Dứt lời, chị đẩy cửa xe lao ra rồi hối hả chạy đi, bấy giờ chị mới dám khóc. Có người trong xe nhìn chiếc điện thoại bị bỏ lại mà tim đau nhói từng đợt. Cậu rất muốn chạy ra đó...rất muốn...rất muốn ôm người con gái ấy vào lòng, rất muốn có một khởi đầu mới. Nhưng cậu...lại chẳng thể gạt bỏ chuyện quá khứ. Cậu sợ tình cảm của đối phương chỉ là sự ngẫu hứng nhất thời, cậu sợ lúc cô ấy chán, cô ấy sẽ bỏ lại cậu như cái cách cô ấy từng làm nhiều năm về trước. Đầu óc cậu mông lung, trống rỗng...
Thế rồi tiếng xe phanh gấp phía trước đánh thức cậu khỏi những suy nghĩ rối ren. Có vẻ như vừa xảy ra tai nạn, mọi người xung quanh xúm lại rất đông, cậu không trông thấy Hoài nữa. Linh cảm bất an, cậu vội lao tới kiếm người. Cậu liên tục tự trấn an rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng rồi, mọi thứ lại xảy ra theo hướng tồi tệ nhất. Hoài...chính là người bị nạn. Chứng kiến người ấy lịm dần trong vòng tay mình, trán rỉ ra tia máu đỏ tươi đầy ám ảnh, cậu thực sự hoảng loạn.
- Hoài...Hoài...đừng đùa mà Hoài. Đừng mà...xin mà...
- Anh gì ơi bình tĩnh anh ơi, nghe tin vợ đẻ em vội quá nên mới bấm còi inh ỏi để người ta tránh đường. Ai ngờ cái chị này bị giật mình rồi ngã. Em chỉ phanh lại xem chị ra sao thôi chứ không phải em là thủ phạm đâm chị đâu anh. Anh nhìn coi, chị ngã trên vỉa hè, em thì đi dưới lòng đường làm sao mà đâm được? Em đoán vết thương ngoài da thôi về cầm máu là khỏi. Anh thông cảm cho em nghe anh.
Cậu lái xe nhanh nhảu kể lại, thấy người đàn ông trước mặt vẫn run cầm cập, cậu đành bảo:
- Hay em gọi cấp cứu cho anh nhé, cho chị đi kiểm tra chụp chiếu một lượt cho an tâm.
Dường như lúc này anh đó mới bừng tỉnh, anh ta vội bồng chị kia vào xe rồi lao đi. Công nhận xe đẹp dã man, mà công nhận anh này lái lụa thật đấy, lạng lách rất ngọt chứ không cần bấm còi um lên như cậu. Mọi người thấy tình hình ổn rồi thì tản dần ra, cậu cũng vội lên xe vào viện thăm thằng cu con mới chào đời. Đêm đó được lên chức ba, cậu vui lắm. Cũng đêm đó, ở một bệnh viện khác, có một người đàn ông khác siết chặt tay người thương, liên tục năn nỉ:
- Hoài...xin mà...đây sai rồi. Từ nay đây không dám kiêu chảnh nữa, đấy làm ơn đi mà...xin mà...thương mà...
Thương mà? Thương ai? Là chàng trai trong giấc mơ của chị, chàng trai đó nói thương cô gái đó? Không đâu...rõ là Niệm đang gọi chị mà, Niệm gọi Hoài, Niệm thương Hoài. Chị muốn lắm tỉnh giấc để xem sự thật như nào nhưng mi mắt lại nặng trĩu. Những tiếng nỉ non thương mà...thương mà...cứ đều đều bên tai, những tiếng gọi thổn thức đó đưa chị trở về một ngày rất đặc biệt trong quá khứ, là ngày sinh nhật Niệm tròn mười chín tuổi, cũng là ngày cả nhóm tổ chức ăn liên hoan chia tay cậu chuẩn bị đi du học.
- Thương mà...thương...
- Thương đâu mà thương? Thương mà sao đang đánh bài vui lại đuổi hết mọi người về thế? Lại còn khoá cửa không cho ai vào nữa chứ...chán chết đi được, đây cũng về phòng đây...đấy mở cửa ra cho đây về...
