bồi dưỡng đợi một hai năm nữa chứ.
- Em đợi không được. Bên nhà chồng em sốt ruột lắm rồi, năm sau nhất định phải có cháu, nếu không chắc anh Hoàng gửi con chỗ bé Hằng mất chị ơi, gửi tự nhiên đó chị. Em chịu không nổi.
Chị Hoài nấc nghẹn giải thích, chị Thư khuyên chị bỏ quách thằng chồng khờ nhưng chị không chịu. Vợ chồng sống với nhau bao năm không còn tình thì cũng còn nghĩa, hơn nữa ông xã có làm gì sai đâu mà tự dưng chị lại ruồng rẫy anh? Chị Thư thấy chị cương quyết thì chán nản thở dài rồi ghé tai mách nước kế hoãn binh. Nỗi lo trong lòng chị Hoài vơi dần, người phụ nữ giỏi giang như chị Thư khiến chị Hoài ngưỡng mộ ghê lắm. Chị ước được như chị ấy, thèm có một công việc ổn định. Sáng sáng xách làn ra chợ nhìn những chị phụ nữ trong ngõ mặc đồ công sở túi bụi chuẩn bị đi làm, chị thấy họ sao mà giỏi ghê. Còn chị? Hồi xưa mẹ Hoà đau ốm liên miên anh kêu thuê người ngoài không an tâm nên nài nỉ vợ ở nhà quán xuyến gia đình giúp anh. Tình hình của mẹ tiến triển tốt thì đến ba Thuận đổ bệnh, người già mà, trăm thứ bệnh, rồi lại vụ cô Bích trót dại chỉ biết nương nhờ vào chị, chưa kể hàng năm trong họ có bao nhiêu lần giỗ chạp cưới xin đều đến tay dâu trưởng phải lo. Giờ có bé Hằng tháo vát chị nhẹ gánh đi nhiều, ba mẹ mấy năm nay da dẻ hồng hào khoẻ mạnh, Bông đi học mẫu giáo rồi, chị có ở nhà hay không đâu khác nhiều? Đâu còn lý do nào ngăn cản chị tìm cho mình một công việc, một niềm vui nho nhỏ giữa cuộc sống bộn bề này? Vì chị không yêu cầu mức lương cao nên có khá nhiều sự lựa chọn, chị lướt qua một lượt, tình cờ thấy có cửa hàng đang tuyển nhân viên bán quần áo thì hồi hộp nhấn vào đăng ký. Qua nhiều năm cái cửa hàng này phát triển trang hoàng nhìn đẹp hơn trước nhiều, chị vẫn nhớ hồi đó cay cậu Niệm nên lúc hai đứa rẽ vào đây chị đã lén lấy chiếc quần chip màu hồng phấn bỏ vào mũ áo khoác của cậu, cứ chắc mẩm phen này cậu tha hồ ê mặt, ai ngờ khi chuông báo động kêu nhân viên chỉ nhẹ nhàng lấy quần ra, lễ phép đề nghị.
- Em gói cái quần này cho anh nha anh Niệm.
Anh Niệm mới sợ chứ, nhìn cái mặt thằng bé non choẹt thế mà kêu anh? Niệm tím mặt quay sang lườm chị, chị xấu hổ lủng bủng.
- Ai kêu cậu bỏ hộp phấn vào balô của tôi? Đáng đời!
Thực ra cũng không đáng đời lắm, vì chị bị chú quản lý mắng một trận tơi bời còn cậu thì rốt cuộc vẫn chả sao sất. Cái thằng mất dạy nó còn khoác vai chị rồi tỉnh bơ căn dặn nhân viên.
- Em gói thêm cho anh cả áo chip cùng màu luôn nhé, khổ, gu của chị già nhà anh hơi trẻ con, lúc nào cũng phải hồng hồng mới chịu.
