Lúc này mọi người đang ngồi im lặng trước đại điện trong ngôi miếu hoang. Trên mặt họ đều mang nỗi buồn khó tả.
Đêm đã khuya, trong đại điện không có lấy một ánh đèn. Ánh trăng nhợt nhạt chui qua mái ngói vô chiếu thẳng lên mặt mọi người, sắc mặt mọi người và ánh sáng trăng đều ảm đạm giống như nhau.
Mọi người đều cúi đầu ngồi im, trong lòng nặng trĩu giống như đang bị một tảng đá lớn đè lên.
Không biết họ ngồi như vậy đã bao lâu. Bỗng nhiên Hoắc Vũ Hoàn buông một tiếng thở dài, rồi từ từ nói:
- Lão tiền bối, tại hạ có lời mạo muội muốn được thỉnh giáo. Đối với những lời nói của lệnh huynh, tiền bối cho rằng là thật hay giả Tào Phác dáng vẻ hơi do dự nói:
- Lão phu không dám nói chắc lời của lão ta hoàn toàn là thật. Nhưng mà có hai điều chắc chắn là sự thật.
Hoắc Vũ Hoàn liền hỏi:
- Là hai điều gì?
Tào Phác chậm rãi nói:
- Lão ta đích thật có bệnh. Hơn nữa, hai tay của lão đều không có bị thọ thương.
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu nói:
- Điều này tại hạ hoàn toàn tin tưởng. Nhưng tại hạ có một cách nghĩ hơi kỳ quái, không biết tiền bối có tin hay không?
- Lão đệ nói ra nghe thử xem.
Hoắc Vũ Hoàn đằng hắng một tiếng, rồi mới từ từ nói:
- Tại hạ đang nghi, có khi nào bọn họ dùng một người khác để giả mạo lệnh huynh Tào Lạc Sơn?
Tào Phác ngạc nhiên nói:
- Việc này có khả năng xảy ra sao?
- Tuy khả năng rất ít, nhưng không phải là không có. Bởi vì đã cách biệt nhau hơn cả mười năm, cho nên diện mạo của lão ta, tiền bối đâu còn nhớ đích xác nữa. Hơn nữa, nếu như muốn giả hai vết sẹo ở đầu và ngực, cũng đâu phải là chuyện khó.
- Nhưng mà tại sao lão ta vừa nhìn đã nhận ra lão phu ngay?
Hoắc Vũ Hoàn nói:
- Tại hạ hoài nghi cũng chính ở điểm này. Lúc ấy trong phòng ánh sáng rất yếu ớt, lão ta lại là một người đang bị bệnh, còn chưa dám xác định chính là lão ta. Ngược lại lão ta vừa nhìn thấy tiền bối là nhận ra ngay. Việc này có hợp lý không chứ?
Tào Phác im lặng không nói gì.
Hoắc Vũ Hoàn lại nói:
- Còn việc này nữa, cả hai người đã xa cách nhau hơn mười năm, bây giờ mới có cơ hội gặp lại. Không ngờ lão ta không hề đề cập đến chuyện cũ, lại cũng chẳng kêu bọn gia nhân ra bái kiến tiền bối. Lúc chia tay lão ta cũng không hỏi thăm lão tiền bối nghỉ lại ở đâu.
Tào Phác thở ra một tiếng:
- Xem ra quả thật có vấn đề. Nhưng tại sao lúc ấy lão đệ không chịu nhắc nhở ta? Lúc bấy giờ chỉ cần lão phu nhắc lại vài chuyện cũ ở Đồng Nhơn huyện, như vậy không phải vạch được mặt nạ của hắn tại trận sao chứ?
- Điều này tại hạ cũng mới nghĩ ra mà thôi. Đồng thòi còn có một nghi vấn khác khiến cho người ta vẫn không hiểu.
- Còn có nghi vấn gì nữa?
- Chúng ta mới vừa tới Lan Châu nội trong ngày hôm nay, theo như dự tính, tên hung đồ kia đến đây sớm hơn bọn chúng ta tối đa là nửa ngày. Vậy tại sao bọn chúng biết trước được chúng ta sẽ đến tìm bọn chúng, mà chuẩn bị sẵn một người giả mạo?
Tào Phác đưa tay gãi đầu, lẩm bẩm nói:
- Đúng! Tại sao bọn chúng lại biết rõ hành động của chúng ta đến như vậy...
Đột nhiên Hàn Văn Sanh lên tiếng:
- Đại a đã hoài nghi Tào Lạc Sơn kia là giả? Thế tại sao không bắt hắn về mà tra hỏi?
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu:
- Hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường đã bị chúng ta giám sát. Nếu muốn bắt hắn thì dễ chẳng khác nào như trở bàn tay, nhưng mà làm như vậy sẽ kinh động đến tên hung đồ thật.
Trước mắt, tốt nhất chúng ta làm bộ như hề không hay biết gì. Đợi khi đối phương lơ là việc cảnh giác thì ta sẽ xuất kỳ bất ý thả một mẻ tóm hết bọn chúng.
Hàn Văn Sanh hỏi:
- Việc này phải tiến hành như thế nào?
Hoắc Vũ Hoàn nói:
- Theo ta nghĩ, tên Tào Lạc Sơn giả mạo ở trong hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường chỉ dùng để che mắt mọi người mà thôi. Nguyên hung thật có thể hiện đang ẩn náu tại trang viện của Tào gia ở bên ngoài thành. Đêm nay chúng ta dồn toàn bộ lực lượng đến đó điều tra thử xem.
Hàn Văn Sanh vội hỏi:
- Vậy đại ca định bao giờ bắt đầu hành động?
- Ta tính hành động ngay bây giờ Nãy giờ Mạnh Tôn Ngọc vẫn im lặng, bỗng nhiên lúc này chợt lên tiếng:
- Hoắc đại ca tính toán như vậy chưa được thỏa đáng đâu.
- Mạnh đệ có ý kiéen gì hay hơn sao?
- Tiểu đệ cho rằng làm như vậy chẳng khác nào "đả thảo kinh xà". Hơn nữa, tên hung đồ kia cũng chẳng ngu, có thể hắn không ẩn trốn trong trang viện Tào gia.
Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao?
- Lần trước, Song Long tiêu cục đã lợi dụng trang viện của Tào gia để mai phục chúng ta. Vì vậy nơi ấy không còn bí mất nữa, nếu hung đồ muốn tìm một nơi trị thương, nhất định hắn sẽ tìm một nơi thật an toàn. Mà nơi để ẩn náu tốt nhất không phải ở bên ngoài thành mà là ở trong thành thị náo nhiệt.
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu nói:
- Rất có lý. Nhưng mà người trong thành rất đông đúc, chúng ta làm sao tiến hành điều tra tìm kiếm được?
Mạnh Tôn Ngọc im lặng giây lát rồi nói:
- Theo như ý kiến của tiểu đệ, thì chúng ta không cần phải tìm kiếm.
Hoắc Vũ Hoàn chưng hửng nói:
- Không cần tìm kiếm?
- Đúng vậy. Muốn tìm một người trong thị thành náo nhiệt, chẳng khác gì mò kim đáy biển. Chúng ta chỉ cần án binh bất động, giám sát nghiêm ngặt hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường. Tên hung đồ kia nhất định sẽ tự lộ đuôi ra.
- Tại sao?
- Bởi vì chúng ta đang gấp muốn tìm chỗ nấp của tên hung đồ. Tên hung đồ cũng đang nôn nóng muốn biết hành động của chúng ta. Nếu như bây giờ chúng ta án binh bất động, tên hung đồ tất nhiên sẽ phải sanh nghi.
Hoắc Vũ Hoàn vỗ tay một cái nói:
- Đúng vậy"
Mạnh Tôn Ngọc nói tiếp:
- Một khi hắn đã sanh nghi thì nhất định sẽ có hai khả năng xảy ra. Một là hắn sẽ liên lạc với hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường, để hỏi về tình hình sau khi chúng ta đã đến đó. Hai là hắn phái người đến thám thính hành tung của chúng ta. Hay nói cách khác chúng ta càng trầm tĩnh hắn càng cảm thấy bất an. Lúc này chúng ta muốn tìm hắn không phải là chuyện dễ. Nếu đợi tới khi hắn thò đuôi ra, chuyện bắt hắn chẳng có gì là khó khăn.
Nhưng mà kéo dài thời gian càng có lợi cho tên hung đồ rồi. Nếu như hắn trầm tịnh hơn chúng ta, như thế không phải tốn công sao chứ?
Mạnh Tôn Ngọc mỉm cười nói:
- Chuyện này giống như mèo đuổi chuột vậy. Mèo càng gấp chuột sẽ càng nấp sâu vào trong hang. Một lát sau không còn nghe thấy tiếng của mèo, chuộc kia nhất định sẽ thò đầu ra nhìn thử.
Hoắc Vũ Hoàn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Tốt! Đêm nay chúng ta đi canh chừng hang chuột, xem thử có động tịnh gì không?
Mạnh Tôn Ngọc nói:
- Việc này không thể đi nhiều người được. Tiểu đệ và đại ca cùng đi là đủ rồi.
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu đồng ý. Sau đó quay sang căn dặn Hàn Văn Sanh:
- Sau khi chúng ta đi khỏi, đệ phải lập tức cho mọi người rút hết vào trong rừng tre và nhớ không được đốt lửa lên. Nếu như bọn chúng có đến thám thính, tuyệt đối không được xuất thủ, mà chỉ có thể ngầm theo dõi bọn chúng mà thôi.
Sau khi dặn dò xong, Hoắc Vũ Hoàn cùng Mạnh Tôn Ngọc phóng mình bay nhanh ra khỏi miếu.
Vào giờ này vẫn còn có người ra vào cửa thành. Vì để che giấu hành tung nên hai người cố ý nhập thành bằng lối Tịnh An Môn. Sau đó họ đánh một vòng rồi mới đến gần hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường ở phố Tây Quan.
Tất cả đều giống như buổi trưa. Hai cánh cửa đóng chặt, bên trong im phăng phắt không một tiếng người. Hai tên tiểu huynh đệ canh giữ ở cửa phía trước và con hẻm phía sau, đâu vẫn còn đó.
Hoắc Vũ Hoàn hỏi bọn họ tình hình kể từ sau giờ ngọ như thế nào? Cả hai cùng đáp:
- Từ sau giờ ngọ trở đi, hai cánh cửa vẫn đóng chặt. Không có người đi ra, cũng như từ bên ngoài vào.
Mạnh Tôn Ngọc nói:
- Tất nhiên bọn chúng cũng sẽ nghĩ ban ngày có nhiều người dòm ngó. Nếu như có hành động đợi đến nửa đêm là tốt nhất.