Chị say khướt rồi nên lảm nhảm cằn nhằn ghê lắm, có bước vài bước ra cửa phòng cũng ngã lên ngã xuống. Niệm phì cười chạy tới nhấc bổng chị lên, ôm chị qua ban công ngắm trăng. Niệm ngồi dựa lưng vào tường, chị ngồi trong lòng Niệm. Chị bực mình đánh Niệm rầm rầm, còn giận giận giật tóc Niệm nữa, nhưng Niệm chỉ dịu dàng hỏi:
- Sao mà cáu?
- Cáu đâu mà cáu? Đang vui mà! Vui chết đi được.
- Vui nhiều không?
- Chả nhiều thì thôi à? Vui suốt mấy ngày hôm nay rồi, từ giờ nhá...không còn ai bắt nạt đây nữa nhá, không có ai dám chửi đây, không có ai giật buộc tóc của đây, không có ai mua cherry cho đây, không có ai về quê với đây...
Chị mếu máo tâm sự, nước mắt giàn giụa. Niệm trìu mến nhìn chị, hiền hiền thắc mắc:
- Vui sao lại khóc?
- Thì vui quá đó, vui phát khóc.
- Thế thì tốt!
Không tốt chút nào cả, chị đau lòng lắm, tim cũng đau, lúc tối chị đã uống rất nhiều để xoa dịu những nỗi buồn tủi trong lòng, mà sao vẫn chẳng thể nguôi ngoai? Chị tủi thân, tay níu níu áo Niệm mè nheo:
- Đừng đi nữa, có được không?
Niệm lắc đầu đầy cương quyết. Chị thắc mắc:
- Thế là đi thật hả? Đi xong quên đây luôn chứ gì?
- Thì chả quên thì thôi à? Có gì để nhớ đâu?
Niệm hỏi rõ phũ, ừ thì đúng là có gì đâu mà nhớ. Chị cũng chẳng thèm nhớ Niệm luôn. Cơ mà...chị không nhớ Niệm thì kệ chứ, chị vẫn muốn Niệm phải nhớ chị ý, nhớ nhiều thật nhiều luôn! Chị sốt sắng hỏi:
- Rốt cuộc đây phải làm sao? Phải làm như thế nào để sang bên đó đấy sẽ không quên đây hả?
- Đây chỉ không quên người đây yêu thôi.
Niệm bình thản đáp, chị ngay lập tức đề nghị:
- Ơ thế đấy yêu đây đi! Mình yêu nhau xong đấy không được quên đây đâu đấy nhé!
- Yêu cơ á? Đấy có gì đáng để đây yêu?
- Ơ người ta là có cái mặt xinh nè, dáng cũng đẹp đẹp nè, xong còn biết may đồ, biết nấu cơm ngon nữa chứ, yêu đây rồi đây lo cho cơm ba bữa áo quần xúng xính cả ngày.
- Thế chưa đủ. Làm người yêu của nhau thì phải thinh thích nhau chứ, đấy ghét đây thế yêu làm gì cho phí.
- Không...không ghét đâu...thích mà...đây có thích đấy thật lòng đấy nhá...thích nhiều luôn là đằng khác.
Chị rối rít phân bua, Niệm véo mũi chị, khẽ hỏi:
- Vậy ra là đấy đang tỏ tình đó hả?
Chị chẳng nghĩ được nhiều, chỉ muốn Niệm đừng quên chị nên gật đầu lia lịa. Niệm tủm tỉm bảo:
- Nếu là đấy tỏ tình thì đây từ chối cũng đâu có phải phép đâu. Thôi thì đành...mình cứ yêu nhau đi vậy!
Chị bẽn lẽn gật đầu đồng tình, Niệm cúi xuống thơm chụt lên má chị, chị ngượng nghịu làm nũng:
- Sao thơm người ta? Có thích không mà thơm?
- Có thích!
- Thích nhiều không?
- Nhiều.
Chị cười, chị cũng thích Niệm nhiều ghê lắm ý! Cơ mà nghĩ tới việc sắp phải chia xa chị lại khóc tức tưởi. Niệm vừa hôn trán trấn an chị, vừa xoa đầu dỗ dành:
- Thương mà...đừng khóc...thương mà...
- Thương thương cái mồm á, thương giả thương dối, thương thật thì đã không bỏ người ta ý.
Chị vẫn nức nở không nguôi, Niệm siết chị chặt hơn, kiên nhẫn vỗ về:
- Linh tinh, ai bỏ ai? Ai nỡ bỏ? Đâu có bỏ đâu, chỉ là...tạm xa nhau một xíu thôi mà.