Thằng khốn nạn! Chị của lúc đó bị quê khủng khiếp, đỏ mặt không dám nhìn ai cả, cậu thì xảo quyệt bảo hộp phấn không phải do cậu lấy. Gớm cậu tưởng chị con nít lên ba chắc? Với tính cách của cậu nếu không lấy thì còn lâu cậu mới nhận, khẳng định là sẽ để chị bị gô cổ vì tội ăn trộm rồi đứng cười hơn hớn cho mà xem. Chị đã điên không thèm đôi co rồi mà tới chập tối nó còn lăng xăng chạy xuống bếp tìm chị trêu tức.
- Ê...ê...vẫn giận à? Giận dai thế? Ăn kem không?
- Không thèm! Cút!
- Thôi ăn chút đi mà, ăn vào lấy hơi chửi cho nó ngọt giọng.
Cái thằng yêu nghiệt dám xỉa xói chị, với đứa lầy bựa như nó chị mới chửi chứ với người tốt tính như anh Hoàng chị chưa bao giờ phải dùng tới từ ngữ thô thiển. Kể cả khi hai vợ chồng đang có một số khúc mắc, chị vẫn nhắn tin rất lễ phép.
Em đồng ý để bé Hằng mang thai hộ hai vợ chồng mình, nhưng phải là phương pháp thụ tinh nhân tạo chứ không phải hoài thai tự nhiên. Chồng thấy sao ạ?
Ừ, để lát về anh thưa chuyện với ba mẹ!
Chưa đầy năm phút sau đã thấy ông xã nhắn lại, chị Hoài nheo mắt cười buồn. Anh càng tốt chị càng cảm thấy có lỗi, mang bầu, sinh con, làm mẹ há chẳng phải đều là bản năng của phụ nữ sao? Vì đâu chị không làm được? Chị thật kém cỏi! Buổi tối lúc anh thương lượng với ba mẹ chị còn chẳng dám ngẩng đầu lên đối diện với mọi người trong nhà. Ba Thuận không để ý lời anh Hoàng lắm, ông còn đang mải nghĩ chuyện phiền muộn của chú Nhất. Đại khái chú hi vọng sắp tới Niệm sẽ về làm cho tập đoàn Nhất Kỷ nhưng thằng bé trả lời nó chỉ đồng ý trong trường hợp nó là người có quyền quyết định cao nhất, như thế khác nào kêu chú Nhất làm bù nhìn? Chú tất nhiên không chịu, còn điên tiết mắng Niệm thế thì mày khỏi về nước hại dì Kỷ tức tím tái mặt mày, dì kêu một rừng không thể có hai hổ, thêm cả cái tính độc đoán của chú con trai không muốn làm dưới trướng là đúng rồi. Ông Thuận tuy tán thành với cách nghĩ của dì nhưng vẫn thấy Niệm còn dại quá, người ta mong được kế thừa tài sản còn chẳng được, đằng này nó lại bất cần. Nhưng thôi, ngang ngược thế mới là tuổi trẻ.
- Ông Thuận! Ông Thuận! Ý ông sao?
Bà Hoà lớn tiếng hỏi chồng, ông Thuận đáp lấy lệ anh Hoàng thích thế nào cũng được, vợ ông bực bội càu nhàu.
- Gớm anh chị này vẽ chuyện, tiền đâu ra mà lắm?
- Chuyện này mẹ không phải lo. Con sắp đi làm rồi ạ. Tiền thụ tinh nhân tạo của bé Hằng con sẽ đứng ra chịu trách nhiệm, một năm không trả được thì hai năm, con hứa sẽ thanh toán đầy đủ không thiếu một xu.
Chị Hoài nhỏ nhẹ thưa gửi, anh Hoàng nghe vợ phát biểu sốc nặng. Chuyện lớn như thế mà đến bây giờ vợ mới kể với anh. Nhà thiếu tiền à mà vợ phải đi làm? Mà xin ở đâu không xin, lại thủ thỉ bảo em xin ở cửa hàng bán quần áo vì em thích làm trong lĩnh vực thời trang mới điên chứ. Một ngày có biết bao thằng đàn ông đi qua đi lại trong trung tâm thương mại vợ biết không? Vợ đi chơi cùng anh vẫn có thằng nhìn trộm nữa là đứng bán hàng một mình trong đó? Căn bản tại vợ người cao dong dỏng như người mẫu ấy, may mà ngày xưa ba Hùng ngăn cản chứ không vợ lên thành phố thi thố rồi theo nghề chân dài chắc phận anh chẳng với tới. Dáng đã chuẩn rồi lại còn được cái nước da láng mịn, mặt mũi sắc sảo nét nào ra nét đấy đàn ông nhìn mê lắm. Anh có ngu anh mới để vợ đi làm, nhưng mà anh sợ vợ buồn nên đành phải viện cớ thoái thác.