Hoắc Vũ Hoàn liền cho phép hai tên tiểu huynh đệ rút lui. Đưa mắt nhìn quanh một vòng, Vũ Hoàn phát hiện ra con hẻm phía bên trái có một thân cây cao lớn, nhánh là rậm rạp.
Điều quan trọng là nó nằm đối diện cánh cửa hậu viện của hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường.
Thế là Vũ Hoàn quay sang nói với Mạnh Tôn Ngọc:
- Chúng ta chia ra hai đầu canh chừng. Mạnh đệ phụ trách con hẻm ở phía sau. Còn ở cửa trước để ta lo liệu. Nếu như có động tịnh gì, phải lập tức liên lạc với nhau.
- Rất tốt. Chỉ xin đại ca nhớ rằng, đừng nên mạo hiểm một mình.
Hoắc Vũ Hoàn cười cười nói:
- Ta biết rồi. Đuôi chuột vừa lò ra, ta sẽ báo cho lão đệ biết ngay.
Mạnh Tôn Ngọc mỉm cười, phóng mình về phía thân cây kia. Chỉ thoáng một cái, bóng dáng của Mạnh Tôn Ngọc đã khuất mất trong tàn lá cây rậm rạp.
Khi thấy Mạnh Tôn Ngọc đã ẩn nấp xong, Hoắc Vũ Hoàn mới một mình rảo bước về phía tiền môn.
Nhưng mà nơi đây hai bên đường toàn là những cửa hiệu. Thêm vào mặt đường lại rộng, nên không thể nào tìm được một nơi ẩn mình lý tưởng.
Bất đắc dĩ Vũ Hoàn đành phải chọn đỉnh một nóc nhà tương đối cao để mà quan sát.
Ngồi ở đây nhìn xuống, tuy có thể thấy được động tịnh cả con đường. Nhưng ngược lại không có chỗ ẩn nấp và dễ dàng bị người phát hiện.
Đợi gần một canh giờ, trời đêm đã bắt đầu khuya. Tiếng người ỏ trên đường dần dần cũng không còn nghe thấy nữa.
Hoắc Vũ Hoàn cảm thấy ngồi ở nơi đây rất dễ dàng bị lộ. Đúng lúc Vũ Hoàn tính đổi một vị trí khác, đột nhiên phát hiện trên đường có một bóng người xuất hiện.
Đó là một lão nhân đầu tóc bạc phơ. Tay lão nhân chống gậy, lưng thì cong xuống như một cây cung, chậm chạp quẹo qua gốc phố. Lão nhân vừa đi vừa xoay đầu lại nhìn khắp nơi, trông dáng vẻ rất là thần bí.
Hoắc Vũ Hoàn vội vàng nằm sát xuống mái ngói, nín thở quan sát hành động của lão ta.
Chỉ một lát sau, lão nhân đã đi tới trước cửa hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường. Bất chợt lão nhân dừng bước nhìn quanh tứ phía. Dường như lão ta đang quan sát xem gần đó có kẻ nhìn trộm không.
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu nhủ thầm:
"Quả nhiên lão ta đã bị Mạnh Tôn Ngọc đóan trúng..." Ngay lúc ấy, lão nhân kia đột nhiên chống mạnh cây gậy xuống đất, phóng mình về phía Hoắc Vũ Hoàn.
Hoắc Vũ Hoàn thất kinh ngỡ rằng hành tung của mình đã bị bại lộ, nên chuẩn bị rút bảo đao ra.
Nhưng mà chỗ lão nhân kia rơi mình xuống là một nóc nhà thấp ở bên cạnh Hoắc Vũ Hoàn. Sau khi đặt chân xuống mái nhà, lão nhân liền thâu gậy lại và cũng ngồi im giống như Hoắc Vũ Hoàn.
Xem tình hình này lão ta chưa phát hiện ra Hoắc Vũ Hoàn. Hơn nữa, mục đích của lão nhân cũng y như Vũ Hoàn, là ngồi giữ gốc cây để đợi chờ.
Có điều Hoắc Vũ Hoàn vì muốn có được tầm nhìn rộng nên đã chọn nóc nhà cao nhất ẩn mình. Còn lão nhân vì muốn lợi dụng chỗ tối do những nóc nhà cao che khuấn nên chọn nóc nhà thấp để nấp.
Lão kia không hề hay biết bên cạnh mình có người. Chỉ khổ cho Hoắc Vũ Hoàn không cách chi xác định được lão ta là thù hay bạn. Lại không dám di chuyển tìm chỗ nấp, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Trong lúc Vũ Hoàn đang khẩn trương, đột nhiên từ bên trong hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường có một bóng người bay nhanh ra. Chỉ vài cái nhún chân người kia đã ra tới giữa đường lộ.
Hoắc Vũ Hoàn nhìn thấy người kia là một tên tiểu hài tử khoảng chừng hơn mười tuổi.
Sau lưng hắn có mang một cây cung nhỏ. Trên đầu có một chúm tóc chỉa thẳng lên trời, còn trên vai quải một chiếc túi vải nhỏ.
Từ chúm tóc và cây cung của hắn, Hoắc Vũ Hoàn đã đoán ra được bọn họ là ai. Đó chính là Đồng Tẩu Song Kỳ.
Đúng vậy, tên tiểu hài tử kia chính là Nệ hoàn thần đồng Đồng Hương Nhi. Không cần nói cũng biết lão nhân tóc bạc phơ đang núp bên cạnh kia chính là Trúc Trượng Ông Đồng Huân. Tại sao bọn họ vẫn còn ở lại Lan Châu? Bọn họ có quan hệ gì với Tào Lạc Sơn chứ?
Hoắc Vũ Hoàn trong lòng vô cùng lấy làm lạ, liền đưa tay nắm chặt chuôi đao chờ đợi.
Khi Đồng Hương Nhi ra tới giữa đường, Trúc Trượng Ông vội đứng lên đưa tay vẫy.
Đồng Hương Nhi lập tức nhún chân một cái, bay lên nóc nhà.
Bên trong hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường vẫn im lặng như tờ, không hề có một tiếng động.
Bỗng nhiên nghe thấy Trúc Trượng Ông thấp giọng hỏi:
- Tình hình ra sao rồi?
Đồng Hương Nhi đáp:
- Tình hình so với ban ngày chẳng có gì khác lạ. Trong nhà ngoài lão Lý Thất lưng gù ra chỉ có mấy tên gia nhân và bọn a hoàn mà thôi.
- Còn tên hán tử mặt sẹo?
- Cũng không có nhìn thấy.
- Còn lão Tào Lạc Sơn như thế nào? Là bệnh thật hay giả?
- Lão ta trước sau vẫn chưa rời khỏi phòng ngủ. Xem ra hình như là bị bệnh thật.
- Chẳng lẽ bọn họ đối với việc Hoắc Vũ Hoàn đăng môn cầu kiến không có chút phản ứng gì sao?
- Tất cả vẫn như thường. Chỉ có điều cửa nẻo được đóng cẩn thận hơn một chút.
- Như vậy thật là kỳ lạ. Không lẽ nào Hoắc Vũ Hoàn lại nhìn lầm và chúng ta cũng đã đoán sai?
Đồng Hương Nhi lắc đầu nói:
- Chính mắt Hương Nhi thấy gã hán tử mặt sẹo đi vào Đồng Nhơn Đường từ cửa sau viện này, tuyệt đối không bao giờ sai được. Bên trong Đồng Nhơn Đường nhất định có mật thất. Chỉ là thời gian quá cấp bách, nên không có cách gì điều tra cặn kẽ được.
Trúc Trượng Ông nói:
- Nếu như có mật thất thì chắc chắn nó được đặt ở trong phòng ngủ. Trừ khi có sự giúp sức của nhiều người, bằng không rất khó phát hiện ra được gian mật thất. Đối với việc này chúng ta đành phải chấm dứt từ đây thôi.
Đồng Hương Nhi dường như không hài lòng nói:
- Thật sự Hương Nhi không can tâm chút nào. Chúng ta đã đồng ý lo liệu chuyện này, thì phải lo cho đến cùng. Có cơ hội, Hương Nhi nhất định sẽ tìm ra gian mật thất kia.
Trúc Trượng Ông không có phản ứng gì, chỉ thấp giọng hỏi:
- Đã có lấy được chưa?
Đồng Hương Nhi đáp:
- Toàn bộ đều nằm trong chiếc túi này. Hương Nhi không biết thứ nào dùng để thoa, thứ nào dùng để uống. Chỉ lấy tất cả bọc vào trong túi.
- Tốt lắm! Bây giờ chúng ta đi thôi Đồng Hương Nhi vội vàng nói:
- Gia gia hãy mang chiếc túi này trở về trước đi. Hương Nhi còn phải đi đưa thư giùm cho người ta.
Nói tới đây, cả hai liền tung mình nhảy xuống đất, rồi chia nhau ra hai ngã phóng đi mất.
Sau khi nghe xong câu chuyện của họ, Hoắc Vũ Hoàn trong lòng nghĩ thầm:
"Đồng Tẩu Song Kỳ vốn là bằng hữu của Song Long tiêu cục. Cớ sao bọn họ lại tham dự vào nghi án tại Đồng Nhơn Đường. Bọn họ đã nhận lời ai để lo liệu chuyện này? Những thứ bọ trong chiếc túi của họ là gì? Từ trong những câu nói của họ có thể đoán ra, trong chiếc túi kia nhất định toàn là các loại thuốc. Chẳng lẽ bọn họ mạo hiểm đột nhập vào trong Đồng Nhơn Đường chỉ là vì túi thuốc kia thôi sao?
Đợi cho Đồng Tẩu Song Kỳ khuất bóng, Hoắc Vũ Hoàn lập túc nhảy xuống đất đi vòng ra con hẻm phía sau. Sau đó Hoắc Vũ Hoàn đem những việc vừa thấy được thuật lại cho Mạnh Tôn Ngọc nghe.
Nghe xong Mạnh Tôn Ngọc cũng thất sắc nói:
- Nếu như lời nói của Đồng Hương Nhi là thật, và tên hung đồ kia hiện đang ẩn nấp trong mật thất. Vậy thì chúng ta phải bắt tay hành động ngay.
Hoắc Vũ Hoàn nói:
- Nếu đã là vậy, ở đây không cần phải canh giữ nữa. Chi bằng chúng ta trở về Bạch Long miếu, cùng mọi người thương lượng biện pháp hành động.
- Chúng ta không thể cùng một lúc trở về được. Nhằm để phòng lời nói của Đồng Hương Nhi không phải là thật. Hoặc giả tên hung đồ kia lợi dụng cơ hội này để thóat thân, vậy đại ca hãy trở lại Bạch Long miếu trước. Tiểu đệ sẽ tiếp tục giám át ở đây.