- Không phải đâu, không phải một xíu đâu, rất nhiều xíu ý, xa nhiều xíu lắm á, không chịu đâu.
- Đâu có, một xíu thật mà, tháng sau người ta lại về, mỗi tháng về một lần, chịu không?
Niệm thoả thuận, chị lắc đầu nguầy nguậy. Niệm dụi mặt vào cổ chị, luôn miệng năn nỉ xin mà, thương mà, thương lắm luôn. Chị làm bộ ghét bỏ đẩy Niệm ra, cau có cằn nhằn:
- Chả chịu đâu, về thế để mà mệt chết à?
- Thế phải làm sao bây giờ?
Niệm dịu dàng hỏi, chị nũng nịu:
- Phải đền cho người ta á, đền nhiều thật nhiều luôn ý!
- Ừ, đền nhé!
Niệm thì thầm rồi cúi xuống ngậm lấy gò má chị, không phải một chiếc hôn thông thường mà là một cái nhá rất sâu, rất tham lam, và phải rất lâu mới buông. Chị đau, nhưng nghĩ khi Niệm đi rồi chị chẳng còn được đau như thế, chẳng có ai nhá chị nữa, nước mắt lại ướt đẫm đôi hàng mi. Chị khó chịu nhũng nhiễu Niệm:
- Đền thế mà là đền à? Thế là phạt á.
- Thế đền là như thế nào?
Niệm thắc mắc, chị thơm nhẹ lên môi Niệm, ra điều hiểu biết chỉ dẫn:
- Đó! Đền thế mới là đền chứ!
Niệm gật đầu kiểu như đã hiểu ý, tay Niệm đưa qua vuốt ve mái tóc chị, dịu dàng dùng môi mình miết một đường lên môi chị. Niệm chạm vào chị rất chậm rãi, cẩn trọng và tỉ mẩn khiến cho chị cảm thấy như cậu đang nâng niu viên ngọc trân quý. Chị vui vẻ vòng tay qua ôm siết lấy Niệm, cố ý hé môi để Niệm có cơ hội đẩy lưỡi vào trong. Nụ hôn mà chị dành cho người ấy là toàn bộ những yêu thương bấy lâu chôn giấu trong lòng, là toàn bộ nhiệt huyết tuổi trẻ của chị. Chị và Niệm...người đưa đẩy, kẻ vỗ về, cứ thế quấn quít bên nhau, dính chặt lấy nhau như đôi sam ngoài biển xa. Rất lâu sau chị mới nghe giọng Niệm trầm ấm:
- Đền thế đã đủ chưa?
- Đủ sao được mà đủ? Chả bõ bèn gì sất.
Niệm véo má chị, mắng yêu:
- Ai mà tham thế nhờ?
- Ai tham cơ? Ai đấy? Có người tham cơ á?
- Có chứ, có cái đứa xinh xinh đang nằm trong lòng người ta nhõng nhẹo giả ngốc nè.
Chị làm bộ xị mặt, ngúng nguẩy chất vấn cái đứa xinh xinh là đứa nào? Phải nói rõ ràng ra chứ lập là lập lờ như thế thì biết là ai mới ai? Niệm phì cười đáp:
- Là em người yêu tôi. Được chưa?
Eo, ngọt muốn xỉu à! Hai má chị ngượng chín hồng chín đỏ, tay đấm vào lưng Niệm rầm rầm, giả bộ ghét ghét thế thôi chứ yêu chết đi được ấy. Chị rúc đầu vào trong lồng ngực rộng lớn của Niệm, hít hít hà hà thích dã man. Chị muốn cứ ngồi ngoài ban công mãi như thế này thôi, ngặt nỗi lúc sau trời mưa lâm thâm nên Niệm lôi chị vào nhà.
- Mưa tý có sao? Cho nó lãng mạn giống phim ý!
- Phim phỏm gì? Ốm ra chứ lãng mạn gì? Đấy muốn lãng mạn thì...đêm nay ở lại đây đi, được không?
- Không được đâu, mất giá chết.
- Ờ. Hẳn là mất giá!
Niệm xị mặt, cậu dỗi dỗi qua giường ngủ trước, bỏ mặc không thèm chơi với chị nữa. Vẫn bị ảnh hưởng bởi men rượu nên đầu óc chị mông lung mụ mị lắm, chị chuệnh choạng bước tới lay lay bả vai Niệm hỏi han:
- Giận à?