- Để anh đăng ký cho Hoài đi học tiếng Anh, khi nào nói thành thạo thì về xí nghiệp kẹo bánh làm thư ký cho anh.
- Gớm, bảo cho Bông đi học thì ken không cho, với vợ thì vung tiền không tiếc tay. Tôi có ông anh hay ghê!
Cô Bích ức chế lẩm bẩm, anh Hoàng cười xuề xoà kêu để chị Hoài học rồi về chị dạy Bông. Tính ra lúc vợ giao tiếp tốt chắc anh sẽ lên chức rồi, thuê thêm người ngoài không bằng thuê vợ mình, toàn mấy việc đơn giản dạy qua kiểu gì vợ chả làm được. Chị Hoài thấy chồng nghĩ chu toàn quá nên cứ thế thuận theo thôi, bé Hằng tức lắm nhưng chú Hoàng quyết rồi thì chịu, thôi không sao cả, phương pháp nào cũng được, miễn tòi ra thằng cu thì có ngày nó sẽ đá bay cô Hoài ra khỏi cái nhà này. Nghĩ là vậy nhưng thực tế lại khác, cái hôm nó tới bệnh viện, ôi chao ôi không khác địa ngục trần gian. Mới tiêm thử một mũi nhỏ mà nó tưởng như không sống nổi, con mụ Thư mang tiếng bác sĩ giỏi mà sao tiêm đau thế hả trời? Cứ như này chắc nó chết trước khi chuyển phôi mất, nói gì tới việc mang bầu. Nó chịu không nổi, chiều về ấm ức ôm bà Hoà khóc lóc.
- Nó đau, nó buốt lên tận óc ý bà ơi, vì chú con có thể cắn răng cố gắng nhưng con thực sự không thể hiểu vì sao cô Hoài lại ép người quá đáng đến vậy? Cô nói cho vui cái mồm thôi chứ chắc gì cô đã trả tiền thụ tinh nhân tạo.
Bà Hoà thấy Hằng phân tích chí lí nên gọi con trai xuống thông báo Hằng bị sốc thuốc ốm rồi, thôi huỷ đi đừng làm thụ tinh nhân tạo nữa. Anh Hoàng thấy con bé vì mình mà bệnh thì áy náy lắm, cầm cái khăn lau mồ hôi cho nó. Hằng được chú chăm trong lòng xao xuyến dễ sợ, thút thít ôm chú nũng nịu.
- Chỉ cần giấu cô Hoài là được mà, tự nhiên hay nhân tạo cô làm sao mà biết được, nha chú, nha!
Con Hằng thế mà khôn, bà Hoà cười tủm tỉm đi ra ngoài cho con trai và giúp việc có không gian riêng. Bên trong Hằng bẽn lẽn áp cánh môi lên trên gò má đầy nam tính của chú, ngọt ngào nỉ non.
- Chỉ một chút thôi mà. Hằng là con gái Hằng không sợ thiệt thì chú sợ cái gì chứ? Coi như chú thương Hằng, thương bà, thương chính bản thân chú nữa, được không?
Bé Hằng nói không sai, chỉ một chút thôi là có thể giải quyết được toàn bộ những áp lực của anh về chuyện con cái. Phía bệnh viện nhờ Thư hợp tác thì vợ sẽ không thể nào biết được. Nghĩ rằng mọi chuyện êm xuôi nên anh mặc kệ bé Hằng tiến tới, ngặt nỗi chưa tháo được chiếc cúc áo nào thì điện thoại đã kêu inh ỏi. Là vợ gọi, ở trong cùng một nhà nhưng vợ lại gọi điện, vợ nhàn nhạt bảo anh ngó ra cửa sổ đi, anh Hoàng giật thót mình liếc qua, vợ anh đang đứng lù lù ở đó. Vợ ra vườn hái chanh hay sao ấy, cơ mà quả chanh đã bị vợ bóp nát trong tay rồi, anh nhìn mà sởn tóc gáy. Chuyện tới nước này thì càng chối càng chết thôi, cứ thành thật hi vọng còn được khoan hồng, có người vội vã lao ra ôm vợ thủ thỉ.