- Như vậy cũng tốt. Nhưng Mạnh lão đệ phải hết sức cẩn thận. Bây giờ ta đi đây.
Rời khỏi phố Tây Quan, Hoắc Vũ Hoàn vội vã ra khỏi thành trở lại Bạch Long miếu.
Khi cách Bạch Long miếu không còn bao xa, chợt Vũ Hoàn phát hiện bên trong có ánh đèn.
Trước lúc ra đi, Hoắc Vũ Hoàn đã từng căn dặn Hàn Văn Sanh không được đốt đèn.
Vậy ai đã làm việc này?
Càng ngạc nhiên, Hoắc Vũ Hoàn càng gia tăng thêm khinh công.
Đang chạy nhanh về phía trước, đột nhiên có một bóng người từ trong miếu vọt ra. Chỉ chút nữa là song phương đã đụng vào nhau.
Người kia tức khắc dừng bước. Thì ra đó là Thiết Liên Cô.
Hoắc Vũ Hoàn liền trầm giọng hỏi:
- Cửu muội, đã xảy ra chuyện gi?
Thiết Liên Cô vừa nhận ra Hoắc Vũ Hoàn, nàng liền vui mừng nói ngay:
- Đại ca trở lại thật đúng lúc. Muội đang định vào trong thành tìm đại ca đây Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên hỏi:
- Tìm ta để làm gì?
Thiết Liên Cô đáp:
- Có tin tức của tam ca rồi Hoắc Vũ Hoàn mừng rỡ nói:
- Thật sao? Mau nói cho ta biết, tam đệ hiện đang ở đâu?
- Tam ca hiện đang ở đâu vẫn còn chưa biết. Vừa rồi có người mang thư tới thay cho tam ca. Vì Hàn tứ ca không dám quyết định, nên mới sai muội vào trong thành mời đại ca về cùng thương lượng.
- Vậy thư đâu?
- Bức thư hiện đang ở chỗ tứ ca. Tứ ca đang cùng với Tào lão phu tử xem xét bức thư.
Chưa nói hết câu, Hoắc Vũ Hoàn đã bước vào trong miếu. Dưới ánh đèn, chỉ thấy Tào Phác và các huynh đệ Hoàng Phong đang vây quanh trước án tiền trong đại điện.
Mọi người nhìn thấy Hoắc Vũ Hoàn, tức thì ngưng ngay những lời bàn luận.
Hàn Văn Sanh cầm mảnh giấy vừa dơ vừa bị nhàu nát trao cho Hoắc Vũ Hoàn, đồng thời nghiêm trọng nói:
- Xin đại ca xem thư Nét chữ trên mảnh giấy viết rất nguệch ngoạc, với nội dung như sau:
"Bên trong Đồng Nhơn Đường còn có mật thất. Thương thế của nguyên hung nội trong ngày hôm nay có thể bình phục. Cho nên không thể chậm trễ nữa, đồng thời phải cẩn thận đề phòng Hà Hoa ám toán. Đệ vì có việc nên không thể phân thân ra hai nơi được. Vì vậy đệ đặc biệt viết vài dòng gởi đến để cho đại ca yên tâm, La Vĩnh Tường bách bái." Hoắc Vũ Hoàn toàn thân chấn động, ngước mắt lên nói:
- Là đứa bé đó sao?
Hàn Văn Sanh thấp giọng:
- May mà Cửu muội đã dụ nó ngủ rồi. Hiện tại nó đang ở trong thiền phòng phía sau, không hề hay biết gì về chuyện này.
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu nói:
- Bức thư này được đưa tới khi nào?
Hàn Văn Sanh đáp:
- Vừa mới cách đây không lâu. Người mang thư không lộ diện, mà chỉ dùng đất bọc mảnh giấy này vào trong. Sau đó bắn vào trong miếu rồi lập tức bỏ đi ngay.
Hoắc Vũ Hoàn "à" lên một tiếng:
- Hóa ra là hắn...
Tào Phác ngạc nhiên hỏi:
- Là ai vậy?
- Nê hoàn thần đồng Đồng Hương Nhi Tào Phác và Hàn Văn Sanh cùng kêu lên:
- Là Đồng Tẩu Song Kỳ - Không sai, vừa rồi ta mới gặp bọn họ ở bên ngoài cửa Đồng Nhơn Đường, cho nên mới cấp tốc trở về đây.
Tiếp theo Hoắc Vũ Hoàn đem toàn bộ sự việc vừa rồi kể lại cho mọi người nghe.
Nghe xong, Hàn Văn Sanh ngạc nhiên nói:
- Chúng ta cùng với Đồng Tẩu Song Kỳ không hề có giao tình, thậm chí trước đây còn đã từng đối đầu với nhau. Bọn họ tham dự vào việc này không biết có dụng ý gì?
Hoắc Vũ Hoàn nói:
- Ta cũng thấy nghi hoặc ở điểm này, nhưng mà nét chữ trên mảnh giấy này đích thực là của tam đệ.
Dừng lại giây phút, Vũ Hoàn nói tiếp:
- Hơn nữa, những lời trong thư nói đều là thực tình, không hề thấy có ác ý.
Hàn Văn Sanh nói:
- Nếu như tam ca đang ở Lan Châu, vậy tại sao không đến gặp chúng ta? Ngược lại nhờ người ngoài mang thư tới?
Thiết Liên Cô tiếp lời:
- Đúng vậy. Nếu như tam ca biết được chúng ta đang ở đây, nhất định người sẽ đến.
Trong thư có đoạn nói: "Vì có chuyện nên không thể phân thân ra hai nơi.", quả thật điều này không mấy hợp lý.
Hàn Văn Sanh lại nói:
- Tam ca chưa từng gặp qua Hà Hoa, tại sao biết được Hà Hoa là gian tế? Theo đệ thấy, bức thư này chúng ta không thể tin được.
Nhưng Hoắc Vũ Hoàn lại lắc đầu nói:
- Nhưng mà về việc bên trong Đồng Nhơn Đường có mật thất, ta thấy rất có lý. Chúng ta đã giám sát ở nơi đó, vậy mà trước sau vẫn không phát hiện ra đối phương có liên lạc với bên ngoài. Điều này đủ thấy nguyên hung xác thực đang ẩn náu bên trong Đồng Nhơn Đường. Hơn nữa, Tào Lạc Sơn lấy cớ bị bệnh nặng để tránh ló mặt ra khỏi phòng. Đây quả là cách độc nhất nhằm bảo vệ mật thất.
Tào Phác đột nhiên đứng lên nói:
- Muốn chứng thực trong Đồng Nhơn Đường có mật thất hay không, chỉ có cách là lão phu phải đi đến đó một chuyến nữa. Đồng thời cũng mượn cơ hội này hỏi thăm Tào Lạc Sơn kia vài chuyện cũ, xem lão ta là thật hay giả.
Hoắc Vũ Hoàn nói:
- Lão tiền bối không cần phải nóng. Tại hạ cho rằng nếu như nguyên hung thật sự trốn trong Đồng Nhơn Đường. Muốn bắt hắn cũng không phải là chuyện khó. Hiện tại có một việc cấp bách hơn, có lẽ cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của tiền bối.
Tào Phác liền nói:
- Có chuyện gì cần tới lão phu, lão đệ cứ việc nói ra đi.
Hoắc Vũ Hoàn nghiêm sắc mặt nói:
- Bây giờ đến khi trời sáng, còn tới ba canh giờ. Tại hạ chuẩn bị huy động toàn bộ các huynh đệ nhập thành tìm kiếm. Hy vọng đến trước khi trời sáng có thể tìm được chỗ nghỉ chân của Đồng Tẩu Song Kỳ Tào Phác ngạc nhiên:
- Tìm bọn họ để làm gì?
Hoắc Vũ Hoàn buông gọn:
- Cứu một người.
- Là ai?
- La Vĩnh Tường. Là tam đệ của tại hạ.
Tào Phác còn đang ngạc nhiên, Hàn Văn Sanh và Thiết Liên Cô đã vội cướp lời hỏi:
- Tam ca đã sao rồi?
Hoắc Vũ Hoàn htở dài ra một tiếng:
- Nếu như ta đóan không lầm, tam đệ hiện đang bị thọ thương. Hơn nữa thương thế lại rất nặng.
Thiết Liên Cô cao giọng hỏi:
- Đại ca! Huynh dựa vào đâu mà đoán như vậy?
Hoắc Vũ Hoàn nghiêm túc nói:
- Ta rất hiểu tính cách của tam đệ. Nếu như tam đệ biết ta đã đến Lan Châu, bất luận thế nào cũng phải tới gặp ta. Trừ phi trên người thọ thương quá nặng, không thể cử động được.
- Có thể tam ca vội vã rời khỏi Lan Châu, nên không kịp đến gặp đại ca.
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu nói:
- Không thể nào. Nét chữ trong bức thư này rõ ràng của tam đệ. Chứng tỏ tam đệ vẫn còn ở Lan Châu. Hơn nữa, chính xác tam đệ đang ở chung với Đồng Tẩu Song Kỳ.
Nói tới đây, Vũ Hoàn ngửa mặt lên trời buông một tiếng thở dài nói tiếp:
- Vừa rồi ta nhìn thấy Đồng Tẩu Song Kỳ trộm một bao thuốc từ trong Đồng Nhơn Đường chạy ra. Lúc ấy ta chỉ cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng bây giờ mới biết bọn họ trộm thuốc là vì tam đệ.
Thiết Liên Cô nói:
- Có lẽ bọn họ trộm thuốc để cho bọn họ dùng, chứ không phải vì tam huynh.
Hoắc Vũ Hoàn buồn bã lắc đầu nói:
- Việc đến nước này chúng ta không cần phải tự gạt mình nữa. Kỳ thật, đã lâu lắm rồi mà tam đệ vẫn còn chưa tới Bạch Long miếu. Mọi người đều có thể đoán ra tam đệ đã xảy ra chuyện. Nhưng chẳng qua trong lòng mọi người vẫn còn nuôi hy vọng, nên không chịu nói ra mà thôi.
Thiết Liên Cô hai má đỏ bừng lên, nàng xuôi hai tay, đứng cúi đầu im lặng.
Hàn Văn Sanh lên tiếng:
- Đại ca tính làm thế nào để tìm họ?
- Ta thấy Đồng Tẩu Song Kỳ sau khi rời khỏi Đồng Nhơn Đường, bọn họ đều đi về hướng tây. Như vậy nhất định bọn họ đang nghỉ chân ở khu Tây Quan. Nhân lúc trời còn chưa sáng, chúng ta dồn hết lực lượng tìm kiếm ở khu Tây Quan. Nhất định sẽ tìm ra tam đệ.