Chẳng thấy Niệm đáp, chỉ thấy cánh tay rắn chắc đưa qua kéo chị ngã dúi dụi. Có kẻ tranh thủ cơ hội khoá chặt chị trong vòng tay của người ta.
- Đây tìm được mấy trường tốt tốt bên Mỹ đào tạo ngành thiết kế thời trang rồi, đấy có nhiều giải thưởng hội hoạ thì khả năng được nhận là rất cao. Đấy cứ ở nhà chịu khó học tiếng Anh với chuẩn bị hồ sơ giấy tờ, đây sang bên đó ổn định rồi cuối tháng mười hai sẽ về đón đấy sang. Từ giờ tới lúc đó đây hứa tháng nào cũng về.
- Không được đâu, về thế hại sức khoẻ lắm. Đấy khỏi về, chỉ cần thường xuyên gọi điện hỏi thăm đây là được. Đấy như hâm ý, có kế hoạch tìm trường hết rồi mà cứ im ỉm. Rõ ràng là cũng mê con này bỏ xừ đi được, còn bày đặt làm màu để đây tỏ tình trước, đúng là cái loại...
- Loại gì? Có gan nói ra coi!
Niệm doạ, đi đôi với lời nói là hành động nhá môi chị nạt nộ rõ ghê gớm. Chị sợ gì mà không nhá lại chứ? Nhấm nhấm nhá nhá nhau một hồi chị mới đáp trả:
- Loại đáng ghét! Cơ mà nhỡ đây nộp hoài nộp mãi không được trường nào nhận học thì sao? Với kể cả được nhận mà không có học bổng thì sống kiểu gì?
- Đấy lo lắm làm gì? Có đây rồi mà, sẽ ổn cả thôi.
Công nhận, có Niệm thì kiểu gì chả ổn. Ưu điểm lớn nhất của Niệm là giỏi kiếm tiền mà, vứt đâu chả sống được, chị phấn khởi thoả thuận:
- Vậy để đây làm người giúp việc trả công cho đấy đi, chứ đây chẳng thích mang tiếng ăn bám người yêu đâu. Mà này...đấy đã yêu ai bao giờ chưa?
- Chưa.
- Đây cũng thế, hay chúng mình chỉ yêu nhau thôi nhé! Yêu mỗi một người từ giờ tới mãi mãi về sau luôn á.
- Ừ, nghe hợp lý đấy. - Niệm gật gù.
Chị bắt Niệm hứa, xong không yên tâm còn bắt Niệm thề sang đó không được léng phéng với cô nào. Chị cũng thề sẽ một lòng ở nhà đợi Niệm. Thế nào mà chị lại quên mất, quên đêm say đó, quên luôn cả những hẹn ước ngọt ngào. Giờ chị đã hiểu vì sao Niệm lại cáu khi chị hỏi cậu về đêm đó, sao chị có thể hỏi một câu ngu xuẩn đến thế? Chị nhớ mang máng sáng hôm sau chị tỉnh giấc với cái đầu trống rỗng, toàn thân ê nhức khủng khiếp, xung quanh chẳng có lấy một bóng người nên chị hồn nhiên phán đoán rằng tối qua cả nhóm đánh bài xong ngủ chung, do mọi người dậy trước nên về hết rồi. Niệm thì chắc đang trên đường đi du lịch với ba mẹ, dì Kỷ lên kế hoạch cho chuyến đi đó từ tháng trước. Tầm mười rưỡi Niệm vẫn còn nhắn tin cho chị:
Đây tới nơi rồi, chịu khó đợi nhau mấy hôm nhé! Lúc về cho đấy bất ngờ sốc xỉu luôn.
Chị không nghi ngờ gì cả, chỉ đơn giản nghĩ chắc Niệm mua cho chị cái gì đó hay hay thôi. Tiếc rằng, chẳng kịp đợi được đến ngày Niệm về thì chị và ba Hùng đã bị tai nạn. Chị ghét những người thất hứa, và giờ chị là một trong số những người đó, chị...ghét chính bản thân mình. Khó khăn lắm chị mới có thể dứt khỏi giấc mộng của quá khứ để quay trở về với thực tại, Niệm ngồi ngay cạnh chị, thấy chị hé mắt Niệm mừng lắm. Niệm rúc mặt vào cổ chị thở phào nhẹ nhõm. Chị thấy mình không xứng. Là chị phản bội Niệm, là chị cứ thế đi lấy chồng. Thảo nào suốt những năm tháng đó Niệm lại lạnh nhạt với chị đến vậy, chị thấy mình sao khốn nạn quá! Nhân lúc Niệm ra ngoài nói chuyện với bác sĩ, chị bật dậy chạy vào nhà tắm cởi bỏ bộ đồ bệnh nhân, mặc lại chiếc váy của mình rồi cứ thế bỏ đi. Chị...thực sự chẳng còn mặt mũi nào mà đối diện với Niệm nữa.