- Bé Hằng yếu quá thực hiện thụ tinh nhân tạo nó không chịu được, phía mẹ cũng làm căng, anh thực sự mệt mỏi lắm. Dẫu sao con bé cũng chỉ là người mang thai hộ thôi, đối với anh nó không có nghĩa lý gì sất, vợ ghen làm gì? Vợ thương anh vợ nhắm mắt cho qua một lần này thôi, nha vợ!
Chỉ một lần này thôi à? Thế nhỡ lần này không trúng thì anh tính sao? Không lẽ lúc đó anh lại năn nỉ xin chị thêm một lần nữa? Chị Hoài não nề nhìn chồng, trách anh một thì trách chị mười. Chị không đủ tư cách để phản đối chồng, nhưng cũng chẳng thể vui vẻ mà chấp nhận. Để người khác mang bầu hộ chồng mình bằng phương pháp tự nhiên, gần gũi với ông xã ngay trong tổ ấm của hai người, có người đàn bà nào chịu nổi? Chị thở dài bỏ lên phòng đóng chặt cửa, anh đứng bên ngoài rầu rĩ năn nỉ.
- Vợ ơi! Vợ à! Anh xin, có gì nói chuyện đoàng hoàng đi. Đâu phải trẻ lên ba mà động tý là dỗi thế hả? Đừng ích kỷ thế vợ ạ, nghĩ cho anh, cho ba mẹ anh một chút, được không?
- Gớm có gì thì nhắn tin đi, vợ với chả vẹo sến lụt cả nhà. Mà anh hứa mua em cái máy tính bảng sao mãi chưa thấy?
Cô Bích nhì nhèo, anh Hoàng kêu đợi mấy bữa nữa rảnh anh mua cho. Lại đợi, suốt ngày đợi. Nhớ năm xưa mấy anh chị em tham gia thi leo núi, cô bị vấp giữa đường không đi được tiếp, nhờ anh cõng cô mà anh cũng bảo ngồi ở mỏm đá đợi anh lên lấy phần thưởng rồi về anh cõng. Rừng núi hiểm trở sợ chết người đi được, đợi sao được mà đợi? Cô rơm rớm nước mắt quay sang mè nheo chị Hoài, hồi nhỏ cô quý chị lắm, bám chị suốt, chị kiểu năng động chứ không ẻo lả như chị Kim đâu, đồng ý cõng cô liền. Cô vừa trèo lên lưng chị thì anh Niệm ghé qua rủ Bích sang anh cõng. Bích nghe sướng rơn, vội vàng vòng tay qua ôm vai bá cổ anh, thế rồi anh đột ngột rẽ sang hướng khác, chị Hoài hớn hở chạy theo hỏi han.
- Cậu biết đường tắt hả?
- Không biết.
- Xạo, cho chị đi theo với. Lát xuống núi chị mua kem cho.
- Không thèm. Cút!
Bích mà bị anh Niệm quát như thế chắc Bích tự ái lắm rồi đấy, chị Hoài thì vẫn cứ mặt dày bám theo. Lúc gần lên tới đích mặc dù chị đã rất nỗ lực để trở thành người đầu tiên chạm tay vào chiếc hộp đỏ, nhưng tiếc rằng vẫn chậm hơn anh Niệm vài giây. Phần thưởng là một triệu đồng tiền mặt, anh Niệm cho Bích năm trăm ngàn, tờ tiền còn lại anh dùng làm mồi nhử hươ hươ trước mặt chị Hoài, đợi chị cắn câu rồi thì lại trở mặt không chịu đưa.
- Ạ đi! Khoanh tay vào!