Hàn Văn Sanh nói:
- Theo tiểu đệ thấy, trước tiên chúng ta nên hỏi thăm ở vùng Tây Quan có những nơi nào có thể dừng chân được. Sau đó chúng ta chia nhau ra tìm kiếm, như vậy không phải là đỡ mất công tìm kiếm hay sao?
- Nhưng biết hỏi thăm ai bây giờ?
- Khách điếm Tam Phúc cũng ở khu Tây Quan. Đệ nghĩ, Tần Trọng nhất định sẽ quen thuộc tình hình ở đây.
Hai mắt Hoắc Vũ Hoàn chợt sáng lên:
- Đúng rồi. Nếu đệ không nhắc thì ta đã quên mất rồi. Sự việc không thể chậm trễ được, chúng ta phải lên đường ngay thôi.
- Đại ca tính mang theo mấy huynh đệ đi cùng?
Hoắc Vũ Hoàn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Nếu đã là vậy không thể nhiều người cùng đi được. Chỉ cần ta và đệ, thêm với Cửu muội cùng Tào lão tiền bối là đủ rồi.
Thiết Liên Cô không ngờ Hoắc Vũ Hoàn sẽ chọn mình, cho nên nghe Vũ Hoàn nói vậy, nàng vui mừng không sao tả xiết.
Bỗng nhiên Hàn Văng Sanh hỏi:
- Có cần phái người đến tiếp ứng cho Mạnh thiếu hiệp không?
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu đáp:
- Không cần. Sau khi chúng ta đi rồi, số huynh đệ còn lại cũng lập tức lên đường, đến hiệp lực với Mạnh thiếu hiệp vây lấy Đồng Nhơn Đường chờ lệnh. Bất kể có tìm được Đồng Tẩu Song Kỳ hay không. Đến khi trời sáng chúng ta cũng phải tấn công Đồng Nhơn Đường.
Thiết Liên Cô bỗng nhiên hỏi:
- Chúng ta đều đi hết còn Hà Hoa giải quyết như thế nào?
- Tạm thời điểm vào thùy huyệt của Hà Hoa, và để lại một vị tiểu huynh đệ canh chừng cô bé. Đợi đến khi Hà Hoa tỉnh lại, lúc ấy chúng ta cũng đã trở về đây rồi.
Khi bốn người họ tới khách điếm Tam Phúc thì đã sau giờ tí. Hai cánh cửa đại môn của khách điếm tuy vẫn chưa đóng nhưng khách bên trong đã an nghỉ hết rồi.
Vì không muốn làm kinh động đến những vị khách ở bên trong. Cho nên ba người đứng bên ngoài chờ đợi, chỉ để cho một mình Hàn Văn Sanh vào trong gọi Tần Trọng ra ngoài.
Tần Trọng sau khi nghe nói La Vĩnh Tường vẫn chưa có tới Bạch Long miếu mà còn có khả năng bị trọng thương lưu lại trong thành, hắn liền thất kinh nói:
- Đại Đường Gia nói vậy tiểu nhân cũng đã nhớ lại. Đêm qua, khi Tam Đường Gia tới khách sạn, trên một tay áo đã bị rách, hình như là cánh tay đã bị thọ thương.
Hàn Văn Sanh quát:
- Việc này tại sao ngươi lại không nói sớm chứ?
Tần Trọng cung kính đáp:
- Lúc đó đã là nửa đêm. Hơn nữa Tam Đường Gia chỉ căn dặn tiểu nhân có vài câu, liền vội vàng bỏ đi ngay. Tiểu nhân không nhìn thấy rõ nên chẳng dám đoán bậy Thiết Liên Cô cũng xen vào:
- Ngươi còn nhớ Tam Đường Gia bị thương ở cánh tay nào không? Thương thế có nghiêm trọng lắm không?
- Nghiêm trọng hay không tiểu nhân không được rõ. Chỉ biết Tam Đường Gia bị thương ở cánh tay trái.
Hoắc Vũ Hoàn cắt ngang lời của mọi người:
- Không nên mất nhiều thời gian để truy cứu những chuyện này, mà điều cần thiết bây giờ là mau mau tìm cho ra Tam đệ. Tần Trọng, ngươi là người ở đây, bởi vậy tình hình trong thành có lẽ nhà ngươi rất rành. Bây giờ ngươi thử nghĩ xem, ở đây khu Tây Quan này có chỗ nào kín đáo để ẩn náu hay không?
Tần Trọng cúi rạp người thưa:
- Kính bẩm Đại Đường Gia, Lan Châu là một thành lớn. Chỉ riêng vùng Tây Quan có đến bốn thành môn, mười mấy con đường lớn nhỏ. Nếu như không biết được vị trí đích xác, tiểu nhân e rằng rất khó có thể đoán ra.
Hoắc Vũ Hoàn nói:
- Ngươi chỉ cần đoán từ đoạn hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường chạy về hướng tây. Xem ở đấy có nơi nào dễ dàng che giấu hành tung, thích hợp cho việc trị thương và lại ra vào tiện lợi.
Tần Trọng đưa tay gãi đầu:
- Việc này... Đây quả là một vấn đề không đơn giản. Muốn tìm người trong một thành thị náo nhiệt, chẳng khác gì mò kim đáy biển.
Hoắc Vũ Hoàn nói:
- Ngươi không cần phải khẩn trương, từ từ mà suy nghĩ. Có nơi nào khả nghi cứ việc mạnh dạn nói ra để mọi người cùng thương lượng. Nếu có đoán sai cũng không cần phải sợ.
Tần Trọng lẩm bẩm nói:
- Tiểu nhân rất quen thuộc ở khu Tây Quan. Nhưng mà phạm vi này quả thật quá rộng lớn.
Hoắc Vũ Hoàn động viên nói:
- Phạm vi tuy rộng lớn, nhưng một nơi thích hợp cho việc ẩn mình trị thương có thể nói không phải là nhiều. Ví dụ như vì tránh để lộ hành tung, người ta không thể nào vào nghĩ ở khách điếm hay lữ quán được. Hay là để tiện lợi cho việc trị thương, người ta thường chọn những nơi gần chợ, hoặc là những chỗ ít có người chú ý tới.
Thiết Liên Cô liền tiếp lời:
- Hoặc giả một địa điểm cách hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường không xa chẳng hạn...
Tần Trọng đột nhiên "ồ" lên một tiếng:
- Đúng rồi. Quả thật có một chỗ như vậy.
Hoắc Vũ Hoàn vội nói:
- Là chỗ nào?
- Chính là Thạch tướng quân phủ Hoắc Vũ Hoàn hỏi:
- Cái gì gọi là Thạch tướng quân phủ?
Tần Trọng đáp:
- Đó là một tòa nhà ma có tiếng trong thành Lan Châu. Nghe đâu xưa kia là dinh phủ của một vị đại tướng quân họ Thạch của tiền triều. Sau đó vì việc mưu phản bị bại lộ nên triều đình đã phái ngự lâm đến Lan Châu, bắt hết toàn gia, già trẻ bé lớn hơn bốn mươi người giết ngay tại trong phủ. Kể từ đó, phủ của Thạch tướng quân bị niêm phong, cũng như không còn có ai dám đến đấy ở nữa.
Thiết Liên Cô hỏi:
- Tại sao người ta không dám đến đó ở?
Tần Trọng đáp:
- Bởi vì trong tòa danh phủ có nhiều quỉ ma quấy phá. Nó đã từng được chuyển bán nhiều lần. Nhưng người chủ nào dọn vào đó ở cũng đều bị quỉ ma quấy nhiễu, đến nổi không chết cũng bị bệnh nặng. Từ đấy không còn ai dám đến đó ở nữa, dần dần nó trở nên hoang phế và tiêu điều. Nghe nói mười năm trước, Tào lão phu tử ở hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường vừa mới phát lên, đã từng mua lại tòa dinh phủ đó. Tào lão phu tử cho trồng cây và trùng tu kiến trúc lại. Cũng giống như các chủ trước, vì bị quỉ ma nhiễu loạn, cho nên Tào lão phu tử bỏ dở nửa chừng. Đến bây giờ, nơi ấy vẫn còn bị bỏ hoang phế, có muốn bán đi cũng không bán được.
Thiết Liên Cô chen vào hỏi:
- Nói vậy, Thạch tướng quân vẫn là sản nghiệp của Tào Lạc Sơn?
Tần Trọng đáp:
- Dạ phải. Nơi đó gần ở hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường, nó vừa hoang vắng vừa ít người chú ý tới. Sân vườn và đình viện lại rộng lớn, đúng là một nơi dùng để trị thương hết sức lý tưởng.
Hoắc Vũ Hoàn chớp chớp mắt, vẫy tay nói:
- Tốt! Ngươi mau đi trước dẫn đường.
Tần Trọng cung kính cúi người dạ một tiếng. Bọn họ đi hết mấy con đường, băng qua mấy khúc quanh. Cuối cùng mọi người tới một con hẻm cụt. Tần Trọng hạ giọng nói:
- Chính là nơi đây.
Nơi đây cách Đồng Nhơn Đường chỉ có ba con hẻm. Đứng ở khúc cua ngoài đầu đường có thể nhìn thấy tán cây to ở trong con hẻm phía sau Đồng Nhơn Đường.
Lời Tần Trọng nói quả thật không sai chút nào. Thạch tướng quân phủ hoang phế tiêu điều một cách đáng sợ. Nhưng mà bên ngoài đại môn có hai con sư tử đã đứng hùng dũng ở hai bên, nhìn hai con sư tử người ta sẽ biết ngay đến khí phái uy dũng năm xưa của Thạch gia.
Chỉ đáng tiếc sau cánh cửa kia, bây giờ đã trở thành chỗ ở của bọn cô hồn.
Hoắc Vũ Hoàn quan sát kỷ càng tình hình xung quanh, sau đó nghiêm giọng nói:
- Nơi đây không chỉ hẻo lánh điêu tàn, mà càng có vẻ âm u ma quái. Đích thật là nơi lý tưởng để ẩn nấp. Nhưng theo ta nghĩ, người nấp bên trong để trị thương không chỉ có La tam đệ và Đồng Tẩu Song Kỳ.
Hàn Văn Sanh cùng tán đồng:
- Không sai. Đây vốn là sản nghiệp của Tào Lạc Sơn. Mười năm trước lão ta từng sửa sang lại nơi này, rất có thể lão đã dự tính biến nơi đây thành chỗ ẩn nấp sau này.
Hoắc Vũ Hoàn quay sang nói với Tần Trọng:
- Ngươi hãy tới Đồng Nhơn Đường gặp Mạnh thiếu hiệp, xem thử các huynh đệ đã đến chưa? Nếu như bọn họ đã tới, lập tức kêu bọn họ chia ra một nửa tiếp tục bao vây Đồng Nhơn Đường, số còn lại mau đến đây tiếp sức.