Chị đã từng mơ rất nhiều những giấc mơ tương tự...chàng trai...cô gái...rõ ràng chị cảm nhận được tình yêu bùng cháy và đầy nhiệt huyết đó, nhưng mỗi lần thức giấc lại không tài nào nhớ được mặt họ. Chị cứ nghĩ chỉ là mơ thôi, tới hôm nay mới biết thì ra mọi thứ không phải là ảo mộng mông lung, mà chính là...một phần của ký ức. Hoá ra chàng trai đó chính là Niệm của nhiều năm trước. Vì là Niệm của nhiều năm trước nên mới trẻ hơn Niệm của bây giờ, còn chị...chị của nhiều năm trước bánh bèo ghê quá. Mà hình như không phải nhiều năm trước chị mới bánh bèo đâu, chị ở bên cạnh Niệm, lúc nào chả nhõng nhẹo trẻ con như thế.
Ở cạnh anh Hoàng, chị là một bà vợ già nua với bao nỗi lo toan bộn bề, nhưng ở cạnh Niệm, chị chỉ là chính chị mà thôi. Là Hoài...Hoài của...Niệm! Hoài của Niệm đanh đá, hay làm nũng và chảnh y hệt Niệm, đều là những đứa trẻ cứng đầu không chịu thừa nhận tình cảm của mình cho tới khi đối phương mở lời trước. Ai kiêu hơn người đó thắng, và tất nhiên...chị đã thua. Thì ra trong quá khứ đã từng có lúc chị nhận ra chị thích Niệm. Tiếc rằng, đó lại là khoảnh khắc ngắn ngủi trong đêm say, mong manh như bong bóng xà phòng và vỡ tan tành ngay khi bình minh ló rạng. Suy cho cùng cũng tại chị sĩ diện, rõ ràng sau tai nạn chị vẫn nghĩ về Niệm rất nhiều, trong thâm tâm vẫn muốn biết tin tức của Niệm. Nhưng chỉ vì gọi cho Niệm không được, rồi nghĩ Niệm bên đó yêu Đan xong bỏ mặc chị nên chị đã rất tự ái. Chị cũng đầy anh tán đó thôi? Chị thèm gì cái người suốt ngày bắt nạt chị? Chả thèm đâu! Toàn bộ cảm xúc chị dành cho Niệm bị chính chị quy thành căm ghét. Ghét quá đi ấy chứ! Có điên mới thương nhớ cái loại khốn nạn đó!
Giá như chị biết bọn chị đã từng là gì đó của nhau. Giá như chị biết...Hoài...đã từng là người yêu của Niệm...là của Niệm...nhưng lại điềm nhiên làm vợ người khác. Trước đây chị từng hối hận khi nghĩ tới cuộc hôn nhân thất bại của mình, nhưng bây giờ, đó không chỉ đơn giản là cảm giác nuối tiếc đơn thuần khi gặp phải một người chồng bội bạc nữa. Đó còn là chua xót. Là cay đắng. Là cảm giác buốt tới tận tim gan xương phổi. Là...không thể nào chấp nhận nổi sự thật, không thể nào tin được mình có thể sống lỗi đến vậy! Chuyện kinh khủng như thế, đến chị còn không tha thứ nổi cho chính mình thì làm sao mà Niệm quên đi được?