Eo ôi anh Niệm quá đáng ghê, chị Hoài hơn anh năm tuổi, anh không ạ chị thì thôi lại bắt chị ạ anh. Chị Hoài giật tờ tiền không được, cố nén giận khoanh tay làm theo.
- Thì...thì...ạ. Được chưa?
Anh Niệm trông điệu bộ hiền như cún của chị Hoài ôm bụng cười nghiêng ngả, chân tay bột bạt rơi luôn cả tờ tiền. Chị Hoài vui vẻ nhặt về, không quên đấm trộm vào lưng anh Niệm một quả. Anh Hoàng lên tới nơi thấy mất vị trí về nhất thì điên lắm, anh chỉ trích anh Niệm chơi gian đi đường tắt, chiến thắng không xứng đáng. Chị Hoài đang bực anh Niệm sẵn nên anh Hoàng nói gì chị cũng gật đầu đồng tình. Anh Niệm không phản bác gì cả, chỉ rút trong ví một triệu bỏ vào chiếc hộp đỏ rồi trao lại cho người xứng đáng , anh trai cô ngay lập tức vui vẻ trở lại, đem phần thường xuống dưới rủ mọi người đi ăn lẩu anh khao. Mấy chị con gái ngưỡng mộ anh lắm, đặc biệt là chị Kim, thấy anh Hoàng gắp thức ăn cho chị Hoài chị Kim cáu ra mặt luôn. Chị Hoài lịch sự cảm ơn anh Hoàng rồi quay sang lườm anh Niệm, tại anh Hoàng gắp được miếng nào vào bát chị Hoài là anh Niệm lại chôm luôn đưa sang bát cô. Về sau anh Niệm ra nước ngoài rồi, chẳng còn ai quan tâm tới Bích nhiều như thế nữa, ngay cả con Bông nó cũng chỉ chăm chăm nũng nịu mẹ Hoài của nó. Vì tối nay là buổi học tiếng Anh đầu tiên nên chị Hoài xuống dưới ăn cơm trước cả nhà, Bông dựa vào lòng chị phụng pha phụng phịu.
- Mẹ Hoài đi học về sớm nha, không là Bông nhớ mẹ chết mất đấy! Xong Bông khóc nhè, xong là Bông bị đau mắt á, mẹ Hoài thương Bông hem?
- Vợ thương Bông với vợ thương cả anh nữa vợ nhỉ?
Anh Hoàng sấn vào hỏi han. Bé Hằng ghé qua bếp trông cái điệu bộ dỗi chồng của cô Hoài ức chế khủng khiếp, rõ ràng cô đi phá bĩnh chuyện đại sự của Hằng mà giờ lại làm như kẻ bị hại không bằng. Mắt mũi đỏ hoe nom phát buồn nôn, Hằng không khóc thì thôi cô khóc cái gì? Làm màu để chồng xót hả? Làm như yêu chồng lắm! Yêu gì mà ra khỏi nhà chả thèm chào chồng lấy một câu, đã thế lúc về còn đi cùng chú nào ý, chả ra cái thể thống gì sất. Hằng cười khẩy, í a í ới gọi chú Hoàng ton hót, từ trên tầng ba chú và Hằng thấy người đàn ông đó còn mở cửa kính xe đưa cho cô Hoài hộp bánh. Chú Hoàng nóng hết cả mặt, tiếc rằng lao xuống dưới nhà thì xe đi rồi, vợ chú đứng ngoài cổng vẫy vẫy tay tiễn trai hại chú muốn lên cơn tăng xông.
- Hoài! Thằng đấy là thằng nào?
- Người đi đường.
Có bà vợ đáp gọn lỏn, có ông chồng cáu tiết.
- Người đi đường mà em cũng lên xe người ta thế hả? Em không nhận thức được em là phụ nữ đã có chồng rồi à? Em xem lại tư cách đạo đức của mình đi!
- Tư cách đạo đức của em làm sao? Em không đẻ được anh có quyền nhờ người khác mang thai hộ, vậy anh bận không đón vợ được em đi nhờ người ta thì có gì sai?