Tần Trọng ra đi không được bao lâu, Hắc Long Từ Khang đã dẫn theo Đại Ngưu và hai vị tiểu huynh đệ đến gặp Hoắc Vũ Hoàn.
Vừa thấy bọn họ, Vũ Hoàn vội hỏi:
- Tình hình ở Đồng Nhơn Đường như thế nào rồi?
Từ Khang cung kính đáp:
- Đến bây giờ vẫn còn chưa có động tịnh gì. Mạnh thiếu hiệp muốn đệ chuyển lời đến cho đại ca rằng, hai địa điểm cách nhau không xa, nếu như bên nào có phát hiện gì tức thì thông báo cho bên kia biết, để phân ra hai đầu chận địch. Như vậy sẽ thu được hiệu quả.
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu nói:
- Cách nghĩ rất hợp với ý ta. Cho dù Tào Lạc Sơn có xảo quyệt cũng khó mà hòng thoát thân được.
Thế rồi Hoắc Vũ Hoàn chia mọi người ra thành bốn nhóm. Mỗi nhóm có hai người nhằm tránh cho họ đừng bị đơn độc trong lúc hành sự. Khoảng cách giữa hai người không quá năm trượng, để tiện cho việc tiếp ứng. Ngoài ra, Vũ Hoàn còn lệnh cho Tần Trọng phụ trách nhiệm vụ liên lạc với nhóm ở Đồng Nhơn Đường.
Đâu đấy xong xuôi, Hoắc Vũ Hoàn cùng với Thiết Liên Cô một nhóm, vượt qua bức tường vào bên trong trước.
Đình đài lầu các trong "Tướng quân phủ" vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có điều đã bị bỏ hoang từ lâu, vì vậy khắp nơi cỏ dại mọc um tùm bít cả lối đi. Đồng thời cảnh tượng đầy vẻ âm u thê lương và ảm đạm.
Mọi người đều rút hết binh khí ra cầm tay. Họ chia nhau ra tìm hết tất cả các phòng ở trước cũng như sau. Nhưng nơi họ tìm qua ngoài những con chuột và đàn dơi ra, cơ hồ không còn tìm thấy một vật sống nào khác.
Sau khi tìm hết các phòng và sảnh đường, mọi người không hề phát hiện ra được điều gì.
Hoắc Vũ Hoàn không khỏi ngạc nhiên nói:
- Xem tình hình này, nơi đây quả thật là một tòa nhà hoang phế, lẽ nào chúng ta lại nghi ngờ sai hay sao?
Hàn Văn Sanh nói:
- Những phòng ốc này đều là kiến trúc có sẵn của Tướng quân phủ, tất nhiên là sẽ chẳng tìm ra được gì cả. Theo đệ nghĩ, nếu như Tào Lạc Sơn muốn bố trí những cơ quan hoặc là đường hầm bí mật, chắc chắn lão ta sẽ đặt ở phía sau hậu viện.
Hoắc Vũ Hoàn hỏi:
- Tại sao?
Hàn Văn Sanh đáp:
- Bởi vì trong hoa viên rộng rãi, thuận lợi cho việc đặt những cơ quan bí mật. Hơn nữa, có thể mượn hoa cỏ, cây cối và hòn non bộ để đánh lừa mọi người.
Hoắc Vũ Hoàn suy nghĩ một hồi nói:
- Được rồi, chúng ta ra sau hoa viện ở phía sau tìm kiếm một lần nữa. Nếu như không phát hiện gì lạ, đành phải hành động trực tiếp vào Đồng Nhơn Đường.
Hoa viên của Tướng quân phủ chiếm một phạm vi vô cùng rộng lớn. Có hồ sen, núi giả, cầu nhỏ, hương đình. Chỉ có điều bây giờ đã trở nên hoang tàn. Hoa và cây kiểng đều bị cỏ dại vươn lên che kín, hồ sen cũng biến thành một ao nước tù, cầu thì bị gãy, đình thì bị sập, còn ngọn núi giả toàn là rêu xanh bao phủ.
Trước tiên Hàn Văn Sanh tìm ở xung quanh ngọn núi giả, nhưng vẫn không có gì đáng nghi. Sau đó Hàn Văn Sanh chia mọi người ra lùng sục từng bụi cỏ đám hoa. Kết quả cũng chẳng có gì khả quan.
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu thở dài:
- Không phải lãng phí thời gian nữa. Hay là chúng ta đến Đồng Nhơn Đường đi.
Hàn Văn Sanh đột nhiên nói:
- Xin đại ca nán lại thêm chút nữa, tiểu đệ dám chắc trong hoa viên này có bí mật.
Hoắc Vũ Hoàn có vẻ hơi sốt ruột:
- Đệ nhìn thấy có gì khả nghi sao?
Hàn Văn Sanh lắc đầu nhỏ nhẹ nói:
- Trước mắt thì chưa, nhưng mà tiểu đệ cảm thấy trong hoa viên này có vấn đề.
Hoắc Vũ Hoàn đảo mắt nhìn bốn phía một lượt, rồi nói:
- Ta thấy quanh đây đâu có gì đáng nghi. Khu hoa viên này tuy đã bỏ hoang phế từ lâu, nhưng cảnh vật đều còn rất hoàn chỉnh.
Hàn Văn Sanh mỉm cười nói:
- Chính vì tất cả cảnh vật còn hoàn chỉnh mới khiến cho người ta cảm thấy khả nghi.
Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên nói:
- Đệ nói thử xem, nó khả nghi ở chỗ nào?
Hàn Văn Sanh nói:
- Mười năm trước, Tào Lạc Sơn đã mua lại tòa dinh phủ này và cũng đã từng tu sửa lại.
Nhưng đại ca hãy nhìn kỹ thử xem, nơi đây có dấu vết gì chứng tỏ đã từng có tu sửa hay chưa?
Hoắc Vũ Hoàn nhìn lại xung quanh một lần nữa, sau đó kêu lên:
- Đúng rồi. Đích thật nơi đây không có dấu hiệu cho thấy có sự tu sửa qua.
Hàn Văn Sanh nói tiếp:
- Không phải không có. Chỉ vì thời gian quá lâu, nhất thời chúng ta khó mà nhìn ra nơi nào đã được tu sửa lại mà thôi.
- Nói rất có lý. Mọi người chia nhau ra tìm kiếm thử xem.
Lúc này ở phía đông trời đã bắt đầu hừng sáng. Bởi vậy công việc tìm kiếm có chiều hướng thuận lợi hơn.
Chỉ một hồi sau đã nghe Thiết Liên Cô gọi lớn:
- Mọi người mau đến xem thử đây là cái gì nào?
Mọi người nghe tiếng kêu lập tức chạy ngay về phía Thiết Liên Cô. Họ phát hiện ra trong gốc hoa viên có một giếng nước. Xung quanh miệng giếng còn đọng lại những vệt nước.
Đã lâu trời không có mưa, lại càng không có sương muối. Những vệt nước này rõ ràng là do nước từ trong giếng tràn ra.
Nhưng khi mọi người cúi đầu dòm xuống giếng, chỉ thấy mực nước lưng chừng có nửa giếng, tuyệt nhien không thể nào tràn ra ngoài được.
Hàn Văn Sanh gật đầu cười nhạt, nói:
- Lão cáo già thật xảo quyệt. Nếu không phải Cửu muội cẩn thận chắc đã bị lão ta gạt mất rồi.
Hoắc Vũ Hoàn lộ vẻ vui mừng nói:
- Nếu như hung đồ thật sự ẩn trốn dưới đáy giếng, việc này xem ra chẳng mấy khó khăn.
Hàn Văn Sanh nói:
- Giếng nước này có thể chỉ là một lối cửa ra vào. Bên dưới tất nhiên còn có đường hầm. Bây giờ phải có một vị huynh đệ thông thạo bơi lội, xuống bên dưới thám thính xem thử thật hư.
Hắc Long Từ Khang vội lên tiếng:
- Để tiểu đệ nhận trách nhiệm ấy cho.
Hoắc Vũ Hoàn nói:
- Đệ tuy tinh thông bơi lội, nhưng chỉ có một mình xuống dưới giếng, lỡ như có xảy ra chuyện rất khó mà tiếp ứng.
Từ Khang nói:
- Tiểu đệ chỉ xuống quan sát như thế nào. Có phát hiện gì, tiểu đệ lập tức quay trở lên hồi báo cho đại ca biết. Chắc không có nguy hiểm gì đâu.
Hoắc Vũ Hoàn trầm ngâm hồi lâu, nói:
- Nên nhớ phải tuyệt đối chú ý đến an toàn. Bất luận có phát hiện ra chuyện gì cũng đều phải mau mau trở lên, đừng để cho mọi người chờ đợi lâu.
Từ Khang cung quyền đáp:
- Tiểu đệ biết.
Thế rồi Từ Khang cởi áo ngoài ra, giắt đao vào trong người để phòng thân. Sau đó hít sâu một hơi và từ từ tiếng xuống giếng.
Mọi người đứng im lặng chờ đợi ở trên thành giếng, đã trải qua một thời gian khá lây, vậy mà vẫn chưa thấy Từ Khang trồi lên.
- Nước giếng không sâu lắm, tại sao Từ đệ lại đi lâu đến như thế? Không phải đã xảy ra chuyện rồi chứ?
Hàn Văn Sanh an ủi nói:
- Từ đệ rất tinh thông bơi lội, đại ca không cần phải lo lắng. Nhứt định Từ đệ đã có phát hiện gì ở bên dưới, chỉ là còn chưa điều ra rõ ràng mà thôi.
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu nói:
- Nếu như có phát hiện, Từ đệ sẽ trở lên báo cáo liền, nhưng hiện tại chẳng có động tỉnh gì cả, bảo sao ta không lo lắng chứ?
Hàn Văn Sanh nói:
- Đại ca cứ yên tâm, để tiểu đệ xuống dưới xem thử.
Hoắc Vũ Hoàn nói:
- Một mình đệ đi không thể được, phải kêu Đại Ngưu đi cùng. Có gì hai bên còn tiếp ứng cho nhau.
Đại Ngưu liền phấn khởi cởi áo ngoài và giày ra, đồng thời miệng nói:
- Tiểu đệ xuống trước rồi đến tứ ca. Mẹ nó! Đệ không tin cái giếng nhỏ bé này lại có tà môn...
Đại Ngưu chưa nói dứt lời, đột nhiên trên đầu tường xuất hiện hai bóng người. Đó chính là Hắc Long Từ Khang và Mạnh Tôn Ngọc.
Rõ ràng mọi người nhìn thấy Từ Khang đã chui xuống miệng giếng, vậy mà bây giờ mọi người lại nhìn thấy Từ Khang từ bên ngoài tường trở vào. Điều này làm cho mọi người đều kinh ngạc.