Về tới nhà chị liền thu dọn áo quần nhét vào vali, cả mấy chiếc váy giặt tay đang phơi nữa, chị sẽ mang bằng sạch, sẽ không để lại bất cứ thứ gì làm bẩn mắt Niệm. Cứ nghĩ việc thu đồ sẽ rất nhanh, thế nào mà chị lại bị ngã, ngã sõng soài ngay ngoài ban công, chân bầm xíu thôi nhưng không tài nào đứng dậy nổi. Cả người tê nhức thống khổ, chị khóc, nức nở, tức tưởi, nước mắt rơi ướt đẫm đôi gò má, nhỏ từng giọt xuống nền đá hoa trơn láng. Chị lạnh lắm, vừa lạnh vừa đau, đau tim, đau khủng khiếp, đau đến mức chỉ muốn quay lại quá khứ để dần cho chính mình của ngày đó một trận tơi bời khói lửa. Chị điên chị bao nhiêu thì chị xót Niệm bấy nhiêu, chị khốn nạn thế mà Niệm còn mò về tìm chị làm gì cơ chứ? Còn đỡ chị dậy, lấy dầu bóp chân cho chị xong thì thay băng trên trán chị, ôm chị, cho chị ngồi trong lòng Niệm, Niệm ngồi dựa lưng vào tường như năm đó. Niệm rút ra chiếc điện thoại trong túi rồi tự tiện lấy sim trong ví chị lắp vào, giọng cậu nhàn nhạt:
- Từ nay đấy tự do, đây tắt định vị rồi.
Nghĩa là từ nay Niệm không quan tâm tới chị nữa phải không? Không cần biết chị ở đâu nữa luôn. Chính chị dỗi trả điện thoại mà giờ trong lòng chị lại thấy chút mất mát. Chính chị vừa muốn biến khỏi tầm mắt Niệm, mà giờ Niệm ở cạnh chị, ôm chị, chị lại không thể nào đẩy ra. Chị thấy chính mình thật hết thuốc chữa.
- Đây ghét ở bệnh viện nên về, vì thực ra cũng chẳng có gì nghiêm trọng. Đang định dọn đồ để chuyển đi.
Chị nói nhỏ, Niệm ghé sát tai chị, thủ thỉ hỏi:
- Chuyển đi đâu?
- Chưa biết, đây hiểu vì sao đấy ghét đây đến thế rồi. Cho nên là...đi đâu khuất mắt đấy thì đi.
- Đấy dám đi thì ngay ngày mai đây dám lấy vợ.
Gì vậy? Đáng ra chị nên vui vẻ chúc phúc cho Niệm, cơ mà lời tuyên bố lấy vợ như chiếc gậy chọc trúng tổ ong bò vẽ bay vù vù trong đầu chị. Mới ban nãy thôi còn tính ra đi rõ cao thượng, thế nào mà giờ giận phừng phừng luôn.
- Thế thôi, đây chả thèm đi nữa đâu. Tội gì chứ? Bao giờ đấy đuổi thì đây mới đi!
Chị đổi ý, Niệm cười cười rồi thơm nhẹ lên má chị. Lòng chị mềm nhũn, chị lí nhí bảo:
- Này, chuyện năm đó ý...dẫu biết hơi muộn màng rồi...nhưng vẫn cho đây xin lỗi nhé!
Có người đợi bao nhiêu năm mới nghe được câu xin lỗi, trong suốt ngần ấy năm cũng từng tưởng tượng ra mình sẽ phải làm như nào khi nghe được câu đó, đại loại nghĩ rằng sẽ tận dụng cơ hội làm mình làm mẩy, cạch mặt luôn mấy tháng cho người kia biết điều. Ngặt nỗi, thực tế lại khác xa...thực tế là...chỉ cần nhìn ai đó chớp chớp mắt làm điệu bộ hối lỗi là tim gan như có dòng suối mát chảy qua, gột rửa hết oán hận.
- Xin lỗi xong có hối cải không?
Cậu hỏi lại cho chắc chắn, chị thành thật gật đầu. Cậu nghiêm mặt hỏi tiếp:
- Lần sau có dám tái phạm không?
Như một đứa trẻ, chị nhanh chóng lắc đầu, thấy Niệm có vẻ chưa tin lắm, chị rối rít khẳng định:
- Không bao giờ dám tái phạm nữa luôn, không đời nào luôn ý. Cho tiền cũng không dám!
- Thế cho vàng thì dám à?
- Không, hâm à? Vàng bạc kim cương cũng không sánh được với Niệm. Niệm là nhất á.
Chị vỗ vỗ má Niệm nịnh nọt, Niệm bắt lấy tay chị. Chị cứ nghĩ Niệm giận chị nên tính đẩy tay ra cơ, ai ngờ không phải. Niệm bỏ tay chị vào trong túi áo của Niệm, sau đó dùng hai tay đỡ gáy chị, khẽ cúi xuống hôn chị, rất sâu, rất tình, và ngọt thấu xương thấu tuỷ