Hoắc Vũ Hoàn liền lên tiếng hỏi ngay:
- Đã xảy ra chuyện gì? Làm thế nào mà hai người lại gặp được nhau?
Những giọt nước trên người của Từ Khang hãy còn chưa khô, đã vội vã nói:
- Đại ca! Chúng ta đã đến trễ một bước, tất cả những người ở trong Đồng Nhơn Đường đều đã đào tẩu hết rồi...
Hoắc Vũ Hoàn thất sắc:
- Đệ nói sao?
Mạnh Tôn Ngọc giải thích:
- Giữa nơi đây và Đồng Nhơn Đường quả nhiên có đường hầm thông nhau. Miệng giếng này chính là cửa ra vào. Vừa rồi Từ huynh từ đường hầm này tìm đến Đồng Nhơn Đường, phát hiện ở đấy vắng tanh không một bóng người.
Hoắc Vũ Hoàn nghi ngờ hỏi:
- Nhưng mà cái giếng này vẫn còn có nước. Không lè dưới đáy giếng có thiết kế cửa?
Từ Khang đáp:
- Hoàn toàn đúng như vậy. Bên dưới đáy giếng có một cửa ngầm tương thông với một hồ nước nhỏ ở bên trong đường hầm. Đường hầm kia chạy thẳng tới phòng ngủ ở sau hậu viện của Đồng Nhơn Đường. Và cửa vào chính là bên dưới chiếc giường.
Hoắc Vũ Hoàn biến sắc vẫy tay gọi lớn:
- Đi! Chúng ta mau đi xem thử"
Mọi người tức tốc đến Đồng Nhơn Đường ngay. Quả nhiên khắp nơi đều trống vắng.
Ngay cả bọn a hoàn và gia nhân cũng chẳng thấy một tên.
Mọi thứ vật dụng trong phòng đều còn nguyên chỗ cũ, hơn nữa tất cả không hề bị thiếu mất một món nào.
Mật thất ở bên dưới vô cùng rộng rãi. Nơi đây không chỉ trang trí rất hoa lệ, mà còn tích trữ một số lượng lớn lương thực. Cho dù bên ngoài không cung ứng cũng đủ dùng cho mười người trong thời gian một tháng.
Hoắc Vũ Hoàn nhìn khắp nơi một lượt, nghiêm mặt nói:
- Xem tình hình này bọn chúng rời khỏi đây chưa được bao lâu. Rất có thể đêm qua việc Đồng Tẩu Song Kỳ đến trộm thuốc đã bị phát hiện nên chúng mới quyết định tẩu tán.
Mạnh Tôn Ngọc cũng đồng ý:
- Tất cả nam nữ ở trong Đồng Nhơn Đường có đến mười mấy người. Trong đêm khuya hành động lại bất tiện. Theo đệ nghĩ bọn chúng bỏ chạy chưa được bao xa, e rằng vẫn còn chừa rời khỏi Lan Châu.
Hàn Văn Sanh liền tiếp lời:
- Đệ cũng nghĩ như vậy. Từ lúc đó đến bây giờ thời gian không quá ba canh giờ. Nhất định bọn chúng chưa kịp ra khỏi thành.
Thiết Liên Cô liền chen vào:
- Nếu như còn ở trong thành, vậy thì bọn chúng nấp ở đâu chứ?
Hàn Văn Sanh nói:
- Nơi khả nghi nhất chính là khu hoa viên ở phía sau Tướng quân phủ. Ta vẫn cảm thấy ở đó có bố trí cơ quan gì khác chứ không đơn thuần chỉ là lối ra cửa đường hầm.
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu nói:
- Không sai. Đêm qua vùng Tây Quan gần như đều nằm dưới sự giám sát của chúng ta, cho dù có nơi khác để ẩn nấp, nhưng thời gian cũng không đủ để cho bọn chúng rời khỏi khu hoa viên.
Thiết Liên Cô nói:
- Nói vậy, những vệt nước quanh thành giếng có lẽ là do bọn chúng cố ý để lại, nhằm dụ dẫn chúng ta tới Đồng Nhơn Đường, rồi thừa cơ hội đó bỏ trốn.
Hàn Văn Sanh gật đầu nói:
- Sự suy đóan của Cửu muội rất có lý.
Hoắc Vũ Hoàn lên tiếng:
- Bất luận như thế nào, quyết cũng không thể để cho hung thủ ra khỏi thành. Một khi để hắn xa chạy cao bay và trị khỏi vết thương trên tay. Sau này nhất định khó mà có cơ hội bắt được hắn.
Thế rồi cả đám người lại từ Đồng Nhơn Đường quay trở về hoa viên của Tướng quân phủ. Bọn họ chia nhau ra tìm cặn kẽ từng ngõ ngách, đám hoa và bụi cỏ.
Dưới sự tìm kiếm cật lực của mười mấy người, quả nhiên cuối cùng cũng có phát hiện...
Đó là những vết chân mờ nhạt ở gần giếng nước chạy dài về hướng hồ sen. Khi đến bên hồ sen thì những dấu chân kia cũng không còn nữa.
Hoắc Vũ Hoàn trong lòng cảm thấy khả nghi, liền hạ lệnh cho mọi người vây xung quanh hồ sen.
Hàn Văn Sanh là người am hiểu về cách bố trí các cơ quan. Nhìn thấy tình hình này Văn Sanh cũng không khỏi thốt ra lời khen ngợi:
- Tên hung đồ quả nhiên là một nhân vật phi phàm. Vừa mới ra khỏi miệng giếng bây giờ lại chui xuống đáy hồ. Nếu như không phải bọn chúng để lộ manh mối, sợ rằng chúng ta khó mà phát hiện ra.
Hoắc Vũ Hoàn du dự nói:
- Nhưng mà chúng ta không biết cách tiến xuống đáy hồ. Như vậ biết làm sao đây?
Hàn Văn Sanh mỉm cười nói:
- Đã nhìn thấy nhà, há không tìm được cửa hay sao?
Nói xong đưa mắt nhìn xung quanh bờ hồ một vòng. Đột nhiên Văn Sanh cất bước đi vòng qua phía bờ đối diện, mọi người thấy vậy cũng cất bước theo sau.
Ở đây có một hàng cây liễu được trồng sát bờ hồ. Những cành liễu rũ xuống chạm nước mặt hồ, giống như những bức màn lụa đang được thả xuống. Gần bờ có buộc mấy chiếc thuyền nhỏ, đều đã bị lủng khoang và bị đắm hơn nửa chiếc thuyền vào trong nước.
Hàn Văn Sanh đi đến dưới gốc liễu, dùng tay cầm mấy nhánh liễu rũ xuống đưa lên trước mặt xem. Cuối cùng Hàn Văn Sanh mỉm cười nói:
- Đại ca nhìn xem, đây chính là thứ dùng để khống chế cơ quan dưới đáy hồ.
Hoắc Vũ Hoàn lấy làm ngạc nhiên hỏi:
- Ở đâu nào? Tại sao ta không nhìn thấy?
Hàn Văn Sanh đưa tay chỉ những cành liễu xanh rì nói:
- Đại ca hãy nhìn kỹ những cành liễu này xem. Và sau đó nghĩ thử hiện giờ là mùa hè.
Hoắc Vũ Hoàn trầm ngâm một hồi rồi đột nhiên "ồ" lên một tiếng, hiện ra tất cả.
- Đúng vậy, bây giờ không phải là mùa xuân, cớ sau những cành liễu kia lại xanh tươi đến thế? Thử nghĩ xem, hoa cỏ trong vườn đều bị vàng úa, duy chỉ có những cây liễu là vẫn xanh tươi. Vậy đây không phải là những cây giả dùng để ngụy trang là gì cơ chứ?
Hàn Văn Sanh lại kéo những nhánh khác xuống xem thử. Từ cành, lá đều hoàn toàn giống như thật. Nếu như không dùng tay chạm vào thử thì chẳng ai nghĩ rằng những cành liễu kia toàn được dùng vật liệu khác chế thành. Không chỉ có nhánh là là giả, mà ngay cả thân và vỏ cây cũng đều giả luôn.
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu thở dài:
- Xem ra sự thông minh và tài trí của tên hung đồ này vượt xa hơn người thường. Nhưng đáng tiếc hắn không chịu dùng tài trí của mình để đi theo con đường chân chính.
Hàn Văn Sanh nói:
- Phàm những kẻ đại gian đại ác thường có trí tuệ thông minh tuyệt đỉnh. Nếu không, hắn đâu thể làm ra những việc xấu xa kinh thiên động địa?
Hoắc Vũ Hoàn buông tiếng thở dài:
- Chính vì vậy chúng ta mới phải trừ khử ác tặc, quyết không thể để cho hắn thoát được.
Hàn Văn Sanh nói:
- Cơ quan được lắp đặt ở dưới mặt nước tất nhiên phải có bố trí vật lên xuống mới có thể ra vào được. Sau khi tiểu đệ cho mở cơ quan. Trong hồ nước này có thể xảy ra những biến hóa. Vậy xin mời đại ca hãy lùi về sau và cẩn thận đề phòng.
Hoắc Vũ Hoàn tin tưởng, liền lui ra sau mấy bước. Mọi người nhất tề rút binh khí ra cầm tay.
Hàn Văn Sanh hết sức cẩn thận tìm ra từ trong những cành liễu ngụy trang một cây khả nghi nhất. Sau đó dùng lực kéo mạnh một cái.
Chỉ nghe thấy những tiếng nổ "ầm ầm", nước trong hồ đột nhiên sôi ùng ục lên. Những lá sen, bèo... đều dạt sang tứ phía, hồ sen vốn phẳng lặng, bây giờ tự nhiên sôi sùng sục giống như một nồi nước sôi.
Chẳng bao lâu ở giữa hồ nổi lên một vật thể hình cầu màu đen bóng.
Vật thể kia sa khi ngoi lên khỏi mặt nước, đột nhiên tự động mở ra thành nhiều cánh.
Để lộ bên trong một đài cao bằng phẳng giống y như đài sen. Nhìn hình dáng chẳng khác gì một hoa sen khổng lồ.
Nước trong hồ vẫn còn sôi dữ dội, vậy mà vật kia không hề bị một chút chao động.
Mọi người tập trung tinh thần đề cao cảnh giác. Nhưng mà chờ đợi một hồi lâu vẫn không thấy đài sen kia có một người nào xuất hiện cả.
Hoắc Vũ Hoàn hạ giọng hỏi:
- Tứ đệ, đây chính là lối tiến xuống đáy hồ sao?
Hàn Văn Sanh gật đầu nói:
- Có lẽ là vậy?
- Nó chẳng qua chỉ là một cái đài bằng phẳng, vậy chỗ nào mới là lối cửa ra vào?
- Đại ca không cần phải nôn nóng. Để cho tiểu đệ thử trước xem.
Nói đoạn, Hàn Văn Sanh nhặt lấy một khúc gỗ lên cầm tay, hít sâu vào một luồng chân khí rồi tung mình bay ra giữa hồ.
Hàn Văn Sanh là người tinh thông về cách bố trí cơ quan, hơn nữa Văn Sanh hành sự rất ư cẩn thận. Sau khi bay đến phía trên liên đài, Hàn Văn Sanh không mạo hiểm hạ chân xuống, mà chỉ dùng khúc gỗ điểm thẳng xuống liên đài. Đồng thời mượn lực thế chống vừa rồi, Hàn Văn Sanh lộn người lên không bay ngược trở lại bờ.
Sau khi liên đài bị điểm trúng, những cánh ở bốn mặt bỗng nhiên tự động khép lại giống y như khối cầu lúc ban đầu, và từ từ chìm xuống nước.
Một lát sau, quả cầu hình tròn lại nổi lên, xòe cánh ra và để lộ liên đài ra giống như lần trước.
Hoắc Vũ Hoàn bỗng nhiên cất giọng nói:
- Cách bố trí cơ quan tuy kỳ diệu, nhưng cũng chưa chắt trốn thoát được. Lần này hắn đừng hòng thoát khỏi tay chúng ta.
Hàn Văn Sanh nói:
- Nhưng mà hung đồ có tổng cộng bao nhiêu người ở dưới hồ, chúng ta hãy còn chưa xác định rõ. Liên đài này mỗi lần lên xuống, tối đa chỉ có thể mang được hai ba người xuống dưới. Việc này đối với chúng ta thật là bất lợi.
Hoắc Vũ Hoàn cười lớn nói:
- Không vào hang hùm, làm sao có thể bắt được cọp? Chúng ta chia nhau ba người thành một nhóm, rồi lần lượt xuống dưới. Lần này xem bọn chúng còn có thể trốn được nữa không?
Nói xong, quay sang chỉ Hàn Văn Sanh và Thiết Liên Cô ra lệnh:
- Ba người chúng ta xuống dưới đó trước thám thính. Nếu như không có chuyện gì xảy ra thì Đại Ngưu cùng mọi người còn lại tiếp tục xuống theo.
Hàn Văn Sanh khuyên ngăn nói:
- Tốt nhất là nên cho tiểu đệ xuống trước. Còn đại ca đi toán thứ hai để tránh nguy hiểm.
Hoắc Vũ Hoàn nghiêm mặt nói:
- Nói vậy là sao chứ? Nếu như có nguy hiểm ta và đệ có chỗ nào khác đâu? Chẳng lẽ đệ tự cho rằng mình có thể ứng phó còn ta thì không hay sao?
Hàn Văn Sanh vội xua tay nói:
- Tiểu đệ không phải có ý này.
Thiết Liên Cô kéo vạt áo Hàn Văn Sanh, thấp giọng nói:
- Được rồi, tứ ca đừng có nói nhiều nữa. Tính khí của đại ca lẽ nào tứ ca còn không hiểu sao? Thôi chúng ta đi nào.
Hàn Văn Sanh dở khóc dở cười không biết phải nói gì cho phải. Tiếp đó ba người lập tức phóng mình về phía liên đài ở giữa hồ. Cả ba vừa mới đặt chân xuống, những cánh hoa xung quanh lập tức khép lại...
Đài và cánh hoa sen đều được dùng sắt chế tạo thành. Chạm tay vào chúng chẳng khác gì chạm phải băng. Bên trong tối om đến nổi tựa lưng vào nhau và đều có cảm giác giống như đang rơi từ trên cao xuống. Tiếng nước đánh vào thành nghe lách cách nhưng bên trong tuyệt nhiên không có một giọt nước nào.
Lúc này tự nhiên họ có cảm giác như đang bị nhốt trong một gian phòng, xung quanh là bốn bức tường sắt. Là phúc hay họa vẫn còn chưa biết. Nếu như ngay bây giờ xảy ra chuyện bất trắc, không biết bọn họ phải phản kháng như thế nào?
Vì thế cả ba đều nắm chặt chuôi đao, im lặng tập trung đề phòng.
Không bao lâu, bọn họ không còn nghe thấy tiếng nước vỗ nữa, đồng thời những cánh hoa cũng từ từ được mở ra.
Đến lúc này Hàn Văn Sanh mới giống như hết trọng trách, thở phào một tiếng nói:
- Xin đại ca chờ đợi một lát, để tiểu đệ xuống trước xem thử.
Tay trái Hàn Văn Sanh cầm một cặp phi chùy. Tay phải đưa lên bảo vệ trước ngực, còn chân nhè nhẹ rời khỏi liên đài.
Nhưng vừa đặt hai chân xuống đất, đột nhiên Hàn Văn Sanh phóng nhanh về phía trước ba bước, rồi lập tức xoay người lại, cùng lúc hai quả phi chùy đồng thời bay ra quét ngang một vòng.
Sau khi xác định xung quanh không hề có mai phục, Hàn Văn Sanh mới thu phi chùy về gọi lớn:
- Đại ca và Cửu muội có thể xuống được rồi đó.
Nói ra thật là kỳ lạ, Hoắc Vũ Hoàn và Thiết Liên Cô vừa bước xuống khỏi liên đài thì những cánh hoa lập tức khép lại và từ từ di chuyển lên phía trên.
Ba người đưa mắt nhìn quanh, mới phát hiện nơi đây là một gian thạch thất hình tròn.
Xung quanh không có cửa sổ cũng như cửa ra vào, mà chỉ có bốn lối thông đạo phân ra bốn hướng. Mỗi lối thông đạo đều tối đen như mực, đã không có ánh đèn, lại cũng chẳng có tiếng người.
Hoắc Vũ Hoàn nhìn thấy tình hình như thế này, không khỏi chau mày nói:
- Nơi đây có tới bốn thông đạo, không biết con đường nào mới là chính xác.
Hàn Văn Sanh nói:
- Tiểu đệ cho rằng có bao nhiêu thông đạo cũng không quan trọng. Nơi đây bình yên không có mai phục, điều đó mới khiến cho người ta cảm thấy khả nghi.
Hoắc Vũ Hoàn cũng gật đầu nói:
- Không sai! Ta cũng cảm thấy việc này rất là kỳ quái. Nếu như nơi đây thật sự là lối dùng để ra vào, vậy tại sao chúng ta đã tới mà đối phương chẳng có một chút động tịnh gì cả chứ?
Đang nói chuyện, đột nhiên họ nghe thấy tiếng động cơ chạy rè rè, liên đài đã mang theo ba người là Mạnh Tôn Ngọc, Tào Phác và Đại Ngưu xuống.
Ba người họ vừa rời khỏi liên đài, lập tức những cánh hoa tự động khép lại và sau đó lại chạy lên trên.
Thiết Liên Cô thấy có điều gì đó kỳ lạ, bèn lên tiếng hỏi:
- Tứ ca, cái liên đài này tự động như vậy, dường như là có ai đó ngầm điều khiển ở bên trong phải không?
Hàn Văn Sanh đáp:
- Không! Cơ quan này thiết kế rất là kỳ diệu. Chỉ cần khởi động một lần là nó có thể tự động di chuyển lên xuống.
Thiết Liên Cô vẫn chưa hiểu:
- Tứ ca thử nói rõ hơn xem?
- Sự chuyển động lên xuống của cái liên đài kia toàn là do trọng lượng quyết định cả.
Nếu như có người đứng lên trên, tức là có trọng lượng, khi đó liên đài sẽ từ đó di chuyển xuống. Còn khi người vừa rời khỏi, đương nhiên trọng lượng lập tức bị mất đi, và nó sẽ chạy ngược lại trở lên.
- Nói vậy, nếu như có người đứng hoài ở trên liên đài, thì nó sẽ vĩnh viễn không chạy trở lên?
Hàn Văn Sanh gật đầu nói:
- Điều này là tất nhiên rồi.
Thiết Liên Cô bỗng dậm chân nói:
- Nếu vậy thì ta bị gạt rồi.
Mọi người không hiểu ý của nàng muốn nói gì, đều đồng thanh hỏi:
- Tại sao?
Thiết Liên Cô liền giải thích:
- Mọi người nghĩ thử xem. Liên đài này chỉ có thể đưa người xuống mà không thể đưa người trở lên. Như vậy thì có phải chúng ta đã hết đường đi rồi sao.
Nàng vừa nói ra mọi người đều thất kinh hồn vía, ngay cả Hàn Văn Sanh cũng không khỏi biến sắc.
Trong lúc mọi người đang kinh hoàng thì liên đài kia lại di chuyển xuống.
Lần này trên đài gồm có Hắc Long Từ Khang và hai vị tiểu huynh đệ khác.
Khi những cánh hoa được mở ra, ba người vừa định bước xuống, Hàn Văn Sanh vội quát lớn:
- Đứng yên! Đừng động đậy"
Cả ba người đều chẳng biết đã phát sinh chuyện gì, lập tức đứng im trên liên đài.
Quả nhiên bọn họ không bước xuống thì những cánh hoa cũng không khép lại và liên đài cũng không trồi lên.
Hàn Văn Sanh đột nhiên hỏi:
- Có huynh đệ nào mang theo đuốc không?
Đại Ngưu liền vội lên tiếng:
- Đệ có"
Nói xong Đại Ngưu lấy ra trao cho Hàn Văn Sanh.
Hàn Văn Sanh nói tiếp:
- Tiểu đệ phải đốt đuốc lên để kiểm tra cái liên đài này. Vậy đại ca cùng các huynh đệ hãy cẩn thận đề phòng bị tập kích lén.
Hoắc Vũ Hoàn nói:
- Đệ cứ việc yên tâm, chúng ta sẽ đề phòng.
Hoắc Vũ Hoàn đưa tay vẫy một cái, Mạnh Tôn Ngọc và mọi người liền chia nhau ra trấn giữ bốn lối thông đạo.
Hàn Văn Sanh thắp đuốc lên, kiểm tra kỹ càng tòa liên đài một lượt. Xem xong, Hàn Văn Sanh lắc đầu thở dài thườn thượt.
Hoắc Vũ Hoàn cũng khẩn trương hỏi:
- Thế nào?
Hàn Văn Sanh lại thở dài:
- Cửu muội nói không sai chút nào. Liên đài này chỉ có thể đưa người xuống chứ không thể đưa trở lên được.
Hàn Văn Sanh bực tức nói:
- Xem ra tên hung đồ này không có ẩn nấp nơi đây. Những dấu chân kia chẳng qua chỉ là ngụy tạo để dụ dẫn chúng ta vào tròng.
Hàn Văn Sanh nói:
- Đại ca không cần phải khẩn trương. Cho dù đây là cạm bẫy, chúng ta cũng đã vào rồi.
Bây giờ chỉ có nước lo tìm cách thoát chân. Chứ ở đó hối hận cũng chẳng có ích gì.
Hoắc Vũ Hoàn thở dài ngao ngán nói:
- Sự thể đã ra nông nổi này còn có ích gì thoát thân nữa chứ? Cho dù có thoát ra được đi nữa thì hung thủ cũng đã xa chạy cao bay mất rồi. Như vậy mọi chuyện đều đã muộn màng.
Dừng lại giây lát, Hoắc Vũ Hoàn lại nói tiếp:
- Ta xem lần này chúng ta có lẽ tuyệt mạng ở nơi đây.
Hàn Văn Sanh nói:
- Nhưng tiểu đệ cho rằng vẫn còn tia hy vọng. Ít ra ở dưới đáy hồ sen này cũng còn có một lối đi khác.
Hoắc Vũ Hoàn cười khổ sở nói:
- Đệ không cần phải đem những lời này để an ủi ta. Nếu như còn có lối đi ra khác, hung thủ phải hà tất phí công sức dụ chúng ta đến đây.
Hàn Văn Sanh khẳng định nói:
- Không! Tiểu đệ không hề an ủi đại ca, mà là có căn cứ hẳn hoi.
Hoắc Vũ Hoàn liền nói:
- Thế thì đệ nói ra nghe thử xem.
- Việc hung đồ có ý để lại dấu chân bên bờ hồ, đương nhiên là cạm bẫy. Nhưng mà năm đó khi cho xây gian thạch thất này hung đồ tuyệt đối không có ý dùng để dụ địch như ngày hôm nay. Nếu như ban đầu hắn chỉ an bày có một con đường như vậy lẽ nào hắn không muốn trở ra hay sao?
Hoắc Vũ Hoàn có vẻ hơi phấn khởi lên một chút:
- Ừ! Nói rất có lý"
- Giả sử bây giờ cho rằng năm đó hung đồ có ý xây mật thất này là dùng để dụ địch vào đây. Nhưng không lẽ hắn biết chắc chúng ta nhất định sẽ tìm ra bí mật của cơ quan này sao?
Lỡ như chúng ta tìm không ra, như thế không phải là uổng công vô ích sao?
Hoắc Vũ Hoàn bất giác gật đầu nói:
- Nếu nói vậy thì hung thủ có ý đó, nhưng vệt nước và dấu chân là vì cái gì nào? Chẳng lẽ không phải để cho chúng ta nhìn thấy sao?
Hàn Văn Sanh chậm rãi nói:
- Đương nhiên là để cho chúng ta nhìn thấy. Nhưng theo đệ nghĩ, hung đồ có ý bày nghi trận là để cho chúng ta nghi ngờ cái hồ sen kia. Mục đích chủ yếu của hắn là muốn giữ chân chúng ta ở trong hoa viên... để lợi dụng khoảng thời gian này mà thoát thân. Chứ không hề hy vọng chúng ta sẽ tìm xuống tới đây.
Hoắc Vũ Hoàn ngửa mặt lên than thở:
- Việc này tại ta nôn nóng nên mới dẫn các huynh đệ vào trong tuyệt địa này. Nếu việc này bị hung đồ biết được, hắn sẽ cười cho ta một trận.
Hàn Văn Sanh áy náy nói:
- Được! Đây là do đệ tất cả, luc đó khó nghĩ tới đường rút lui...
Thiết Liên Cô liền xen vào:
- Được rồi! Được rồi! Sự tình đã ra nông nổi này, không thể trách ai đúng ai sai được.
Vừa rồi tứ ca nói là có đường ra. Vậy chúng ta hãy chia nhau đi tìm.
Hoắc Vũ Hoàn gượng cười nói:
- Đối với cách bố trí các cơ quan, chúng ta chẳng am hiểu gì. Việc này chắc phải làm phiền đến Tứ đệ thôi.
Hàn Văn Sanh gật đầu nói:
- Tiểu đệ tuân lệnh Thế rồi quay sang Từ Khang hỏi:
- Bên trên còn lại mấy huynh đệ?
Từ Khang cung kính đáp:
- Còn có Tần Trọng và ba huynh đệ khác.
Hàn Văn Sanh đếm lại số người rồi nói:
- Ở đây có tất cả bốn lối thông đạo, trong đó chỉ có một lối là có thể thoát ra được mà thôi. Để bảo đảm an toàn, ta cùng đại ca sẽ đảm đương việc tìm kiếm lối ra. Trong khi mọi người tìm kiếm, ba lối thông đạo còn lại phải có người canh giữ nhằm đề phòng bất trắc có thể xảy ra. Đồng thời trên liên đài cũng phải giữ một người, để nói khỏi trồi lên trên.
Kế tiếp Hàn Văn Sanh hạ lệnh cho Từ Khang, Đại Ngưu cùng hai vị tiểu huynh đệ đảm nhận việc canh giữ thạch thất và tòa liên đài. Năm người còn lại gồm Hoắc Vũ Hoàn, Tào Phác, Mạnh Tôn Ngọc, Thiết Liên Cô và Hàn Văn Sanh sẽ phụ trách nhiệm tìm lối ra.
Thông đạo được chia làm bốn hướng riêng biệt nhau. Nếu muốn tìm kỹ càng, tự nhiên là phải tốn mất nhiều thời gian. Hơn nữa, trong thời gian này, tại trường thành Lan Châu đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa.
° ° °
Khi Hà Hoa tỉnh lại thì đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Hà Hoa từ từ mở mắt ra ngồi dậy và đã phát hiện rằng chỉ có một mình mình nằm ngủ ở trong thiền phòng, còn bốn bề đều im lặng. Hoắc Vũ Hoàn và Thiết Liên Cô không biết đã đi đâu mất, chỉ có một gã hán tử trẻ tuổi đang ngồi ăn lương khô ở bên ngoài cửa.
Gã hán tử thấy Hà Hoa tỉnh lại, liền vội đứng dậy nói:
- Trời hãy còn sớm, tại sao tiểu cô nương không ngủ thêm chút nữa?
Hà Hoa biết hắn tên gọi là Trang Đức Tường, biệt hiệu Đại Tường Tử. Nghe nói sức ăn của hắn rất kinh khủng. Một bữa ăn hắn có thể ngốn hơn hai mươi chiếc bánh bao lớn. Cho nên được mọi người gọi là Trang Đắc Hạ.
Trang Đức Tường tâm tánh rất tốt. Đặc biệt thân thiết với Hà Hoa giống như một vị đại ca vậy. Bởi lẽ đó Hà Hoa mới để hắn lại trông chừng Hà Hoa.
Hà Hoa ngạc nhiên hỏi:
- Bá bá và mọi người đã đi đâu hết rồi?
Trang Đức Tường cười đáp:
- Tất cả vào trong thành hết rồi. Đại Đường Gia căn dặn tiểu cô nương hãy ở lại trong miếu này đừng có mà chạy lung tung.
Hà Hoa lại hỏi:
- Làm việc gì? Mọi người đã đi bao lâu rồi, tại sao ta không hề hay biết?
- Mọi người đã đi hồi đêm hôm qua, chắc bây giờ cũng đã gần trở về. Lúc đó tiểu cô nương còn đang ngủ say, tự nhiên là không hay biết rồi Hà Hoa lẩm bẩm nói:
- Kỳ lạ! Việc gì mà phải gấp như thế chứ? Nửa đêm ra đi mà đến bây giờ vẫn chưa trở về sao?
Nói đoạn Hà Hoa liền phóng nhanh ra cửa.
Trang Đức Tường vội vàng ngăn cản lại nói:
- Tiểu cô nương định đi đâu?
Hà Hoa liền đáp:
- Ta đi ra ngoài miếu xem thử mọi người đã trở về hay chưa, như vậy cũng không được sao?
- Nhưng mà Đại Đường Gia đã có căn dặn, người muốn tiểu cô nương ở trong miếu chờ đợi, không được chạy lung tung...
Hà Hoa có vẻ không hài lòng nói:
- Ta chỉ đứng ở trước cửa miếu nhìn cũng không được sao chứ? Ta không phải là phạm nhân, ngươi cần gì phải canh giữ nghiêm ngặt như vậy?
Trang Đức Tường gượng cười nói:
- Tiểu cô nương hiểu cho, ta cũng chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi.
- Nếu như ta nhất định muốn đi?
Trang Đức Tường cười lấy lòng nói:
- Đừng có đi, đừng có đi, ngủ cả đêm chắc bây giờ tiểu cô nương cũng đã đói... Lại đây ăn chút điểm tâm...
Hà Hoa liền cắt ngang:
- Ta không muốn ăn, mà chỉ muốn đi thôi Trang Đức Tường vội nói:
- Tiểu cô nương hãy giúp ta. Hà tất phải hại ta bị qưở phạt hay sao?
- Ý ngươi muốn nói nếu như ta không đi ra khỏi miếu thì ngươi sẽ không bị qưở phạt?
- Đúng vậy! Đúng vậy! Nếu mà Đại Đường Gia biết được, người nhất định sẽ trách mắng ta.
- Tại sao?
Trang Đức Tường đưa tay gãi đầu nói:
- Ta nào có biết tại sao, Đường Đại Gia làm như vậy. Hơn nữa, ta cũng không biết nói chứ, làm sao biết được trong thư viết những gì?
Hà Hoa ngạc nhiên:
- Thư gì? Thư gì?
Trang Đức Tường vội xua tay nói:
- Không! Không! Không phải thư mà là một viên đạn. Tiểu cô nương đang đừng hỏi, ta vốn không biết đâu.
Trang Đức Tường cứ lập đi lập lại hai chư "biết đâu" khiến cho Hà Hoa biến sắc.
Nhưng cô bé lập tức chấn tỉnh ngay sau đó, nhún vai nói:
- Không hỏi thì không hỏi, có gì là ghê gớm lắm đâu. Thật ra những chuyện đêm qua ta đều đã biết hết.
Trang Đức Tường vội vã hỏi:
- Tiểu cô nương đã biết những gì?
Hà Hoa bĩu môi nói:
- Ngươi không nói cho ta biết, tại sao ta phải nói cho ngươi nghe chứ?
Trang Đức Tường hỏi:
- Không phải ta gạt tiểu cô nương. Thật sự là ta không biết chữ...
Hà Hoa lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Không biết chữ, chẳng lẽ tai cũng không nghe thấy hay sao? Khi bá bá và mọi người tiếp được thư, không phải ngươi cũng có mặt ở đó sao?